SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Thẩm Nghiệp Thành nói rất chậm nhưng mỗi câu mỗi từ đều mang tính đe dọa, dùng đường dây điện thoại gửi cho Lịch Nhi một thông điệp nóng rằng, lần này ông ta sẽ làm thật.

Thẩm Nghiệp Thành càng nhe nanh cọp hù doạ thì Lịch Nhi càng thư thả, bởi cô đợi ngày này lâu lắm rồi, việc của cô bây giờ là khoáy sâu vào cục tức của ông ta.

- Thẩm tổng, lời đã nói mong ngài đừng nuốt lời, để tôi xem thử ngài lấy cái đầu này của tôi bằng cách nào.

Chào.

Lịch Nhi tắt máy trước, nụ cười nửa miệng thu lại, đôi mắt âm u nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là cơ hội duy nhất để Tôn Thị chuyển mình.

Mạc Thiên Nhật Dạ quay người nhìn cô, hắn đoán được dường như đã có chuyện gì đó rồi.

- Lịch Nhi, Thẩm Nghiệp Thành uy hiếp em sao?
Hắn biết Thẩm Nghiệp Thành không dễ dàng gì từ bỏ miếng mồi ngon như Tôn Thị nhưng hắn vẫn chưa hay tin làm sao ông ta lại xuất hiện rồi? Trên trang tin tức gần đây không hề nhắc đến nửa lời chuyện bệnh viện Mạc gia và Thẩm Nghiệp Thành, suy đi nghĩ lại chỉ có ông nội làm được chuyện này.

Lịch Nhi thu lại tầm mắt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, cô không trả lời câu hỏi của hắn mà đặt một câu hỏi khác.

- Tại sao anh biết rõ Thẩm Nghiệp Thành là chủ mưu trong việc moi tim của anh nhưng anh lại không làm gì ông ta cả?
Đừng nói là Mạc Thiên Nhật Dạ, kể cả đó là cô, cô cũng không bao giờ để yên cho lão cáo già đó, nếu kế hoạch của ông ta thành công thì không phải hắn sẽ chết sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa sát lưng vào gối chần chừ một chút rồi quyết định nói thật cho cô biết.


- Thuộc hạ của ông ta chưa tỉnh, Lưu Dân Triệt một mực không khai ra kẻ chủ mưu, hiện giờ chỉ có ông nội mới có đủ chứng cứ buộc tội ông ta nhưng anh và ông nội lại không cùng chiến tuyến.

Vả lại nếu anh tính toán với ông ta về vết thương này và ông ta bị bắt, thì sẽ chỉ xử tội danh trong sự việc lần này còn chuyện chung cư Hoa Đô rất khó để lập lại.

Hắn không định nói cho cô biết nhưng hiện giờ dường như Thẩm Nghiệp Thành đã bắt đầu hành động thực hiện phi vụ cuối, lúc này Lịch Nhi sẽ gặp nguy hiểm, để cô đề phòng trước rồi phái người bảo vệ cô sẽ đảm bảo an toàn cho cô.

Lịch Nhi không ngờ hắn lại suy nghĩ đến chuyện này nhưng lời của hắn hoàn toàn đúng.

Thẩm Nghiệp Thành vào tù lúc này thì công trình xây dựng khu vui chơi Liên Thanh sẽ dừng hoạt động, những mưu tính của ông ta với phần xây dựng của công ty Vạn Xuân cũng bị phá sản, nếu như vậy Tôn Thị của cô cũng đừng mong được giải oan.

Cô thấy được Mạc Thiên Nhật Dạ thay đổi nhưng hắn thay đổi theo cách này đúng là khó mà mong được.

Hắn càng đối xử tốt với cô thì cô càng không dứt ra được mà thôi.

- Cảm ơn anh vì đã nghĩ giúp tôi, tôi sẽ cố gắng kết thúc vụ này thật nhanh để vết thương trên ngực của anh không bị oan ức.

Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ cười hướng đôi mắt chứa vô vàn ấm áp nhìn cô nhưng sâu bên trong vẫn chứa ngàn tia cô độc.

- Anh nào cần hai chữ cảm ơn từ em, chỉ cần em an toàn là anh vững tâm rồi, Thẩm Nghiệp Thành là một tên xảo trá, cho nên em phải đặc biệt cẩn thận, anh sẽ luôn cho người ở phía sau bảo vệ em.

Lịch Nhi hướng ánh mắt về phía cửa sổ nghe hết thanh âm phát ra từ miệng Mạc Thiên Nhật Dạ, có hay không một chữ "tiếc" nếu lúc trước anh đối xử với tôi như một người qua đường, thì giữa hai chúng ta bây giờ cũng đâu khó xử đến như vậy.

Lịch Nhi đứng lên để sẵn thuốc cho hắn, cô rủ mắt nhạt nhoà.

- Tôi có thể tự xoay sở được không cần anh phiền đến anh đâu, chút nữa ba tôi sẽ ra ngoài, Tiêu Đằng sẽ đưa bác sĩ tới kiểm tra cho anh, vết thương của anh chưa ổn đâu.

Lịch Nhi đưa tay vén tóc thử sờ vào trán của hắn, vẫn chưa hạ sốt hẳn, lát nữa truyền dịch thì tốt hơn.

Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi yên cho cô kiểm tra cho mình, tay cô rất nhanh, chỉ phớt nhẹ qua nhưng rõ ràng những hành động nhỏ nhặt đó cũng đủ để thấy cô không hẳn đã dứt tình.

Khoảng hai giờ đồng hồ sau Tiêu Đằng và bác sĩ mới đến, bác sĩ kiểm tra huyết áp và vết thương của hắn, do không nằm viện để người có chuyên môn điều trị nên đã có hiện tượng sưng mủ.

- Tôi nghĩ anh nên vào bệnh viện để tiếp tục điều trị, phần mô mềm đang có dấu hiệu bị viêm, để lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mà nặng hơn rất có thể sẽ bị hoại tử.

Lúc này Lịch Nhi mang nước vào phòng, chỉ loáng thoáng nghe được hai từ "hoại tử" cô tiến lại gần hỏi bác sĩ.


- Cái gì bị hoại tử? Bác sĩ, tình trạng của anh ấy thế nào rồi?
Bác sĩ còn chưa kịp lên tiếng Mạc Thiên Nhật Dạ đã chặn trước câu trả lời.

- Bác sĩ nói cũng may là được chăm sóc tốt nên mới tránh khỏi tình trạng bị hoại tử chỗ miệng vết thương, bây giờ không sao rồi, uống thuốc là khoẻ thôi.

Nói xong còn nhìn bác sĩ một cái, anh ấy im lặng không nói nữa, bắt đầu tìm chỗ treo chai truyền dịch.

Lịch Nhi nhìn Tiêu Đằng, anh ấy miễn cưỡng gật đầu, cô cũng thôi không hỏi nữa.

Bác sĩ chia thuốc, dặn dò Lịch Nhi giờ uống cũng như cách rút kim tiêm rồi ra về, cô tiễn bác sĩ ra cổng còn Tiêu Đằng ở lại với Mạc Thiên Nhật Dạ.

Lúc bác sĩ chuẩn bị lên xe Lịch Nhi giữ lại hỏi vài câu.

- Bác sĩ, tình hình của anh ấy có nguy hiểm không?
Bác sĩ dừng lại nhìn cô, bệnh nghề nghiệp không cho phép anh nói dối.

- Tôi nghĩ cô nên khuyên chồng mình đến bệnh viện vẫn hơn, vết thương của anh ấy đang có dấu hiệu bị viêm để lâu sẽ không tốt, nếu như anh ấy không đồng ý thì nên rửa vết thương thường xuyên, tránh vận động mạnh, nếu vết thương tiếp tục bị nứt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vùng mô, lâu ngày hoại tử là đều khó tránh khỏi.

Lịch Nhi ngây người nhìn lên tầng hai, anh ấy là sợ đi bệnh viện… Hay là… Sợ ra khỏi đây, cố chấp như vậy, đúng là trẻ con.


Tiêu Đằng nhìn từng giọt dịch truyền chậm rãi rơi xuống dây dẫn trong lòng vô cùng bức bối, nếu thâm tình như vậy thì sao từ đầu còn làm khổ con người ta, bây giờ thành ra như vậy rồi, đi chữa trị cho khoẻ hẳn rồi tiếp tục thâm tình cũng được mà.

- Bắt đầu từ hôm nay cậu cho người để ý Lịch Nhi, Thẩm Nghiệp Thành đã mon men hành động rồi, ông ta sẽ không bỏ qua cho cô ấy nên phải đảm bảo an toàn cho cô ấy, cả ba vợ của tôi và Tử Minh nữa.


Mạc Thiên Nhật Dạ không quá để tâm đ ến lời của bác sĩ nói lúc nãy, Lịch Nhi chỉ cho hắn có năm ngày, hắn ngu ngu dại dại xài hết một ngày rồi, bốn ngày còn lại ngắm cô được bao nhiêu thì ngắm, tiện thể trông chừng cô một chút.

Tiêu Đằng rất mệt mỏi khi đứng giữa hai con người này, cẩu độc thân như anh đúng là khổ, đến thời gian yêu đương còn không có lại phải canh chừng vợ cho người ta.

- Mạc tổng, nếu Thẩm Nghiệp Thành đã bắt đầu ra tay rồi vậy chỗ Mr.

Vương có nên bảo anh ấy dừng lại không?
- Không cần, cứ để mọi chuyện diễn ra như bình thường, Thẩm Nghiệp Thành là đang nhắm tới Vương Nhã Văn với số tiền gấp 20 lần đó.

Cũng đừng để Lịch Nhi biết Mr.

Vương là người của chúng ta.

Lịch Nhi nắm chặt tay nắm cửa muốn đi vào nhưng thật lâu cũng không mở cửa.

Mr.

Vương là người của Mạc Thiên Nhật Dạ sao?


Bình luận

Truyện đang đọc