SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Lịch Nhi lấy điện thoại đặt lên bàn, đầu tiên là dừng ghi âm sau đó mở lên cho tất cả cùng nghe, toàn bộ cuộc hội thoại nãy giờ đều ghi lại không sót câu nào.

Hạ Cảnh Lan nghe xong đoạn ghi âm thì cười đến đỏ mặt, chỉ với cái này mà muốn kiện bà sao?
- Tôn Lịch Nhi, cô còn trong tư tưởng của đứa trẻ lên ba sao? Cô là kẻ có tội còn muốn kiện tụng ai, cô không biết khi vào tù thì sẽ mất quyền công dân à, vào trong đó gặm nhấm sự hối tiếc của kẻ thất bại đi.

Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi yên nhìn Lịch Nhi, hắn biết cô định làm gì, cô là người rõ hơn ai hết mình có tội hay không, nên sau khi mọi chuyện rõ ràng thì cô có quyền kiện lại những ai đã kết tội mình.

Lịch Nhi bước tới gần Lục Viễn đưa điện thoại của mình cho anh mỉm cười nói.

- Trên bàn là vỉ thuốc mà bọn họ vu khống cho tôi là kẻ bỏ thuốc cho Thẩm tiểu thư, tôi không biết tại sao nó có mặt trong túi xách của mình vậy nên tôi chưa từng chạm tay vào đó.

Nhờ đồng chí kiểm tra dấu vân tay xác định những ai từng chạm vào nó để chứng minh trong sạch cho tôi.


Sau đó tôi muốn kiện bọn họ tội vu khống.

Lịch Nhi xoay người chỉ vào Hạ Cảnh Lan và Thẩm Nghiệp Thành đếm "một, hai" sự điềm tĩnh này làm người ta phải thấp thỏm.

Lục Viễn hết sức tán dương cách suy nghĩ của Lịch Nhi, anh ra hiệu cho cấp dưới dùng bao tay bỏ vỉ thuốc trên bàn vào túi nilon thật cẩn thận, không nghĩ sau bao nhiêu năm không lại gặp lại cô trong hoàn cảnh này, dáng vẻ mê người này bây giờ và lúc trước không hề khác biệt.

Hạ Cảnh Lan bị hành động của Lục Viễn làm cho tức giận, bà là người gọi cho cảnh sát, sao bây giờ cảnh sát lại nghe lời cô ta.

Hạ Cảnh Lan đứng lên sỉ vả vào mặt Lục Viễn.

- Cậu có biết làm việc không vậy, có tin là tôi bảo cấp trên khai trừ cậu không?
- Cảm ơn bà đã quan tâm tới công việc của tôi nhưng rất tiếc cục trưởng lại là ba ruột của tôi, nếu ông ấy biết bà coi thường ông ấy gặp bà phải cúi đầu vâng dạ thì không biết ông ấy sẽ nghĩ gì.

Tạm thời tôi sẽ đem vật chứng đi kiểm tra trước, người nào có liên quan chắc chắn sẽ không thoát tội.

Tiểu Quý đứng trong góc run lên cầm cập, Thẩm Quyên Ly nói chỉ cần tắt camera sẽ không ai phát hiện ra nhưng bọn họ cả nhắc cũng không nhắc đến cái gọi là bằng chứng thiết thực nhất đó.

Nếu điều tra ra được cô chính là người bỏ vỉ thuốc đó vào túi xách của Tôn Lịch Nhi thì phải làm sao đây?
Người làm tiễn cảnh sát ra cổng, lúc này Tôn Bách Điền cùng Tôn Tử Minh cũng đến.

Lịch Nhi không ngờ Hạ Cảnh Lan còn gọi cả ba mình tới đây, có lẽ bà ta gấp gáp muốn đuổi cô đi lắm rồi.

Tôn Bách Điền đi vào phòng khách, mọi ánh mắt đổ dồn vào ba cha con nhà họ Tôn.


Mạc Thiên Nhật Dạ cũng không ngờ mẹ mình lại làm lớn chuyện tới như vậy.

- Không biết Mạc phu nhân nửa đêm gọi chúng tôi đến đây là có việc gì?
Tôn Bách Điền đứng đó, Hạ Cảnh Lan còn không mời ngồi, bà ta hất mặt sang một bên không thèm tiếp chuyện.

Mạc Thiên Nhật Dạ tới gần có hơi lúng túng.

- Ba vợ, ba ngồi xuống trước đi.

Hai chữ "ba vợ" này làm Hạ Cảnh Lan và Thẩm Nghiệp Thành nhảy dựng, có mài óc ra họ cũng không nghĩ Mạc Thiên Nhật Dạ chịu hạ mình gọi Tôn Bách Điền như vậy.

Tôn Bách Điền không ngồi, cũng không đáp lại, Hạ Cảnh Lan thấy vậy lên tiếng mỉa mai.

- Đúng là loại không biết điều đi tới đâu ám mùi tới đó, dạy con cái thứ không ra gì, suốt ngày nghĩ cách ám hại người ta.

- Bà già, bà đang nói ai vậy?
Tôn Tử Minh bức xúc hỏi một câu, Hạ Cảnh Lan đứng lên trừng mắt còn chưa mắng lại câu nào đã bị Mạc Thiên Nhật Dạ ngăn cản.


- Mẹ đừng có quá đáng.

Hạ Cảnh Lan chưng hửng, bà có làm gì quá đáng, bà đang bảo vệ cái nhà này bảo vệ con cháu bà thì có gì quá đáng.

Tôn Bách Điền không nổi giận, từ đầu đến cuối đều cực kỳ thư thả, kể cả kẻ thù của ông là Thẩm Nghiệp Thành ngồi đó ông cũng không nổi nóng.

- Tôi vừa thấy cảnh sát đi ra, nếu con gái tôi có tội thì họ đã đưa đi rồi, Mạc phu nhân nặng lời như vậy có thấy quá đáng không?
Lịch Nhi nhìn ba mình tóc đã bạc hơn nửa mái đầu, nửa đêm hôm vẫn phải đến đây nghe người ta chỉ trích, cô biết ba bình tĩnh chỉ ở vẻ bề ngoài, còn bên trong ba đang tức giận.

Hạ Cảnh Lan là người không giỏi kiềm chế cảm xúc, bà đứng lên tiến tới chỗ Tôn Bách Điền chỉ vào mặt ông la lói.

- Dòng họ Tôn nhà các người mới quá đáng, thứ con gái không biết điều như nó tốt nhất là hốt về ngay cho tôi, nói cho ông biết, tôi không cần biết nó có tội hay không, nó không có tôi cũng làm cho có, cứ ở đó đợi ngày vào tù đi, còn nữa, số tiền nợ nhà họ Mạc phải trả lại cả vốn lẫn lời cho tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc