SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Hai ngày sau Lịch Nhi tới Tôn Thị làm việc, Tôn Thị là một công ty xây dựng, chuyên ký hợp đồng xây dựng cao ốc với các đối tác lớn.

Lịch Nhi học chuyên ngành quản trị kinh doanh là muốn giúp ba xây dựng chiến lược kinh doanh cho công ty nhưng sau khi du học trở về thì lấy chồng rồi vùi hai năm thanh xuân ở Mạc gia, cũng chẳng bao giờ đặt chân tới Tôn Thị, hôm nay quay lại cảm thấy thật có lỗi với cơ nghiệp của Tôn gia.

Hai ngày nay Hạ Cảnh Lan không tới tìm cô, có lẽ qua mấy ngày điên điên dại dại Mạc Thiên Nhật Dạ đã tỉnh táo lại rồi.

"Tiếng nhạc."
Là Tử Minh gọi tới.

- Chị nghe đây.

- Chị hai, chị mau tới công trường đi, ba bị cảnh sát bắt đi rồi.

Lịch Nhi sững sờ không kịp hỏi lại, chỉ với tay lấy được túi xách rồi chạy đi, ba của cô làm ăn chân chính bao nhiêu năm sao có thể bị cảnh sát bắt được?
Lịch Nhi lái xe tới công trường xây dựng, nơi đây đang được công nhân tiến hành xây cất chung cư mới, công trình này đã khởi công được 2 năm, chỉ còn một tháng nữa là bàn giao rồi nhưng khi Lịch Nhi tới nơi thì xung quanh chỉ còn lại một đống đổ nát, tiếng xe cứu thương vang lên khiến tay chân cô bủn rủn.


Xung quanh rất nhiều người, còn có phóng viên và nhà báo, Tôn Lịch Nhi vừa bước xuống xe bọn họ lập tức bao vây lấy cô hỏi tới tấp.

- Tôn tiểu thư, xin hỏi cô có biết cha của mình dùng vật liệu rẻ tiền để xây dựng chung cư Hoa Đô không?
- Xin hỏi gia đình cô sẽ đền bù như thế nào cho những công nhân thiệt mạng?
- Tôn tiểu thư…
- Tôn tiểu thư….

Đầu óc Lịch Nhi quay cuồng, bên tai ong ong những tiếng chất vấn khó nghe, bọn họ đang nói cái gì vậy, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
Đám người kia xô đẩy làm Lịch Nhi đứng không vững, hai chân chao đảo sắp ngã tới nơi, lúc này Tôn Tử Minh từ xa chạy tới chen lấn vào trong giải vây cho cô.

Vất vả lắm Lịch Nhi mới thoát khỏi vòng vây của đám người kia, hai mắt cô đỏ ửng nắm chặt tay Tử Minh gấp gáp hỏi.

- Nói cho chị nghe xảy ra chuyện gì vậy?
Tôn Tử Minh cũng khóc, cậu quẹt nước mắt nói với chị.

- Chung cư bị sập đè chết 10 người, ba bị cảnh sát bắt đi rồi.

Lịch Nhi chao đảo ôm đầu, trời đất quay cuồng trong phút chốc, làm sao có thể, ba cô làm ăn lương thiện bao nhiêu năm nay không thể nào để xảy ra sơ sót như vậy được.

- Chị à bây giờ chúng ta phải làm sao đây, trong kia còn nhiều người bị thương lắm.

Lịch Nhi quay đầu nhìn đống đổ nát ở phía sau, tiếng gào khóc, tiếng kêu của người nhà lẫn nhân viên cứu hộ.

Đầu óc Lịch Nhi rối bời, cô muốn chạy tới đồn cảnh sát tìm ba nhưng nếu không giải quyết tình hình trước mắt thì sợ rằng mọi chuyện lại càng nghiêm trọng hơn.

Lịch Nhi nắm chặt tay em trai căn dặn.


- Tử Minh, em về nhà nói với dì thu gom tài sản, rút hết tiền trong ngân hàng để sẵn để đền tiền thuốc men và lo ma chay cho những người xấu số, chị ở lại đây giúp họ.

- Không được, chị là con gái…
- Nghe lời chị, ba cần chúng ta giúp đỡ.

Ánh mắt kiên định của chị làm Tử Minh không dám cãi lời, cậu lập tức quay đầu ba chân bốn cẳng chạy đi.

Lịch Nhi xắn tay áo lao vào trong đống đổ nát xin được góp sức tìm kiếm người còn bị mắc kẹt phía dưới.

*******
- Mạc tổng, thiếu phu nhân….

- Ai cho phép cậu gọi cô ta là thiếu phu nhân.

Tiêu Đằng đứng phía sau Mạc Thiên Nhật Dạ cùng hắn xem video trực tiếp hiện trường chung cư Hoa Đô.

Bóng dáng của Tôn Lịch Nhi lướt qua, lúc cô bị chất vấn, lúc cô chạy vào đống đổ nát kia đều được quay lại.

Tiêu Đằng thấy Tôn Lịch Nhi dù sao cũng chỉ là phụ nữ, vào chỗ nguy hiểm như vậy có hơi bất an nên muốn hỏi thử ý kiến của Mạc Thiên Nhật Dạ, không ngờ anh ta tức giận mắng mình.


Mạc Thiên Nhật Dạ vốn không bị mất trí nhớ gì, hắn diễn màn kịch này vì muốn biết kẻ rắp tâm muốn giết chết hắn là ai mà thôi.

Nếu mất trí nhớ mà chỉ nhớ tới Quyên Ly thì người ta sẽ nghi ngờ hắn đang giả vờ, nên hắn mới miễn cưỡng chọn Tôn Lịch Nhi làm lá chắn cho mình.

Chung cư Hoa Đô được xây dựng bởi Tôn Thị nhưng chịu sự giám sát bởi tập đoàn Dực Phong của nhà họ Thẩm.

Người đứng đầu Dực Phong là Thẩm Nghiệp Thành chú ruột của Thẩm Quyên Ly.

Lần này Tôn Bách Điền bị bắt, e là rất nhanh thôi Thẩm Nghiệp Thành cũng sẽ bị đưa đi điều tra.

Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào lưng ghế xoay cây bút trong tay mình môi nhếch lên tự đắc, Tôn Lịch Nhi đó cứng đầu không chịu hợp tác nhưng lần này cô ta không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.

Mạc Thiên Nhật Dạ đứng lên rời khỏi phòng, đôi mắt thâm trầm lập tức lơ đễnh như một đứa trẻ chạy xuống phòng khách ôm lấy mẹ của mình.

- Mẹ à, con muốn Lịch Nhi, con nhớ Lịch Nhi, mẹ đem em ấy về cho con đi..


Bình luận

Truyện đang đọc