SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tối ngày nằm viện thứ hai, tác dụng của thuốc tê đã hết. Trên giường bệnh, Chu Minh Khải chỉ có thể ngồi, do hắn bị thương ở phía sau não, nếu nằm ngủ thì sẽ động vào vết thương.

Y tá chèn cho hắn mấy cái gối, nhắc nhở hắn mấy buổi tối kế tiếp cũng không được nằm xuống.

Chu Minh Khải đành phải ngồi suốt, trắng đêm không ngủ. Phùng Đào vẫn chưa đến, chỉ gọi tới nói có một cuộc họp quan trọng ở công ty đối tác tại nước ngoài, hai ngày nay có lẽ sẽ không về được.

Vu Mạc vẫn luôn ở phòng bệnh. Ngoại trừ vài lần đến cục cảnh sát để xử lý các vấn đề tiếp theo, chuyện làm ăn thì liên lạc qua điện thoại, phần lớn thời gian y không hề rời khỏi phòng bệnh.

Vu Mạc gọt táo rất cẩn thận, nhưng thường xuyên không khống chế được lực độ. Gọt xong quả đầu tiên là không còn tý thịt quả nào, y ngại đưa cho Chu Minh Khải nên tự mình gặm hai miếng rồi ném vào thùng rác.

Gọt quả thứ hai có hơi dễ nhìn hơn chút, y mới thở phào rồi đưa cho Chu Minh Khải.

“Ăn ít trái cây đi.” Vu Mạc cười nói, “Hôm nay anh đã không ăn mấy rồi.”

Chu Minh Khải nhận lấy nhưng lại không cắn, chỉ cầm nó trên tay.

Trước đây, Chu Minh Khải rất phiền phức, hầu như là không ăn cả miếng hoa quả bự bao giờ. Hắn chỉ ăn những miếng nhỏ, ví dụ như quýt, hoặc là táo và lê được cắt gọn.

Phỏng chừng người có thể nhún nhường hắn như thế, ngoại trừ tôi, trên thế giới cũng hiếm có khó tìm. Tôi nhìn ra được, Vu Mạc nguyện ý nhún nhường hắn, nhưng y không phải người đã sống cùng hắn bấy lâu. Dẫu biết được thứ hắn thích, song y lại không biết thói quen sinh hoạt của hắn.

Vu Mạc thấy Chu Minh Khải vẫn chưa ăn, vẻ mặt y dần đậm sự mất mát. Y suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Anh…không thích ăn táo à?”

Chu Minh Khải chỉ đặt quả táo lên chiếc bàn bên cạnh, nói: “Không có hứng muốn ăn thôi. Cậu gọt rồi tự ăn đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Vu Mạc cười cười, cũng không tiếp tục gọt nữa.

“Cảnh sát nói thế nào?” Chu Minh Khải hỏi, “Có thể tìm lại chiếc khuy măng sét được không?”

Nghe Chu Minh Khải hỏi, Vu Mạc cúi đầu suy nghĩ chốc lát, nói: “Camera an ninh ở đoạn đường đó không quay được hướng chạy trốn của bọn cướp. Hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra, mà chưa có manh mối gì. Trị an ở thành phố C vẫn rất tốt, hẳn là có thể tìm được.”

Thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Chu Minh Khải, Vu Mạc cắn răng nói: “Anh yên tâm, tôi lại tìm thêm mấy người thám tử tư cùng điều tra, chắc chắn có thể tìm được!”

Nhắc đến thám tử tư, Chu Minh Khải khẽ mỉm cười, nói đùa nhạt nhẽo: “Thám tử tư tìm vợ hai, tra tiểu tam rất lợi hại. Còn bắt cướp thì thôi đi.”

Vu Mạc không thấy buồn cười, ánh mắt hơi ngạc nhiên và có chút thăm dò nhìn Chu Minh Khải, rốt cuộc vẫn hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Chiếc khuy măng sét đó là do bạn trai hồi trước tặng anh à? Là vị tiên sinh họ Hứa kia đưa sao?”

Bị gọi tên, tôi đang đứng trong góc tường cũng tỉnh táo hơn chút, hết sức tò mò nhìn về phía Chu Minh Khải, rất muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào.

“Đúng.” Chu Minh Khải nói, “Kỳ thực, đồ vật cậu ấy tặng tôi rất nhiều, ly sứ, một đống đồ trang trí, quần áo, bát đĩa dao dĩa,… Nhưng hồi trước, chúng tôi cãi nhau ầm ĩ, đập hay ném đồ vật đều không quan tâm. Sau đó nhìn lại, đồ vật có liên quan tới cậu ấy, cũng chẳng còn lại thứ gì…”

Vu Mạc dường như đã sớm đoán được, thế nhưng trên mặt vẫn vương ít buồn bã ủ rũ, nói tiếp lời Chu Minh Khải còn chưa kịp thốt ra: “Chỉ còn…chiếc khuy măng sét kia…”

Bàn tay Chu Minh Khải vô thức nắm chặt lấy chăn, nói: “Phải, chỉ còn…khuy măng sét…”

Có lẽ Chu Minh Khải chưa hề chú ý, hồi chúng tôi cãi nhau đánh nhau, mới đầu tôi tức giận nhưng ném đồ vật cũng có chừng mực. Không đập đồ đắt, không đập đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, không đập đồ hắn thích, không đập đồ hắn hay dùng. Đồ vật không đắt, hắn không thích, hoặc bình thường hắn không cần, đều là tôi tặng hắn, đều là tôi mua thêm.

