SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Tôn Bách Điền không phải không nhìn ra ý tứ của Mạc Cao Ân đối với Lịch Nhi nhà mình, cậu cũng đã quanh quẩn bên Lịch Nhi được hơn 10 năm, điểm nào của cậu ông cũng vừa ý nhưng Lịch Nhi trước đây là vợ của Mạc Thiên Nhật Dạ, bây giờ qua lại với chú ruột của hắn, người đời sẽ nhìn con gái của ông bằng ánh mắt gì.

Mạc Cao Ân không có biểu hiện gì quá đổi, anh nâng ly rượu bằng hai tay lễ phép kính Tôn lão gia một ly.

- Chúc mừng chú đã được trả tự do, khi nào chú muốn Tôn Thị hoạt động trở lại cháu sẽ hết sức giúp cho chú.

Lịch Nhi cũng uống khá nhiều rượu, hôm nay là ngày vui, cô cũng được một ngày thoát khỏi Mạc Thiên Nhật Dạ.

Mặt Lịch Nhi ửng đỏ ngồi bên thềm cửa với Mạc Cao Ân, cha cô đã lên phòng nằm nghỉ, Tử Minh hôm nay siêng năng đột xuất chạy lên phòng làm bài tập.

Mưa bắt đầu rả rích nhiều hơn, gió lùa qua bờ vai cô lạnh lẽo, Lịch Nhi rúc mặt mình vào giữa hai chân nhìn hàng dương xỉ đung đưa trong gió.

Mạc Cao Ân chống một tay lên thái dương yên lặng nhìn cô, đã lâu rồi cả hai mới có cơ hội ngồi gần nhau như thế này, tóc cô bay theo chiều gió, mang theo hương dành dành mơ mộng thoảng vào chóp mũi của anh.


Mạc Cao Ân vươn tay luồn qua áng tóc mềm mượt, trái tim đập nhanh hơn, cũng thôi thúc hơn.

- Lịch Nhi, chú Tôn đã được thả tự do rồi em đừng ở chỗ Mạc Thiên Nhật Dạ nữa có được không?
Lịch Nhi nghiêng người tóc rơi ra khỏi năm ngón tay của Mạc Cao Ân, cô nhìn mưa chạm vào đất, làm bụi đất văng lên xấu xí một khoảng.

- Một tháng nữa thôi em sẽ rời khỏi đó, khi nào tự do rồi em sẽ mời anh đi ăn một bữa.

Cảm ơn anh hôm nay đã đi đón ba cùng với em.

Lịch Nhi luôn dùng cái giọng nhẹ nhàng mà lịch sự đó để đối với Mạc Cao Ân, anh nhìn vào trong mắt cô, sâu hắm, đượm buồn, cứ như đã nhúng qua đau thương từ mấy kiếp vậy.

Mạc Cao Ân thở dài nhặt một chiếc lá ở dưới chân gửi gắm lời dành cho Lịch Nhi vào trong đó.

- Một tháng không dài nhưng đối với anh là trải qua biết bao nhiêu mùa lá rụng, anh ao ước được giúp em một lần, em có thể cho anh cơ hội được không?
Anh biết Mạc Thiên Nhật Dạ đối với cô không tốt, biết cô ở trong gia đình đó có bao nhiêu khổ tâm nhưng cô chưa bao giờ dứt ra được, kể cả khi cô nói sẽ rời đi anh cũng không nhìn ra sự từ bỏ trong mắt cô.

Lịch Nhi quay mặt nhìn anh, vài sợi tóc rủ xuống mi mắt che đi sự đau buồn trong đôi giác mạc ấy.

Cô không muốn để người khác hy vọng rồi thất vọng, bởi cô và anh là không thể nào.

- Cao Ân à…
"Suỵt."
Mạc Cao Ân đặt ngón trỏ lên môi của Lịch Nhi ngăn cho cô nói ra lời từ chối đau lòng, anh lặng im nhìn cô như vậy, máu trong tim cuộn trào dữ dội.


"BÍP BÍP."
Cả hai bị giật mình bởi tiếng còi xe ở bên ngoài, Lịch Nhi đưa mắt nhìn ra xa, ánh đèn neon trước cổng hắt lên khuôn mặt mờ ảo của Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi ở ghế sau.

Cô thoáng chút giật mình như đi ngoại tình bị chồng bắt gặp nhưng một hơi ấm truyền tới tay của cô, cô mới nhận ra mình việc gì phải sợ anh ta.

Mạc Cao Ân nắm tay Lịch Nhi, còn nắm thật chặt, năm ngón tay của anh luồn vào kẽ ngón tay cô đứng lên nhìn cháu trai mình ở ngoài kia.

Mạc Thiên Nhật Dạ xem qua mấy tấm ảnh Tiêu Đằng gửi cho mình, hai con ngươi nóng như lửa đốt, hắn đi đi lại lại chờ Tôn Lịch Nhi về để hỏi tội nhưng chờ đến tối không thấy bóng dáng của cô đâu.

Thím Phương nói tối nay cô không về hắn liền tức tốc chạy tới đây, vừa vặn thấy được một màn tình tứ mà Tôn Lịch Nhi và Mạc Cao Ân ban tặng.

Mặt hắn đen một cục, bắn ánh mắt của mình vào hai bàn tay đang dính chặt nhau.

Mạc Thiên Nhật Dạ liếm liếm môi môi cởi áo khoác, hắn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh bước xuống xe, khuôn mặt lạnh tanh lập tức được thay thế bằng sự ngây vô độ.

Mưa thấm ướt vai Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn ôm hai thanh inox cao ở cổng lớn gào lên.


- Lịch Nhi, em mau ra đây đi, trời mưa rồi anh ngủ không được.

Vừa lúc ấy bầu trời sáng bừng lên một cái kèm theo tiếng "rầm rầm" vang vọng một khoảng trời, tóc của Mạc Thiên Nhật Dạ ướt sủng.

Tiêu Đằng ở trong xe len lén nhăn răng, nhìn ông chủ của mình bây giờ không khác gì zombie đòi mạng.

Lịch Nhi cắn môi nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ làm trò khùng trò điên ngoài cổng, nếu không có Cao Ân ca ở đây có lẽ hắn đã thuê đội khoan cắt bê tông làm sập cái cổng nhà cô rồi.

Mạc Cao Ân một tay cho vào túi, một tay nắm chặt Lịch Nhi đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn đứa cháu trai đáng ghét của mình, cứ lúc nào anh ở gần Lịch Nhi hắn ta cũng đều kịp thời có mặt.

Hắn bị mất trí còn kèm theo bệnh bám người nữa sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc