SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

“Thần Lục Vô Ưu bái kiến Thánh thượng.”

Trong điện đốt lư hương, còn đốt loại trầm hương vô cùng quý giá, giữa khói hương quanh quẩn có một mùi thơm nồng đậm. 

Xuyên qua từng lớp rèm châu nặng nề, Thuận Đế nhìn người trẻ tuổi đang cung kính hành lễ, chính là Trạng nguyên lang do ông ấy tự mình khâm điểm. 

Biết được đêm qua hắn đã cho giải tán hết hạ nhân, ngay cả những thư sinh môn khách nương nhờ trong phủ cũng bị đuổi đi hết, sau khi dâng tấu chương xong còn lặng lẽ chờ ngoài Hội Cực Môn, Thuận Đế dần bình tĩnh lại từ cơn giận dữ tột độ — theo sau đó là một sự thất vọng, ông ấy từng kỳ vọng rất cao vào người thanh niên này. Trên dưới triều đình không thiếu thanh quan, cũng không thiếu tham quan, thứ thiếu chính là quan lại có năng lực, chỉ cần có thể làm việc, những chuyện còn lại Thuận Đế thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Hắn vốn có thể trở thành trụ cột tương lai của Đại Ung, nhưng bản tấu chương khiến Thuận Đế hết sức mất mặt này cũng đã chạm đến giới hạn của ông ấy.

“Là ai xúi giục ngươi viết bản tấu này?”

Khi nói chuyện, bản tấu chương dày cộm kia đã bị ném xuống trước mặt Lục Vô Ưu, trang giấy mở ra, bản tấu chương mà hắn tốn gần một tháng mới hoàn thành giờ đây đã bị nhàu nát nhiều chỗ, một số gần như bị xé rách.

Âm sắc của Thuận Đế nặng nề, gặng hỏi: “Có phải là Đại Hoàng tử không?”

Dạo gần đây, ông ấy càng lúc càng bất mãn với Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc, nhất là khi quần thần liên tiếp dâng sớ khuyên ông ấy sớm lập Thái tử, rất khó để ông ấy không nghĩ là cánh của Tiêu Nam Bạc ngày càng cứng rồi, đang ép buộc ông ấy giao quyền — tuy rằng cho tới nay ông ấy cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng gì với đứa con này.

Thế nhưng giọng nói của Lục Vô Ưu lại đặc biệt bình tĩnh: “Là thần tự mình viết, không có ai xúi giục. Thần và Đại Hoàng tử không có giao tình riêng, Thánh thượng có thể phái người kiểm chứng.”

“Vậy chẳng lẽ là Từ Cận Thời phái ngươi đến?”

—— đó là tục danh của Từ Các lão.

Lục Vô Ưu vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh như cũ: “Không liên quan gì đến Từ Các lão, ông ấy thậm chí không biết chuyện này. Tất cả đều là những chuyện thần tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được ở Ích Châu, sau đó viết hết vào tấu chương. Dân chúng Ích Châu sống trong nước sôi lửa bỏng không phải một sớm một chiều, lúc thần điều tra án tại Ích Châu cũng suýt nữa đã mất mạng.” Hắn lấy từ trong tay áo ra một cuộn lụa dài, hai tay dâng lên: “Đây là thư máu của vạn dân thần đã thu thập được khi ở Ích Châu, tội ác chồng chất mà tấu chương khó thể kể hết, mong Thánh thượng minh xét.”

Cuối cùng Thuận Đế cũng cao giọng quát: “Chỉ một mình ngươi có thể điều tra ra tham ô của toàn bộ quan trường Ích Châu, ngay cả đường đi nước bước cũng tra được rõ ràng. Lục Vô Ưu, có phải ngươi quá có bản lĩnh rồi không?”

Nhưng Lục Vô Ưu lại càng thêm bình tĩnh trả lời: “Thánh thượng nói rất đúng, việc ở Ích Châu tất nhiên không phải một mình thần điều tra ra, mà là nhờ những người như Thẩm Nhất Quang, Vương Nghĩa Toàn và các chí sĩ khác đã dùng cả tính mạng mình để đổi lấy chứng cứ phạm tội, mà thần chỉ là người may mắn có được để dâng lên trước mặt Thánh thượng, chỉ mong Thánh thượng có thể thương xót… Thánh thượng yêu thương Nhị Hoàng tử do Quý Phi sinh ra là không sai, nhưng chẳng lẽ dân chúng trong thiên hạ không phải là con dân của Thánh thượng sao?”

“Đủ rồi!”

Thuận Đế ngắt lời hắn.

Hương trầm trong điện càng thêm nồng đậm, người trẻ tuổi bên ngoài rèm châu đứng sừng sững như một cây tùng dài, cứng cỏi không gãy.

Chính là vì trước khi truyền hắn vào, ông ấy đã cho người trình tất cả lời nói và hành động của hắn sau khi về Kinh lên trước bàn dài, biết rằng hắn cố chấp làm theo ý mình, điều này càng khiến người ta đặc biệt phẫn nộ.

Thuận Đế suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Là vì Hạ Lan thị?”

Tất nhiên ông ấy biết con trai mình luôn để tâm đến Hạ Lan Từ kia, dù biết rõ đối phương đã gả chồng cũng không chịu buông bỏ.

Ngay sau đó lại nghe trong không gian vang lên một tiếng cười rất khẽ.

Một thái giám lập tức nói: “Trước mặt Hoàng thượng ai cho ngươi vô lễ!”

Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Nếu là vì thê tử, thần càng nên cẩn thận làm việc mới phải, để tránh đi sai một bước liên lụy đến vợ con.” Hắn giơ tay tháo mũ ô sa đen trên đầu xuống, tuyết đã tan, chỉ còn một chút nước đọng lại nơi viền mũ: “Lần này thượng tấu, thần đã đặt gia đình và tính mạng của mình vào tình huống không để tâm, thê tử của thần cũng không ngăn cản, trước lúc chia tay còn lấy rượu tiễn biệt… Năm tháng còn trẻ chưa trải sự đời, cũng cảm thấy bản thân có năng lực làm quan vì dân, còn có thể đem lại thái bình thịnh thế, hiện giờ đã biết năng lực của mình chưa đủ, có lẽ không thể, nên chỉ mong — không thẹn với lương tâm.”

***

Lục Vô Ưu bị nhốt vào chiếu ngục. 

Nhưng bản tấu chương làm triều đình kinh sợ kia lại truyền được ra ngoài dân gian, truyền đến đông đảo sĩ tử, thậm chí được mọi người gọi là “Thập mạ gián sớ” (*), trong đó đề cập đến những sai phạm của quan trường Ích Châu, quả thực làm người nghe kinh sợ, nhưng điều lố bịch nhất là cuối cùng số ngân lượng này đều chảy vào tay Bình Giang Bá, thậm chí là Lệ Quý Phi và Nhị Hoàng tử. 

(*) 十骂谏疏 (Thập Mạ Gián Sớ): Tấu chương được viết với mười điểm chính, trong đó từ “Mạ” mang nghĩa là trách mắng, phê phán, còn “Gián” nghĩa là khuyên can thẳng thắn. Không chỉ nhằm vào một vài cá nhân mà phê phán toàn diện, từ quan lại đến cả Hoàng thất, gây ra chấn động lớn. 

“——  lấy sự đói khát của thiên hạ để vỗ béo gia tộc Lệ thị.” 

Mỗi năm, dân chúng đều phải giao nộp một lượng thuế má lớn, bị tầng tầng quan lại bóc lột không nói, lại còn bị ngoại thích của Hoàng thất tham ô, thật sự khiến lòng người lạnh buốt.

Không chỉ vậy, biết được nguyên nhân Lục Lục nguyên vì can gián mà bị bỏ tù, lại càng khiến cho các sĩ tử tức giận.

Lục Vô Ưu không phải văn thần bình thường, cũng không phải Trạng nguyên bình thường.

Đại Ung trọng dụng văn thần, coi trọng khoa bảng, hắn lại là Lục nguyên Trạng nguyên gần như trăm năm khó gặp được một người, không chỉ là Văn Khúc tinh trong lòng dân chúng, mà còn có danh vọng rất lớn trong giới sĩ tử.

Không chỉ mỗi sĩ tử đều nghe nhiều đến mức thuộc lòng bài viết của hắn, còn có không ít người đã từng gửi bài đến Lục phủ cũng đều nhận được phản hồi tỉ mỉ — không khỏi làm người khác cảm động.

Ngay cả quan trường cũng lâm vào chấn động.

Đại Ung đã lâu không giết sĩ phu, thậm chí còn có thông lệ không dụng hình với sĩ phu, nhưng lần này thật sự đã chọc thủng trời rồi, người đã bị đưa vào chiếu ngục khiến ai nấy đều khiếp sợ, đó thật sự là sống chết khó lường.

