SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Thẩm Quyên Ly được đỡ ngồi xuống ghế, cô ta bấu lấy tay của Hạ Cảnh Lan tiếp tục kêu khóc.

- Mẹ xem, có mặt mẹ ở đây mà cô ta còn như vậy, cô ta còn tiếp tục ở đây, con sợ đứa bé còn chưa kịp ra đời đã bị cô ta hại chết rồi.

- Nói bậy, đừng nói những chuyện không may mắn.

Hạ Cảnh Lan dỗ dành Thẩm Quyên Ly một hồi rồi quay mặt qua tiếp tục mắng Lịch Nhi.

- Tôn Lịch Nhi, cô đã là một người phụ nữ thất bại rồi thì đừng tìm cách hãm hại người khác, cô có biết đứa bé trong bụng Quyên Ly quan trọng như thế nào không.

Mã phải rồi, loại phụ nữ không biết đẻ như cô thì làm sao biết được.


Đây không phải một hai lần Lịch Nhi nghe câu này từ chính miệng của Hạ Cảnh Lan, cô cũng không phải con búp bê vô tri ngày nào cũng nhẫn nhịn cúi đầu nghe chửi.

Lịch Nhi bật cười nhướng mi phản bác lại.

- Đúng vậy, vì tôi không có phước phần sinh con cho nhà họ Mạc nên Mạc Thiên Nhật Dạ mới ép tôi uống thuốc tránh thai, bây giờ tôi thấy mình thật may mắn nha, đứa trẻ sinh ra không được các người hoan nghênh chào đón thì tốt nhất đừng nên ra đời.

Cô từng muốn sinh cho Mạc Thiên Nhật Dạ một đứa con để níu kéo hy vọng được anh ta để ý tới mình nhưng bây giờ cô thấy suy nghĩ đó của mình thật ngu xuẩn, cái họ cần và cái họ thương yêu mãi mãi không phải là cô.

Mạc Thiên Nhật Dạ đứng ngoài cửa
nghe không sót câu nào, hắn nhớ lúc trước mỗi lần mẹ mình nhắc tới việc sinh con cô đều cúi đầu im lặng, cũng chưa bao nhắc tới chuyện hắn ép cô uống thuốc tránh thai, không ngờ kí xong tờ đơn ly hôn thái độ lại thay đổi 180 độ.

Chữ ký trên tờ giấy đó có ma lực vậy sao?
Hạ Cảnh Lan nghiến răng, mắt đầy hận ý liếc nhìn Tôn Lịch Nhi, bà vì con trai mà có thể rộng lượng bỏ qua cho cô vài chuyện nhỏ nhặt nhưng đụng tới cháu trai của bà nhất định bà sẽ không để yên.

Hạ Cảnh Lan hùng hổ bước tới định tát vào mặt Lịch Nhi cho hả dạ nhưng tay còn chưa kịp giơ lên Mạc Thiên Nhật Dạ từ ngoài cửa tay cầm chùm nho chạy như bay vào chắn trước mặt bà ta vui vẻ nói với Lịch Nhi.

- Lịch Nhi à, em ăn nho không, nho ngon lắm.

Lịch Nhi đã thủ sẵn thế để tránh cái tát của Hạ Cảnh Lan không ngờ Mạc Thiên Nhật Dạ lại xuất hiện, cô nhìn chùm nho xanh còn mỗi hai trái, nếu hắn không mất trí thì cuốn nho còn không thèm cho cô.

Lịch Nhi đối với Mạc Thiên Nhật Dạ chính là không có tâm trạng để đối đãi, cô gạt hắn sang một bên nói cho xong chuyện lúc nãy.


- Mạc phu nhân, lâu nay tôi tôn trọng bà vì bà là mẹ chồng của tôi, dù bây giờ không phải nữa thì tôi vẫn tôn trọng bà vì bà là người lớn nhưng cách bà hành xử lại giống như một đứa trẻ vậy.

Tôi không thích chơi đồ hàng nên không rãnh mà đi tranh giành vị trí độc tôn với cô Thẩm đây, nếu bà tận mắt thấy tôi đẩy ngã Thẩm Quyên Ly thì có thể mắng chửi tôi thế nào cũng được nhưng khi chưa rõ sự tình bà đã vội ra tay với tôi.

Mạc phu nhân, mặt của tôi không phải bao cát để bà luyện cơ tay đâu.

Lịch Nhi nói xong thì quay bước đi thẳng, hương tóc cô phớt nhẹ qua chóp mũi của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn vẫn chưa hết bàng hoàng vì Tôn Lịch Nhi đẩy mình nhưng mà phản ứng của cô vừa nãy thật sự rất có khí chất.

Mạc Thiên Nhật Dạ nhét hai trái nho còn lại vào miệng mình đi theo sau cô nhưng bị Thẩm Quyên Ly kéo lại.

- Nhật Dạ, anh còn muốn theo cô ta sao, con của chúng ta suýt nữa đã bị cô ta hại rồi.

Hạ Cảnh Lan đứng phía sau cũng phụ hoạ thêm để kích thích trí nhớ của Mạc Thiên Nhật Dạ.

- Con không nhớ ra gì sao, cô ta trước giờ luôn tìm cách hại Quyên Ly, trước đây con còn nhiều lần phải ra mặt giúp con bé mà.


Tôn Lịch Nhi đó là loại phụ nữ chẳng ra gì, con cố mà tỉnh lại đi.

Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cánh tay của mình bị Thẩm Quyên Ly bám chặt, đáy mắt dâng lên một sự khinh bỉ tột cùng, hắn rút tay mình lại giương đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ mình vô tư nói.

- Chị ấy mới là người xấu, lúc nãy con thấy chị ấy đâm vào Lịch Nhi rồi tự ngã, chị thật là xấu.

Nói rồi Mạc Thiên Nhật Dạ quay đầu chạy ra ngoài, Hạ Cảnh Lan đưa mắt nhìn Thẩm Quyên Ly, sự tin tưởng đột nhiên bị lung lay.

- Nhật Dạ nói có đúng không?
Thẩm Quyên Ly xanh mặt, cô biết rõ Hạ Cảnh Lan thương mình là vì Mạc Thiên Nhật Dạ để ý tới cô, còn bây giờ là vì nghĩ cô đang mang cháu nội của bà nên bà ta mới cưng chiều cô, nếu bà ta biết cô vì ghen tuông mà làm tổn hại đến đứa bé trong bụng thì sẽ không để cho cô yên, mà cô cũng cần đứa bé này để giữ vững vị trí của mình trong Mạc gia trước khi Mạc Thiên Nhật Dạ phục hồi trí nhớ..


Bình luận

Truyện đang đọc