Cho nên, thật ra là tôi đập hết.

Bây giờ nhớ lại, tôi chỉ thấy bi ai, bi ai cho chính mình, bi ai cho Chu Minh Khải, bi ai cho đoạn tình cảm chênh lệch thời điểm của chúng tôi.

Vu Mạc bỗng đứng dậy, nói: “Tôi sẽ tìm nó về. Chu Minh Khải, anh tin tưởng tôi!”

Không chỉ Chu Minh Khải hơi kinh ngạc nhìn Vu Mạc mà tôi cũng thế. Chỉ cần không mù cũng nhìn ra được tâm tư của Vu Mạc với Chu Minh Khải. Y thích Chu Minh Khải, không chừng khi tôi và Chu Minh Khải vẫn bên nhau y đã có tâm tư này, sau đó tôi chết, y liền xuất hiện trước mặt Chu Minh Khải.

Nhưng hiện nay, y lại nguyện ý đi tìm khuy măng sét thay Chu Minh Khải, ngược lại là khiến tôi nhìn không hiểu.

Vu Mạc đột nhiên muốn đi ra ngoài. Thời gian lúc này là hơn mười một giờ tối, Chu Minh Khải nói: “Đã muộn vậy rồi, cậu còn muốn đi đâu?”

“Đến cục cảnh sát xem sao.” Vu Mạc vừa đi vừa nói, “Nếu thật sự không được, tôi sẽ tự đi điều tra cho anh.”

Chu Minh Khải muốn gọi y lại, nhưng vừa đứng lên là đầu bắt đầu đau, đau một lúc thì Vu Mạc đã đi ra cửa. Chu Minh Khải vẫn chưa dứt lời: “Trời tối lắm rồi, cậu còn đi cục cảnh sát…làm gì…”

Vu Mạc đã đi xa, Chu Minh Khải không thể làm gì khác hơn là đành ngồi về chỗ cũ, nhìn chằm chằm cánh cửa bị Vu Mạc đóng lại, không nói gì nữa.

Quả nhiên, tính cách người trẻ tuổi thật nóng vội ahaha.

Vu Mạc rời đi, tôi cũng không tiếp tục đứng trong góc tường mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tuy rằng Chu Minh Khải không nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngồi trên ghế cạnh giường bệnh thì tốt hơn.

Giấc ngủ của Chu Minh Khải vốn không tốt, giường khách sạn đã không có cách nào ngon giấc, chớ nói chi là giường bệnh, hơn nữa lại còn không thể nằm xuống.

Đêm đó hắn cũng chỉ yên lặng ngồi, đến tư thế cũng chưa từng thay đổi. Thi thoảng hắn động động đôi chân đã tê rần của mình, thời gian còn lại chỉ là ngồi im.

Tôi luôn cảm thấy rằng sau khi chết, vì mình đã trở thành linh hồn nên không còn giấc ngủ, đây cũng coi như hết cách đi. Nhưng còn Chu Minh Khải, hắn cũng chẳng ngủ được ngon giấc láy một lần.

Sáng hôm sau Vu Mạc trở về, mang cháo trắng nấu với trứng bách thảo cùng thịt nạc cho Chu Minh Khải. Đồ ăn được đựng trong một hộp giữ nhiệt đẹp đẽ, đến bát sứ múc cháo cũng vô cùng tinh xảo, đáy bát có hoa màu xanh.

Song Vu Mạc không nhắc một lời tới chiếc khuy măng sét tối qua, cũng không nói tiến trình cho Chu Minh Khải. Y chỉ hứa thêm lần nữa, y sẽ tìm về.

Chu Minh Khải không nói gì, tôi cũng nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Vu Mạc ở bệnh viện chăm sóc Chu Minh Khải ba ngày, quen thuộc hết các bác sĩ y tá, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu với bác sĩ y tá đến phòng bệnh kiểm tra. Tất cả mọi người đều coi y và Chu Minh Khải là bạn rất thân.

Là bạn bè sao?

Tôi cảm thấy có chút huyền diệu.

Chu Minh Khải đã nhiều lần ám chỉ, Vu Mạc có thể trở về thủ đô làm việc, nơi này có bác sĩ y tá là được rồi, hơn nữa thân thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều, không cần y trông nom như vậy. Mà Vu Mạc giả bộ nghe không hiểu.

Con người Chu Minh Khải cũng không phải loại sẽ nhắm mắt cho qua, hắn đơn giản nói thẳng, hiện tại ở thủ đô bên kia “Tiên Ma Lục” đã được chuyển giao cho tập đoàn Vu thị xử lý phương diện login beta, sao người phụ trách chính là y vẫn có thể ở lỳ thành phố C không chịu về được chứ.

Cuối cùng Vu Mạc phải nhìn thẳng vào vấn đề này, nói: “Tôi không quan tâm “Tiên Ma Lục” gì hết. Tôi chỉ thích chơi game, căn bản là không có hứng thú gì về phương diện khai thác game…”

Chu Minh Khải không nói lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc