SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, tôi lại bắt đầu rủ Chu Minh Khải đi chơi. Hôm nay là ngày Lâm Thanh Dật đến nhà tôi dạy gia sư. Tiết cuối cùng là lớp toán, vừa tan học tôi liền kéo Chu Minh Khải chạy trốn mất tăm mất tích, để Lâm Thanh Dật vồ hụt.

Đi ra từ trường học, gương mặt Chu Minh Khải đầy vẻ không vui, oán giận ngó góc áo đồng phục bị tôi kéo nhàu nhĩ. Hắn tự mình chỉnh lại một chút rồi nói: “Không sợ ngày mai Lâm Thanh Dật tiêu diệt cậu hả?”

“Không phải là “thầy Lâm” nữa à? Sao cũng gọi “Lâm Thanh Dật” rồi?” Tôi cười, “Chuyện ngày mai thì ngày mai hẵng nói. Hôm nay bọn Nhị Hầu hẹn đi trượt patin, đặc biệt bảo tôi dẫn cậu theo, xem cậu có tiến bộ gì không.”

“Dù sao thì cũng đã không cần vịn tay nữa.” Trong giọng nói Chu Minh Khải chứa ít kiêu ngạo khó phát giác, mang theo sự tự tin mù quáng độc nhất của thiếu niên.

“Đi thôi.” Tôi đeo cặp sách lên cổ, một cái tư thế rất không tự nhiên, cứ thế đẩy Chu Minh Khải về phía đường lớn, “Thất Trung tan học sớm hơn chúng ta mười phút. Bọn họ đều đến cả rồi đó!”

Chu Minh Khải bị tôi đẩy đi, quay đầu lại hỏi: “Có những ai?”

“Nhóm người Thất Trung ấy.” Tôi đếm, “Nhị Hầu, Lý Kỷ, Vương Lãng, Kim Húc… Bốn tên này, hình như là thế.”

Chu Minh Khải bước nhanh hơn, “Đừng đẩy tôi nữa, tôi tự đi được.”

Tôi đi theo, khoác tay lên vai hắn như hai anh em tình thương mến thương, lại vì chiều cao chênh lệch mà có vẻ hơi khó nhọc. Hình ảnh này nhìn qua cũng thấy vô cùng buồn cười.

Khi đến sân patin, quả nhiên người đã tới đông đủ. Bốn người kia đi giày trượt băng nửa ngồi nửa quỳ hút thuốc ở trong góc. Tôi và Chu Minh Khải đi vào liền chứng kiến một đám sương khói lượn lờ.

Tôi và Chu Minh Khải cùng tham gia hút thuốc. Con trai độ tuổi đó đều dùng phương thức này để thể hiện rằng mình trưởng thành, giống như việc biết phun khói là một kỹ năng rất cao siêu vậy.

Chu Minh Khải và Lý Kỷ đều sẽ thổi ra khói. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn cảm thấy bộ dáng Chu Minh Khải nhả khói dễ nhìn hơn Lý Kỷ nhiều. Lúc hít vào thì nhẹ nhàng nhắm hai mắt, sau đó chậm rãi mở mắt rồi há mồm, một chuỗi vòng khói chậm rãi bay ra, rất đẹp.

Dùng ngôn ngữ của tôi chính là, mẹ nó thật gợi cảm!

Tôi nhìn Chu Minh Khải hút thuốc, còn mình thì không có động tác gì. Triệu Nhị Hầu huých tôi, nói: “Mày xem người ta nhả khói là có thể tự mình phun ra hoa hả?”

“Mày phun thử xem?” Tôi lườm cậu ta một cái, “Học sinh ưu tú hút thuốc cũng đẹp mắt hơn hẳn!”

Ở bên cạnh, Vương Lãng nghe không nổi nữa, làm động tác nôn mửa và nói: “Hút điếu thuốc cũng đừng dính líu đến học tập chứ. Để im cho hội cá biệt tụi tao tận hưởng chốn cực lạc cái!”

“Không, học sinh cá biệt không xứng!” Lý Kỷ nói.

Chu Minh Khải đột nhiên lên tiếng, nhìn tôi và bảo: “Biểu diễn cho cậu xem cái này!”

“Cái gì?” Tôi hỏi.

Chu Minh Khải không nói lời nào. Hắn bỗng rít một hơi thuốc lá rồi chậm rãi nhả ra, cằm còn lay động theo biên độ nhỏ. Một vòng khói hình trái tim thành công phun ra ngoài.

“Mịa nó, động tác bại hoại gớm!” Kim Húc thét lên kinh hãi.

Đời tôi lần đầu tiên nhìn thấy có người thổi ra vòng khói hình trái tim, nói: “Bại hoại, mày cũng bại hoại chả kém ấy!”

Chu Minh Khải cười, ném đi nửa điếu thuốc còn lại, nói: “Trước hết thay giày cái đã.”

Bữa tiệc hút thuốc cứ thế chấm dứt. Đoàn người chúng tôi bắt đầu đứng dậy trượt ra ngoài. Kỹ thuật kém nhất là Chu Minh Khải thì đi cuối cùng, những người khác đều chỉ còn bóng mờ, mỗi mình tôi chậm rãi theo tốc độ của hắn.

Năng lực học tập của Chu Minh Khải xác thực mạnh hơn người bình thường nhiều. Luyện chưa tới mấy lần đã có thể không cần người đỡ cũng không cần tay vịn, nhưng tốc độ còn hơi chậm.

Tôi cũng không vội, vẫn đi bên cạnh hắn.

“Cậu cứ đi chơi đi. Bọn họ đều đã không thấy đâu rồi kìa.” Chu Minh Khải nói.

“Không sao, tôi đã qua tuổi tác theo đuổi kích thích tốc độ rồi. Để tôi từ từ trượt với cậu.” Tôi nói.

Chu Minh Khải cũng không nói gì nữa, miệng tươi cười, tốc độ đều đặn trượt trong sân patin. Động tác và tư thế càng ngày càng thuần thục, khiến người thầy là tôi đây hết sức vui mừng.

Tôi chợt lên tiếng, “Chu Minh Khải, cậu phải nhớ kỹ, là tôi dạy cậu trượt patin đó!”

“Là tôi tự học thành tài.” Chu Minh Khải không ngẩng đầu, chỉ nhìn dưới chân.

Chơi hơn nửa tiếng, tôi và Chu Minh Khải ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài. Kim Húc cùng Triệu Nhị Hầu bỗng nhiên tới, mang bộ dáng có chuyện thú vị.

Triệu Nhị Hầu nói: “Mới vừa rồi, ở một sân khác, nghe nói có một cô gái bị người khác sờ mông. Quay đầu lại nhìn, tên lưu manh kia đã trốn còn nhanh hơn thỏ!”

“Sau đó hai người chúng mày chạy tới nói cho bọn tao?” Tôi hỏi, “Tao là kiểu người sẽ tò mò những chuyện như vậy à?”

“Không phải.” Kim Húc nói, “Tháng này ấy, đã xảy ra mấy lần rồi. Xung quanh Thất Trung, còn cả Dân Dục bọn mày, không ít học sinh nữ bị người lạ sờ mông rồi. Hình như là một gã đàn ông trung niên, đầu óc có vấn đề mà chạy trốn lại rất nhanh!”

“Không biết xấu hổ như thế cơ à?” Tôi nói, “May mắn tao là nam.”

Triệu Nhị Hầu cười ha ha, “Là nam tên đó cũng sờ.”

Tôi cợt nhả vòng tay qua eo Triệu Nhị Hầu, nói: “Anh Nhị Hầu, anh đến bảo vệ người ta đi mà……”

Triệu Nhị Hầu đầy mặt ghét bỏ mà đẩy tôi ra, nói: “Yên tâm đi, mày an toàn.”

Tôi và Chu Minh Khải không để tâm mấy, cũng không tìm hiểu nhiều hơn. Chung quy là cảm thấy xa xôi, hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì tới mình. Nhưng chúng tôi lại chưa biết, chuyện này kỳ thực đã làm không ít học sinh nữ lớp mình hoảng sợ. Bình thường chúng tôi rất hiếm khi chơi với bạn học nữ, nên không biết không ít nữ sinh đã cầm theo bình xịt cay trong túi.

Hôm sau, khi đi học, tiết đầu tiên là tiếng Anh, Lâm Thanh Dật đặc biệt nói cho tôi, nếu như hôm nay lại lén lút chạy thì sẽ trực tiếp nói với cha mẹ tôi. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đáp ứng ngày hôm nay nhất định chờ y.

Hôm nay có một học sinh nữ đến muộn. Lúc tới phòng học, Lâm Thanh Dật đang giảng bài. Đến báo tên cũng không làm, cô mang vẻ mặt kinh hoảng bước vào, vừa thấy Lâm Thanh Dật là bắt đầu khóc.

Mọi người đều không hiểu ra sao. Cô ấy nói, trên đường đi học có một người đàn ông cứ bám theo phía sau. Cô tăng tốc, người đàn ông kia cũng tăng tốc. Cô chuyển hướng, người đàn ông kia cũng chuyển hướng. Sau đó cô chạy đi, người đàn ông kia cũng chạy theo. Cô sợ đến mức bứt lên trước bằng tốc độ chạy 100 mét, lao vào trường học.

Lâm Thanh Dật ngừng tiết, gọi cô vào văn phòng để động viên. Nữ sinh khác trong lớp đã bùng nổ, nhao nhao bày tỏ thật đáng sợ muốn chết.

Tình huống như thế cực kỳ giống hồi tôi học lớp ba tiểu học. Từng có một quãng thời gian nghe đồn về kẻ lòng dạ độc ác buôn bán nội tạng sẽ trộm bắt trẻ con và cắt thận đem bán. Còn nghe đồn ai đó đã trúng chiêu, thận bị cắt rồi chết vì mất máu quá nhiều, sợ đến mức đoạn thời gian đó cha mẹ trông coi tôi mỗi ngày, chỉ lo tôi bị bắt.

Sau đó tiếng gió qua, tôi thấy vị không còn sống trong tin đồn kia vẫn nhảy nhót tưng bừng mà sống thật tốt.

Đơn giản là sự kiện xác suất thấp, nhưng hù dọa khiến người người bất an.

“Nhị Hầu nói kẻ đó còn sờ mông học sinh nam.” Tôi nhỏ giọng nói với Chu Minh Khải, “Cậu phải bảo vệ chính mình thật tốt nha!”

Tôi nhanh chóng cảm nhận được một bàn tay đặt trên phần lưng dưới của mình. Tôi nhìn về phía Chu Minh Khải, mắt hắn nhìn thẳng, nói: “Tôi cũng sờ mông học sinh nam. Cậu mới cần bảo vệ mình ấy.”

Tôi run lên, nói: “Cút sang một bên.”

Giáo viên không phải đang đứng lớp. Âm lượng mọi người nói chuyện đương nhiên cũng không khống chế. Trong phòng học tràn ngập tiếng các học sinh nữ ríu ra ríu rít, đề tài không tách rời tên biến thái sờ mông rất nổi gần đây. Có nữ sinh nhát gan bị doạ nên sắc mặt rất khó coi, dường như thật sự rất sợ sệt.

Tôi cười, cái người bên cạnh tôi đây cũng là đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc