SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Thẩm Nghiệp Thành kiểm tra lại tài sản mà mình hiện có chuẩn bị chuyển hết sang tên của vợ mình, Trần Mộc đứng một bên sửa soạn mộc đỏ thắc mắc.

- Thẩm tổng, ngài định hiến tim của mình cho phó tổng thật sao?
Trần Mộc theo Thẩm Nghiệp Thành đã lâu, thái độ của ông với các mối quan hệ bên ngoài nếu không phải là lợi dụng thì cũng là kiếm trác để bồi đắp cho Dực Phong.

Nhưng có một người mà trước giờ ông không muốn lợi dụng, còn muốn người đó đi lên để mình nương theo đó là Mạc Cao Ân.

Anh biết Thẩm Nghiệp Thành vì không muốn vào tù nên mới trao đổi điều kiện với chủ tịch nhưng chẳng phải như vậy quá mạo hiểm sao? Thư tuyệt mệnh cũng đã viết, bất kì lúc nào chủ tịch muốn lấy quả tim duy nhất của ông, thì chỉ cần dựng hiện trường giả nói là ông tự tử là xong, nói không chừng nay mai cũng có thể.

Thẩm Nghiệp Thành nhìn số tiền tích lũy trong ngân hàng của mình mỗi năm lại tăng lên hai số, khuôn mặt nở ra cực kỳ mãn nguyện.

Ông nằm ngửa ra ghế cười cợt.

- Cá nào chẳng muốn vùng vẫy dưới nước, chim nào chẳng muốn bay lượn trên trời.

Ta chỉ một trái tim để an lạc với đống vàng hiện có thì làm sao cho đi được.

Trần Mộc hoảng hốt.

- Vậy…?
- Vậy cho nên, nếu không tìm được người mới để chết thay ta, thì tìm người cũ vậy.

Thẩm Nghiệp Thành cười lớn, nếp nhăn trên mắt hiện lên thấy rõ.

Sống mà không biết vì mình thì phí một lần được sống lắm.


Chủ nhân nham hiểm thế nào Trần Mộc biết rất rõ nhưng cách mà ông ta đang làm giống như đưa đầu vào chỗ chết vậy.

Chẳng lẽ ông còn muốn moi tim Mạc Thiên Nhật Dạ lần hai?
- Chuyện của Tôn Lịch Nhi thế nào rồi?
- Người của chúng ta đã chuẩn bị xong, lần này đừng nói là lấy đầu, có khi thịt nát xương tan luôn cũng nên.

Ý cười lan rộng khắp khuôn mặt của Thẩm Nghiệp Thành, ông ta gật đầu nhướng mày dặn dò.

- Lần này nhất định phải thành công.

- Dạ.
Tôn Lịch Nhi ơi Tôn Lịch Nhi, tôi mua bán bằng tiền với cô, cô không muốn, vậy thì đừng trách tôi khiến gia quyến các người, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

*************
Lịch Nhi ngồi dưới sàn gấp vài bộ quần áo nhét vào túi sách, sáng mai Mạc Cao Ân sẽ làm phẫu thuật, cô muốn tới bệnh viện thật sớm với anh.

Bước vào phòng phẫu thuật như bước vào cánh cửa quỷ môn quan, tuy Mạc lão gia đã chọn đội ngũ bác sĩ tốt nhất cho anh ấy nhưng ngày anh lên bàn mổ cô thấy rất lo.

Anh đối với cô rất tốt, chuyện gì cũng nghĩ cho cô, mong rằng mai này có một người con gái yêu anh ấy hết lòng hết dạ.
Mạc Thiên Nhật Dạ thấy Lịch Nhi thở thẩn nhìn ra cửa sổ, hắn thở dài cũng gấp quần áo của mình bỏ vào túi.

Không gian yên ắng, gió luồn từ cửa ban công vào gian phòng, nắng ấm chiếu qua cửa kính rọi sáng bừng hai con người mang hai suy nghĩ.

"Leng keng.."
Tiếng chuông gió trong vắt kéo Lịch Nhi về thực tại, cô đứng lên nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đang bận rộn xếp quần áo.

Tuy vết thương vẫn còn sưng mủ nhưng hắn đã có thể tự ngồi được một mình, cũng có thể di chuyển nhẹ nhàng, cô thở hắt ra dựng túi xách lên bàn hỏi hắn.

- Anh chuẩn bị về nhà sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ nhét cái áo sơ mi cuối cùng rồi ngước khuôn mặt vô tội nhìn cô trả lời thật khẽ.

- Không có, anh đi theo em.

Mạc Cao Ân bệnh, hắn cũng bệnh, sao hắn có thể Mạc Cao Ân hưởng lợi được ở gần cô chứ.

Dù biết mới mổ xong chú trẻ của hắn cũng không làm được cơm cháo gì nhưng mà vẫn đi theo giữ vợ cho chắc.

Lịch Nhi ném cho hắn ánh nhìn xem thường.

- Anh đùa sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ lắc đầu.

- Anh nghiêm túc.

Lịch Nhi đưa mắt nhìn sang chỗ khác rất lười nói chuyện với hắn.

- Vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ nhắn người cho Mạc phu nhân hay.


Lịch Nhi không đợi hắn nói thêm mấy câu buồn nôn, cô rời khỏi phòng để lại Mạc Thiên Nhật Dạ thở dài ai oán.

Cô luôn muốn tránh xa hắn, luôn không chấp nhận sự thay đổi của hắn.

Có nhiều lúc hắn nghĩ cô còn một chút gì đó thương hại hắn nhưng rồi cũng vụt qua trong chốc lát, bàn tay ấy, muốn nắm nhưng sao xa quá.

Lịch Nhi xuống lầu định ra ngoài mua ít thịt cá nấu bữa trưa nhưng chợt nhớ đến chuyện hôm qua ý nghĩ trong đầu khựng lại.

Bọn người của Thẩm Nghiệp Thành sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho cô, cô cũng lên tiếng thách thức ông ta rồi, có lẽ bây giờ ông ta chỉ hận không băm cô ra thành trăm mảnh thôi.

Kẻ tham gia độc ác muốn ngồi lên ngôi cao thì thủ đoạn gì cũng không từ.

Lịch Nhi nhìn xa xăm ngoài cổng bất chợt môi hồng cong lên, ở ngoài kia chắc hẳn có người đang đợi cô.

"Tin nhắn đến."
Lịch Nhi mở ra xem là Tử Tinh gửi tới, cậu ấy gửi một dòng tin dài kèm theo mấy bức ảnh.

Cô cười tươi, bao nhiêu ý tưởng vụt qua trong đầu.

Thẩm Nghiệp Thành, ông muốn lấy cái đầu của tôi còn phải hỏi tôi có đồng ý không đã.

Lịch Nhi đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa đạm bạc, sau khi làm xong mọi thứ, cô lấy một cái bật lửa và một cây dao bấm mang lên lầu.

Mạc Thiên Nhật Dạ thấy cô vội vội vàng vàng chọn quần áo, hắn chậm rãi đi tới gần cô tò mò hỏi.

- Em chuẩn bị đi đâu sao?
Lịch Nhi không trả lời, cô đi vào phòng tắm thay một bộ đồ thể thao màu đen rồi nhét bật lửa và dao bấm vào túi trong.

Một lúc sau trở ra Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn còn đứng ở cửa, hắn cao hơn cô một cái đầu, lúc nhìn có hơi cúi xuống, hắn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

- Em định đi ra ngoài sao?
Lịch Nhi "ừm" một tiếng rồi lấy dụng cụ ghi âm đã mua sẵn từ trước bỏ vào túi.


Bây giờ là 10 giờ sáng, từ đây đến 8 giờ sáng ngày mai vẫn còn rất nhiều thời gian, mong rằng mọi chuyện thuận lợi về kịp giờ anh Cao Ân vào phòng phẫu thuật.

Lịch Nhi cài điện thoại ở chế độ im lặng rồi cũng nhét vào túi trong, tay bận bịu, miệng dặn dò Mạc Thiên Nhật Dạ.

- Tôi nấu bữa trưa xong rồi, lát nữa Tử Minh sẽ mang lên cho anh, bây giờ tôi có việc phải đi rồi.

Nói xong Lịch Nhi quay mặt đi, Mạc Thiên Nhật Dạ giữ tay cô lại, động tác có hơi nhanh động tới vết thương khiến phải hắn nín thở một vài giây.

Lịch Nhi dừng lại đợi hắn, cô rất gấp nhưng mà hình như hắn còn gấp hơn cô.

Mạc Thiên Nhật Dạ không đợi cơn đau qua đi, hắn nhăn mặt nén đau nhỏ giọng.
- Thẩm Nghiệp Thành là lão già quỷ quyệt, một mình em sẽ không đấu lại ông ta, em cố đợi một chút, đợi anh khỏe lại rồi chúng ta tìm cách xử tội ông ta có được không?
Hắn biết cô sẽ không bao giờ để mình nhúng tay vào việc của cô nhưng ở ngoài kia đang rất nguy hiểm, tuy người của anh sẽ ở phía sau bảo vệ cô nhưng hắn vẫn không yên tâm được.

Lịch Nhi gạt tay dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.

- Tôi không muốn giữa hai chúng ta có thêm một chữ nợ, đây là chuyện của nhà họ Tôn vậy nên anh không cần phải nhúng tay vào, cũng không cần phải lo lắng cho tôi đâu.

Nghỉ ngơi cho tốt, anh lại động tới vết thương rồi.
Lịch Nhi kéo ngăn bàn phân thuốc để sẵn cho hắn rồi rời đi.

Mạc Thiên Nhật Dạ lấy điện thoại gọi cho Tiêu Đằng.

- Cô ấy đang chuẩn bị ra khỏi nhà, bám theo thật sát không được để bọn khốn kia gây sự, cô ấy mất sợi tóc nào tôi sẽ xử lí cậu.




Bình luận

Truyện đang đọc