SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Mạc Thiên Nhật Dạ mở laptop ấn play, ngã tư giao lộ cách vụ tai nạn khoảng 50 mét, chiếc xe hơi màu đen của Mạc Cao Ân nằm yên trong góc, sau khi vụ tai nạn xảy ra xe của hắn cũng rời đi.

Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Vốn dĩ hắn còn định giả ngu thêm một thời gian nữa nhưng bây giờ mọi chuyện sáng toả rồi hắn cũng nên hạ màn kịch này nhanh một chút.

Tôn Lịch Nhi, cô xem, trúc mã của cô làm gì tôi thế này.

Sáng hôm sau Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn duy trì dáng vẻ trẻ con như cũ ngồi vào bàn ăn sáng, đã 8 giờ nhưng Tôn Lịch Nhi vẫn chưa ra khỏi phòng.

Hắn xoay cây nĩa trong tay nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly đã ăn xong rồi mà đĩa thức ăn của Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn còn nguyên.

Hạ Cảnh Lan lên tiếng nhắc nhở.

- Con ăn nhanh rồi uống thuốc.


- Con đợi Lịch Nhi.

Hạ Cảnh Lan thở dài không nói gì thêm, Thẩm Quyên Ly sợ bà ta vì con trai nên mềm lòng giữ Tôn Lịch Nhi ở lại, liền ở một bên khơi gợi câu chuyện còn dang dở ngày hôm qua.

- Chú của con đã liên hệ với bác sĩ nước ngoài xong rồi, chiều nay họ sẽ tới đây xem cho Nhật Dạ.

Mạc Thiên Nhật Dạ chống tay lên cằm nhìn Thẩm Quyên Ly, nụ cười nửa miệng cực kỳ nhạt nhẽo, hắn tùy tiện cầm một đóa hồng trắng trên bàn nói với người giúp việc.

- Thím Phương, mẹ của tôi không thích hoa màu trắng, sao thím bất cẩn vậy?
Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly giật mình đồng loạt nhìn nhau, Mạc Thiên Nhật Dạ sau khi bị tai nạn chỉ nhớ mỗi một Tôn Lịch Nhi, những thứ khác đều không nhớ gì nhưng hôm nay hắn nhớ được loài hoa mẹ mình thích, giọng nói trẻ con khó nghe kia cũng không còn nữa.

Hạ Cảnh Lan nắm tay con mình rưng rưng nước mắt.

- Nhật Dạ có phải con đã nhớ ra rồi không, con hồi phục trí nhớ rồi sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ nhẹ gật đầu, kể vanh vách tên tuổi thói quen của mẹ mình, cũng nói tới những thứ quen thuộc không xê dịch một lời nào.

Hạ Cảnh Lan vui đến mức xá đất xá trời, Thẩm Quyên Ly cũng chen chân tới hỏi.

- Còn em, anh có nhớ em là ai không?
Mạc Thiên Nhật Dạ vờ nghĩ nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

- Cô là ai?
Thẩm Quyên Ly siết tay, mồ hôi lạnh đổ ướt cả lưng, cũng tốt, nếu hắn nhớ ra, hắn nhất định sẽ biết đứa bé trong bụng cô không phải là con của hắn.

Tâm trạng Hạ Cảnh Lan đang tốt nên kéo tay Thẩm Quyên Ly tới sờ bụng cô ta nói với con trai.

- Nhật Dạ, đây là vợ sắp cưới của con, Quyên Ly có thai rồi, là con trai của con đó.

Mạc Thiên Nhật Dạ nhẹ cười, hắn dựa vào ghế nhàn nhạt nói.


- Vậy sao, vậy thì mau chóng sinh đứa bé ra để nó nối dõi sự nghiệp của Mạc gia.

Con đi tìm Lịch Nhi đây.

Mạc Thiên Nhật Dạ hời hợt buông một câu rồi đứng lên đi về phía phòng của Lịch Nhi.

Thẩm Quyên Ly lòng đầy nghi ngại, biểu hiện của anh ấy lúc này có khác gì lúc chưa mất trí đâu chứ, sao tất cả đều nhớ, chỉ có cô là anh không nhớ?
Thẩm Quyên Ly nhìn Hạ Cảnh Lan, còn muốn nói về chuyện trị bệnh cho Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng bà đứng lên nói một câu rồi cũng rời đi.

- Nhật Dạ sắp khỏi bệnh rồi không cần phải gọi bác sĩ đâu.

Lúc này Thẩm Quyên Ly lại thấy lo, nếu Mạc Thiên Nhật Dạ nhớ lại hoàn toàn thì có thể người ra khỏi ngôi nhà này là cô chứ không phải là Tôn Lịch Nhi, cô không thể ngồi chờ bị đuổi được, người hưởng lợi là cô chứ không phải là Tôn Lịch Nhi.

Mạc Thiên Nhật Dạ mở cửa phòng của Lịch Nhi, cô nằm trên giường nhỏ cuộn tròn trong chăn không nhúc nhích.

Hắn tiến lại gần gọi cô vài tiếng nhưng cô vẫn nằm im.

Mạc Thiên Nhật Dạ kéo chăn, khuôn mặt trắng nõn có chút hồng, hắn đưa tay sờ trán Lịch Nhi, mày hắn nhăn lại vội xốc cô lên bước dài ra cửa.

- Chú Chu mau đưa tôi tới bệnh viện.

Chu quản gia và những người có mặt chưa hiểu chuyện gì cứ đứng đó nhìn nhau, Mạc Thiên Nhật Dạ ôm chặt Lịch Nhi trong tay hét lớn.


- Bị điếc sao, tôi bảo là đưa tôi tới bệnh viện.

Chu quản gia hoàn hồn vội vàng chạy đi lấy xe, Hạ Cảnh Lan sốt rột bước tới hỏi.

- Có chuyện gì vậy?
- Cô ấy bị sốt rồi.

Mạc Thiên Nhật Dạ trả lời mấy chữ rồi bước ra ngoài, Thẩm Quyên Ly choáng váng mặt mày nắm chặt sofa.

Từ lúc nào, từ lúc nào Tôn Lịch Nhi lại quan trọng với anh ấy tới như vậy, chẳng phải trước đây anh ấy rất ghét cô ta sao?
Thẩm Quyên Ly điều chỉnh nhịp thở đi lên phòng khoá cửa lại, cô lấy điện thoại gọi cho Thẩm Nghiệp Thành.

- Chú à, Nhật Dạ nhớ lại rồi, chú phải nhanh lên một chút, mau chóng mua lại Tôn Thị đi.

Thẩm Nghiệp Thành đầu dây bên này cũng sốt ruột không kém, ông ta không ngờ nhanh như vậy Mạc Thiên Nhật Dạ đã nhớ lại rồi, chuyện này phải báo cho Mạc Cao Ân biết mới được..


Bình luận

Truyện đang đọc