Nếu là giam vào Hình Bộ, Đại lý tự, dù là Đô sát viện cũng còn tạm được, nhưng đưa vào chiếu ngục thì tỏ rõ là muốn bỏ qua Tam Ti.

Giờ phút này Nội các cũng rất đau đầu.

Bảo vệ Lục Vô Ưu là chắc chắn phải bảo vệ, trong triều đình đầy rẫy người đọc sách, nếu chỉ mù quáng nịnh bợ Thánh thượng, ngược lại sẽ bị quần thần phản đối, mà nhất là hắn liều chết can gián, càng nhất định phải dâng sớ bảo vệ – nhưng vấn đề ở chỗ, việc này cũng sẽ đắc tội Thánh thượng.

Đương nhiên, bọn họ lường trước là Thánh thượng phỏng chừng cũng rất đau đầu.

Bởi vì Thuận Đế sĩ diện, nếu trực tiếp nghiêm trị Lục Vô Ưu, chẳng khác gì bao che cho Lệ Quý Phi, bao che cả Ích Châu, gác lại dân chúng không lo. Có rất nhiều văn nhân sĩ tử không sợ chết dám bàn việc nước, huống chi Lục Vô Ưu lại có danh tiếng lớn như vậy, nếu thật sự đem người giết chết, có lẽ thanh danh của Thuận Đế sẽ mất sạch, trên sử sách cũng sẽ ghi lại một nét bút lớn.

Cho nên hiện tại xử lý hắn mới đặc biệt khó giải quyết.

Có lẽ vì bị kích động, một vị Đô cấp sự trung của Lễ Bộ cũng không nhịn được dâng sớ, cho rằng việc ba người chết bảy người bị thương khi xây dựng Thăng Tiên Lâu là trời phạt, để trừng phạt hành vi hao người tốn của nhưng lại vô dụng, hiện nay dân chúng chịu khổ, Thánh thượng thì vẫn chỉ nghĩ đến xây Lâu sửa Điện, thật sự là hoang đường!

Nếu như tấu chương Lục Vô Ưu dâng lên lúc trước còn rất kín đáo, chủ yếu là mắng bè cánh của Lệ Quý Phi, nhiều hơn là khuyên nhủ Thánh thượng, thì từng câu từng chữ của tấu chương này chính là chỉ vào mũi Thánh thượng mà mắng ông ấy hồ đồ!

Thuận Đế trước nay rất trọng thể diện, lần này không giáng chức điều chuyển nữa, mà trực tiếp cách chức, kéo ra ngoài Ngọ Môn đánh một trăm gậy lớn để răn đe kẻ khác, suýt chút nữa đã đánh chết người ngay ngoài Ngọ Môn.

Ngôn quan dâng sớ là trách nhiệm, việc này chẳng khác gì bưng bít lời nói.

Chuyện này giống như đổ nước vào nồi dầu, lập tức bùng nổ.

Nếu nói trước đó coi như dồn nén, cuối cùng nhóm quan văn cũng đều không chịu nổi nữa.

—— bảo ngài lập Thái tử, ngài từ chối!

—— để cho Nhị Hoàng tử về đất phong, ngài từ chối!

—— Lục Vô Ưu vì Ích Châu dâng sớ buộc tội bè lũ Lệ Quý Phi, bị giam vào ngục!

—— Lễ Bộ Đô cấp sự trung khuyên ngài đừng xây Thăng Tiên Lâu nữa, hãy lo nghĩ cho dân hơn, bị đánh phạt!

Thế này thì làm thần tử còn có nghĩa lý gì nữa!

Trước cửa Tam Ti đều có sĩ tử chặn cửa mắng chửi, hỏi vì sao không điều tra vụ án Ích Châu — mà những người này lại có công danh trên người, không thể tuỳ tiện bắt giam được.

Quan viên Tam Ti cũng rất bất đắc dĩ — nhất là Đô sát viện, đây còn là con rể của cấp trên bọn họ nữa, bọn họ biết làm sao bây giờ!

Hơn nữa, nếu thật sự muốn thẩm tra, với quy mô vụ án thế này, Tam Ti cùng xét xử chưa đủ, còn phải cần đích thân Thánh thượng hạ chỉ mới được, nếu không cũng không ai dám động tay. 

Trong thời gian ngắn, tấu sớ được dâng lên liên tục không ngừng, cửa Thông chính ti bị chặn đến mức chật như nêm cối, hơn nữa những người dâng sớ can gián không còn là các quan ngôn chức vị thấp bé, mà ngay cả Lễ Bộ Viên ngoại lang, Công Bộ Thị lang, Hộ Bộ Viên ngoại lang,… cũng sôi nổi bắt đầu dâng sớ… 

Vốn dĩ năm Kinh sát sắp đến, đưa đầu ra cũng một đao, rụt đầu vào cũng một đao.

Cho dù không thể làm quan được nữa thì sao chứ! 

Vài chục năm đọc sách chẳng lẽ cứ phí hoài như vậy sao!

***

Từ khoảnh khắc Lục Vô Ưu ra khỏi nhà kia, Hạ Lan Từ đã biết chắc đêm nay hắn sẽ không về được. 

Trước khi đi, hắn đã giải tán hầu hết những hạ nhân trong phủ được thuê từ bên ngoài, những thư sinh nghèo đến nương nhờ sống trong phòng phía sau cũng được hắn cho bạc rồi đưa ra khỏi phủ, hai cô nương mà Nhị Hoàng tử từng gửi đến trước đây cũng không cần phải giữ lại trong phủ nữa — dù sao bây giờ cũng không sợ đắc tội nữa. 

Vì trong khoảng thời gian này hai người họ cũng coi như an phận giữ mình, Lục Vô Ưu đã sớm nhờ người giúp họ thoát khỏi nô tịch. 

Nhược Nhan nhận được thân phận mới, ngàn lần cảm tạ rồi rời đi rất dứt khoát. Hạ Lan Từ nghe nói có bà mối làm mai, ít ngày nữa nàng ta sẽ đi làm thiếp cho một lão gia nhà giàu đã mất vợ. Đại Ung không có quy định thiếp không thể trở thành chính thất, tương lai cũng chỉ có thể xem số mệnh. 

Ngọc Liên và một thư sinh trong phủ nảy sinh tình cảm, giờ đã thoát khỏi nô tịch, đúng lúc quyết định kết duyên vợ chồng, Hạ Lan Từ còn giúp nàng ta thêm chút của hồi môn — dù sao hai chiếc trâm ngọc để trong hộp không dùng đến cũng lãng phí, nhưng Ngọc Liên từ chối không chịu nhận, chỉ nói đã nhận ơn lớn của phu nhân, vạn lần không dám sinh lòng tham nữa. 

Nàng ta biết được từ chỗ Hạ Lan Từ, tỷ tỷ Ngọc Kiều của mình giờ đây đã thay đổi thân phận và cùng người mình thương bên nhau, cuộc sống trải qua rất tốt, đã cảm tạ sâu sắc một lần rồi. 

Người đi thì đi, kẻ tản thì tản. 

Lục phủ trở nên trống trải, nhất thời lại có vẻ rộng lớn hơn hẳn. 

Giống như thoáng cái đã trở về thời điểm hai người còn chưa thành thân, dáng vẻ như khi Lục Vô Ưu dẫn nàng đến xem, chỉ có những cây non trong sân đã cao lớn sừng sững. 

Sương Chi đang quét tuyết một mình, ngữ khí đầy lo lắng nói: “Bên ngoài mọi người đều nói… Cô gia thật sự sẽ không…” 

Hạ Lan Từ ngồi trước sân, đưa tay túm một nắm tuyết, cái lạnh ập đến, chẳng mấy chốc ngón tay đã bị động lạnh đến tê cứng. 

“Tiểu thư…” Thời điểm không có ai, Sương Chi vẫn thích gọi như vậy, nàng ấy vội vàng giật lấy tay Hạ Lan Từ, phủi sạch lớp tuyết trên đó: “Người làm gì vậy, đừng để bị lạnh!” 

Hạ Lan Từ lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Không sao, ta chỉ đang nghĩ, chúng ta hay nói giỡn về chiếu ngục nhiều lần như thế, không ngờ thật sự có ngày hắn phải vào đó. Nghe nói bên trong rất lạnh, còn rất bẩn, chắc hắn sẽ rất khó chịu.” 

Sương Chi không khỏi lo lắng nói: “Tiểu thư, người đừng cười nữa! Nếu không vui, khóc ra sẽ tốt hơn…” 

Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Khóc cái gì, ta còn vui mừng nữa là.” 

Nàng cũng từng muốn Lục Vô Ưu không đi dâng tấu nữa, ở lại trong phủ sống ngày tháng yên bình của họ, hiện giờ Tiêu Nam Tuân như ngồi trong lửa, có lẽ không còn sức lực để gây rắc rối cho họ nữa. 

Nhưng lại mơ hồ hy vọng hắn đi.

Hy vọng Lục Vô Ưu là một người như vậy, hy vọng hắn tốt hơn so với những gì nàng nghĩ. 

Mặc dù nàng đã biết hắn là một người rất tốt, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lần đầu tiên hắn dẫn nàng đi xem nạn dân ngoài thành, hoặc trên đường họ đi đo đạc, hắn nói với nàng tại sao mình muốn làm quan, cuối cùng chính là chuyến đi Ích Châu này… 

Nàng dần dần nảy sinh một loại kỳ vọng khiến tim đập nhanh đối với hắn. 

Giống như lúc nhỏ, nàng nhìn cha mình làm quan, dân chúng quần áo rách nát đến dập đầu; giống như khi nàng đọc những cuốn sách kinh điển khó hiểu thời bé; giống như những mơ mộng không thực tế khi nàng đọc sách trong thư viện — từng câu từng chữ trong đó thật ra đều là thái độ làm người, làm thần, làm vua. 

“Ta…” Nàng dần nở một nụ cười: “Chưa từng có khoảnh khắc nào cảm thấy hắn tốt đến vậy.” 

Lúc này, có người bước vào nói: “Thiếu phu nhân! À, hình như có người vì Thiếu chủ mà vây kín cổng thành rồi!” 

Hạ Lan Từ nghe vậy, hơi do dự rồi nói: “Chuẩn bị xe.” 

Bên ngoài cổng Đại Ung đã tụ tập rất nhiều sĩ tử bất mãn, hầu hết đều mặc áo lam, trên đầu buộc khăn vuông, trong tay cầm những bản tấu sớ có in dấu tay, vây quanh bên dưới cổng thành, lớn tiếng nói: “Chúng tôi ở đây có sĩ tử Ích Châu, có thể làm chứng cho Lục đại nhân!”

“Còn có những người từng bị Bình Giang Bá và con trai ông ta sát hại!” 

“Xin Thánh thượng minh giám! Xin Thánh thượng trả lại trong sạch cho Ích Châu, cho dân chúng một con đường sống!” 

“Xin Thánh thượng điều tra nghiêm khắc vụ án này!” 

“Xin Thánh thượng sáng suốt lắng nghe lời nói và tiếp nhận can gián!” 

Các sĩ tử từng người một đồng loạt quỳ rạp xuống đất, tựa như một cánh đồng lúa rạp mình, cảnh tượng hùng vĩ, tiếng hô rung trời.

Hạ Lan Từ xuống xe, đã nhìn thấy các quan viên canh giữ cổng thành và các quan phụ trách trống Đăng Văn đang liên tục khuyên bảo, nhưng rõ ràng là không có tác dụng. 

Khi thấy nàng, ngược lại các sĩ tử này đều ngẩn ngơ. 

Không ai ngờ rằng một nữ tử mềm yếu như nàng lại xuất hiện ở đây.

Người của Ngũ Thành Binh Mã Ti lần lượt chạy đến, nhưng vừa thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt cũng tối sầm. 

Đám sĩ tử này còn có người từ Quốc Tử Giám, đó mới là việc phiền phức nhất, phải tước bỏ công danh thì mới dễ động thủ, nếu không thì đắc tội với nhóm sĩ tử lớn thế này sẽ để lại mầm họa khôn lường về sau. 

—  Thật ra vốn nên sớm có quan viên của Hình Bộ và Đại lý tự đến đây, nhưng lúc này mọi người đều như đang giả chết. 

Quan viên trực ban mặt mày ủ rũ, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ tử phong thái xuất chúng ở bên kia, giống như tinh hoa trời đất tụ hội mà sinh ra, đang phát ra một luồng hào quang nhẹ nhàng, có người lập tức sáng mắt, bước đến cẩn thận nói: “Hạ Lan… phu nhân… hay là ngài đến khuyên những sĩ tử đó một chút? Chúng tôi cũng thật sự rất khó xử.”

Hạ Lan Từ bình tĩnh lại, nói với Sương Chi: “Lấy bộ triều phục mệnh phụ ta mang theo ra đây.” 

Có người lập tức thở phào nhẹ nhõm. 

Danh tiếng của Lục Vô Ưu rất lớn, thanh danh phu nhân của hắn cũng không nhỏ, ít nhiều cũng có thể có tác dụng, khuyên bọn họ rời đi trước rồi tính sau.

Hạ Lan Từ khoác lên mình bộ triều phục mệnh phụ Lục phẩm, hít sâu một hơi, nhìn về phía chiếc trống cách đó không xa. 

Trống Đăng Văn, cũng chính là trống đánh để cáo trạng lên vua trong truyền thuyết.

“Hạ Lan phu nhân, ngài còn chần chừ gì nữa.” 

Hạ Lan Từ nói: “Phải rồi, phiền ngài nhường đường.” 

“Hả?” 

Hạ Lan Từ trực tiếp đi về hướng trống lớn, gọn gàng cầm lấy dùi trống, thầm nghĩ phát điên cũng chỉ một lần cuối cùng này, nếu không sau này sợ rằng không còn cơ hội. 

Âm sắc nàng rõ ràng, nói: “Ta không phải đến để khuyên người, mà đến để cáo trạng lên vua. Phu quân ta thẳng thắn dâng sớ, không một lời dối trá, không biết vì sao lại bị giam vào ngục, đến giờ chưa được về nhà… Triều đình mở rộng đường ngôn luận, đó là quốc sách, dâng sớ vốn không có tội, nếu triều đình khó phân biệt thật giả, thì khẩn cầu nhanh chóng thẩm tra xử lý vụ án này, trả lại trong sạch cho phu quân ta.”

Giọng nàng cũng không lớn, nhưng âm thanh lại dần dần yên tĩnh lại, từng chữ đều truyền vào tâm trí mọi người một cách rõ ràng. 

Đúng lúc này, quan viên của Đô sát viện cũng đã đến. 

Phía sau có một quan viên mặc áo bào đỏ đã cũ, dáng người gầy gò bước tới, sắc mặt Hạ Lan Cẩn xanh mét, nói: “Hồ đồ! Còn không mau trở về!” 

Hạ Lan Từ quay đầu nhìn cha mình, cười rất bình thản: “Cha, cha cũng đừng can thiệp vào chuyện này.” 

Đánh chết Hạ Lan Cẩn cũng không ngờ có một ngày, ông sẽ nghe con gái nói với mình như thế. 

Ông vươn tay giật lấy dùi trống của nàng, ai ngờ Hạ Lan Từ rất nhanh nhẹn lùi về sau một bước, tránh được. 

Hạ Lan Cẩn giận dữ nói: “Đưa dùi trống cho cha.” 

Hạ Lan Từ không chút khách khí nói: “Cha về trước đi.” 

“Con có biết không! Đánh trống này cáo trạng lên vua là sẽ bị phạt roi trước!” 

“Con biết.” 

Hạ Lan Cẩn thổi râu trừng mắt nhìn nàng một lúc rồi nói: “Được, nếu con thật sự muốn cáo trạng, thì để cha làm.” 

Hạ Lan Từ nhận ra điều gì đó, nhưng đã muộn một bước, chỉ thấy Hạ Lan Cẩn đập một chưởng thật mạnh lên trống Đăng Văn.  

Một tiếng trống vang dội nặng nề vang lên. 

Tiếng trống xa xôi vọng lại. 

Tất cả mọi người đều sửng sốt. 

Hạ Lan Cẩn vén áo dài, quỳ xuống trước cổng Đại Ung, giọng nói của ông cũng nặng nề: “Thẩm Nhất Quang là cấp dưới của ta, nỗi oan khuất của hắn, cũng nên để ta chủ trì công đạo cho hắn.”

Hạ Lan Từ cũng không hề yếu thế, cùng quỳ xuống trước cổng Đại Ung. 

Một số quan viên của Đô sát viện phía sau cũng cùng quỳ xuống theo. 

Những triều thần đang chuẩn bị đến Thông chính ti để dâng sớ, hoặc những người nghe tin mà vội vã đến cũng đều dừng bước, có người quỳ xuống theo, cũng có người nhìn về Hoàng Thành phía trước. 

Sắc trời tối tăm, tuyết lại bắt đầu chậm rãi rơi xuống.

Quan lại quỳ trước cổng thành bất giác ngày càng nhiều hơn, có người của Lễ Bộ, Công Bộ, Hình Bộ, Hàn Lâm Viện, Viên ngoại lang, Cấp sự trung, Chủ sự, Đại sứ, Phó sử,… đến các quan viên lớn nhỏ, thậm chí còn có những người từ nhà biết tin vội vã chạy đến. 

Bất kể là thần tử hay sĩ tử, lúc này đều giống như một đám người đơn thuần muốn bảo vệ người đọc sách. 

Dần dần còn có một nhóm quan lại không có phẩm cấp hay cấp bậc cũng bắt đầu quỳ xuống theo, ngay cả những binh sĩ vốn đang canh giữ cổng thành cũng có người theo đó mà quỳ xuống — cho dù không biết chữ, nhưng bài “Thập Mạ Gián Sớ” của Lục Lục nguyên đã sớm được truyền tụng trên phố.

Giống như hạt kê giữa biển lớn, nhưng lại dần dần tụ họp ít thành nhiều.

Người quỳ đông kín đầy trên đất. 

Gió mùa đông lạnh run bần bật, tuyết rơi nhanh chóng phủ kín mặt đất và cơ thể mọi người, một vùng tuyết trắng xóa, nhưng lại phản chiếu làm cho ngoài cổng cung cũng dần dần sáng lên, tiếng kêu bi thương phẫn nộ không ngừng vang lên bên tai. 

“Thánh thượng! Thần không làm quan nữa! Xin ngài hãy lắng nghe lời của mọi người một chút đi!” 

“Đây là nỗi oan to lớn, trời cao chứng giám, sao có thể dung thứ!” 

“Đạo trời khó trái, Thăng Tiên Lâu này không thể xây nữa!” 

“Thánh thượng, những điều chúng thần thỉnh cầu hôm nay đều là vì ngài, vì thiên hạ này!” 

“Hàng chục vạn dân chúng đang chịu khổ chịu nạn, hôm nay nếu không nói thẳng, khi ta chết rồi sao dám gặp thánh nhân, làm sao xứng với mấy mươi năm đọc sách thánh hiền nữa chứ!” 

Có người nói xong thì bật khóc lên. 

Có những lão thần đã lớn tuổi, sức không chịu nổi nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, cũng có người đập đầu xuống đất đến nỗi mặt đầy vết máu. 

Còn có người nhân cơ hội này nói: “Thánh thượng! Cầu xin ngài trừ khử gian nịnh, sớm lập quốc bản!”

Ngày Nhị Hoàng tử thất thế cũng là lúc Đại Hoàng tử đắc ý. 

Ba vị Các lão Nội các nghe tin cũng lập tức từ phủ đệ vội vàng đến nơi. 

Bon họ dâng sớ, Thánh thượng không nghe. 

Dù đã ra lệnh khống chế, cũng không ngăn được sự phẫn nộ của nhóm văn thần — chức quan cũng không làm, còn có gì đáng sợ nữa chứ. 

Họ bị kẹt giữa hai bên cũng rất khó xử, hiện giờ thế cục rõ ràng đã mất khống chế, ba vị Phụ thần Nội các đều dứt khoát đồng loạt dâng thư từ quan — đây cũng là hành động quen thuộc của quan trường Đại Ung. 

Hiếm có vị Các lão nào chưa từng dâng mười bảy, mười tám lá thư từ quan, chỉ là cả ba người cùng đồng loạt thỉnh cầu cũng là chuyện hiếm thấy. 

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ, có thể ngồi vững vị trí Phụ thần Nội các đều là người vừa có thể được Thánh thượng tin cậy, lại có thể được trăm quan ủng hộ. 

Ngược lại, đó chắc chắn là nửa bước khó đi.

Trong cấm cung. 

Sau khi Thuận Đế nghe tin, nhìn ba phần thư từ quan được dâng lên thì cơn giận trong lòng cũng trào lên. 

Tiếng khóc của Lệ Quý Phi vẫn giống như đang phảng phất bên tai. 

“… Thần thiếp, thần thiếp đều ở trong cung, cũng không biết gì về chuyện này, chắc là do trước đây huynh trường nghèo đến sợ hãi, nên mới… Nhưng Tuân nhi quả thực không biết gì, thần thiếp biết các triều thần đều không vừa mắt hắn, nhưng, nhưng… Hắn chỉ là tính tình hơi nóng nảy, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện này.” 

“Thánh thượng, nếu thật sự khó khăn, trang sức châu báu gì thần thiếp cũng không cần, bây giờ sẽ ra lệnh cho hậu cung cắt giảm chi tiêu, đều cho ngài mang đi cứu trợ thiên tai …”

Việc này không chỉ liên quan đến Lệ Quý Phi, mà còn liên quan đến thể diện và quyền lực của ông ấy. 

Nhưng tiếng dâng thư thỉnh cầu vẫn liên tục vọng lại không ngừng từ bên ngoài cửa cung, ồn ào đến mức khiến người ta không thể nghỉ ngơi.

Cuối cùng, Thuận Đế bất đắc dĩ xoa ấn đường, được thái giám đỡ ra ngoài cửa. 

Vừa ra đến cửa trước điện, ông ấy đã thấy ba vị đại thần Nội các cùng các đại thần Thượng thư đều đang quỳ trước cửa cung. 

“Trước tiên các khanh hãy khuyên đám người bên ngoài cung lui về cho Trẫm.”

Ba vị đại thần Nội các đã sớm đạt được sự đồng thuận ngầm. 

Chuyện này đã dần dần trở thành cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và văn thần, không thể lùi bước thêm nữa, huống hồ chuyện này vốn dĩ là thần tử có lý. 

“Thánh thượng, khuyên không được nữa…” 

“Lão thần quả thực đã tận sức…”

***

Khi Hạ Lan Từ nghe tin Thánh thượng quyết định điều tra lại vụ án Ích Châu, hơn nữa tạm dừng việc xây dựng Thăng Tiên Lâu, lấy số tiền xây dựng đó để cứu tế thiên tai cho Ích Châu, bù đắp quân phí ở cửu biên và khao thưởng biên quân, thân hình mảnh mai của nàng lung lay sắp đổ trong gió lạnh, gần như kiệt sức ngoài cổng cung. 

Sau khi được Sương Chi nửa kéo nửa đỡ trở về phủ, nàng đã lâu rồi mới bị cảm lạnh, mê man suốt mấy ngày trời. 

Cũng may trong phủ vẫn còn ấm áp, cũng không thiếu dược liệu. 

Diêu Thiên Tuyết đã đến thăm nàng ba lần, cuối cùng Hạ Lan Từ cũng có chuyển biến tốt, bình hoa bên giường cắm hai cành mai vàng, mùi hương thoang thoảng thấm vào người, Sương Chi nói: “Đều là những người ngoài phủ gửi đến, bây giờ mỗi ngày ngoài phủ đều có rất nhiều người đến tặng đồ!” 

Hạ Lan Từ khẽ gật đầu.

Lần thứ tư Diêu Thiên Tuyết đến phủ thăm hỏi, thấy cuối cùng khí sắc nàng cũng tốt hơn, mới cắn răng hỏi: “Tiểu Từ, muội có muốn gặp hắn không?” 

Hạ Lan Từ nói: “Làm sao gặp? Nhưng không phải chiếu ngục…” Không cho phép người nhà thăm hỏi sao.

“Dù sao Tề Xuyên cũng là quan của Cẩm Y Vệ, ta đã nhờ chàng ấy nghĩ cách… Có thể để muội vào chiếu ngục một lần, nhưng chỉ có thể vào đó một nén nhang, nhiều hơn chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.”

Chiếu ngục trong ngày đông giá rét quả thật lạnh đến mức đóng băng. 

Trên song cửa đều có một lớp sương mỏng, Hạ Lan Từ quấn chặt áo choàng trên người, đội mũ có màn che, cẩn thận bước vào, viên quan đã được sắp xếp trước cung kính dẫn nàng đi vào, chỉ điểm: “Ở ngay bên trong, phu nhân yên tâm, Trạng nguyên công không có gì nghiêm trọng, chỉ là chịu chút khổ cực thôi.”

Hạ Lan Từ khẽ nói: “Đa tạ.”

Bên trong còn lạnh thấu xương hơn, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết cùng với âm thanh xiềng xích va chạm, nàng hít một hơi thật sâu mới đi tiếp về trước, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa nhà lao, tháo mũ có màn che, dùng tay gõ nhẹ.  

“Đa tạ đã nhắc nhở, nhưng chắc vẫn chưa đến giờ phát cơm mà, với lại ta thực sự…”

Hạ Lan Từ sửng sốt. 

Người vừa nói chuyện cũng nhướng đôi mắt đào hoa sững sờ nhìn nàng. 

Hai người nhìn nhau không nói, cuối cùng Lục Vô Ưu không nhịn được, lên tiếng trước: “Sao nàng lại gầy nhiều như vậy, có ăn uống đầy đủ hay không?” Hắn thật vất vả mới chăm nàng béo lên được. 

Hạ Lan Từ: “…?” 

Người nên nói lời này là ta nói mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc