SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cha nhìn tôi qua kính chiếu hậu rồi khởi động xe, hỏi: “Gần đây con…học hành thế nào?”

Tôi đột nhiên nở nụ cười, nói: “Cha và giáo viên chủ nhiệm của con ở bên nhau rồi, con học tập ra sao cha còn không biết à? Sao? Lâm Thanh Dật không mở cuộc họp phụ huynh một chọi một với cha à?”

“Gia Dương, con còn nhỏ, con không hiểu.” Cha tôi nói, “Cha làm mỗi một chuyện đều có suy xét của bản thân. Cha cũng biết mình muốn gì. Lần này, cha muốn nghe theo tiếng lòng mình.”

Tôi buồn bực nghe, “Tùy cha thôi.”

“Con nghĩ lại rồi học tập cho giỏi đi.” Cha tôi nói, “Cha hy vọng con có thể thi vào một trường đại học, ở thủ đô, thành phố F, thành phố C, hoặc là ngay tại Liễu thành cũng không sao. Nếu cuối cùng con cũng không thi được thành tích tốt, thì ra nước ngoài du học đi. Nước Anh nước Mỹ cũng được, ra ngoài va chạm xã hội…”

“Lâm Thanh Dật không nói cho cha biết trình độ tiếng Anh của con thế nào à?” Tôi cười lạnh, “Ra nước ngoài? Thuê phiên dịch đi cùng chắc?”

Cha tôi biết mình đã không thể tiếp tục nói chuyện với tôi được nữa, dứt khoát im lặng lại.

Cuối cùng đã đến nhà, chúng tôi tiến vào khu chung cư. Vì khu nhà chúng tôi khá đông đúc nên nếu nhìn lên vào buổi tối sẽ thấy cả tòa nhà đều đang bừng sáng.

Lúc tôi đang nghĩ ngợi không biết mẹ sẽ có hành động gì khi thấy cha tôi, cha đã tự lấy chìa khóa mở cửa. Chúng tôi cùng nhau đi vào. Mẹ tôi ngồi trước bàn ăn ở phòng khách. Trên bàn được đặt một chiếc lồng bàn màu bạc lớn, bên trong được đặt thứ gì đó.

Tôi cứ tưởng nó là món chính gì đó nên cũng không hỏi thêm. Còn cha tôi đặt chiếc bánh gato ông chuẩn bị trước xuống cạnh cái lồng bàn, liếc nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt nặng nề.

Mẹ tôi không nói một lời, chỉ khoanh tay lẳng lặng ngồi. Bà không nói gì, vừa không ngẩng đầu nhìn tôi, cũng không ngẩng đầu nhìn cha tôi.

Tôi mơ hồ nhận ra mẹ tôi có chút khác thường, thế nhưng còn chưa mở lời hỏi, cha tôi đã nói với bà: “Hôm nay là sinh nhật của Dương Dương. Có gì thì ngày khác chúng ta bàn lại đi.”

Mẹ tôi không trả lời, cha tôi liền bảo tôi: “Có muốn xem bánh ngọt trước không?”

“Anh xem cái này trước đã.” Mẹ tôi nói với cha tôi, bà chỉ vào thứ bên dưới cái lồng bàn kia, “Đây là lễ lớn tôi chuẩn bị cho anh.”

Cha tôi không nghi ngờ bà, nhấc lên lồng bàn. Đồ vật ở bên trong làm ông bỗng cả kinh. Tay ông không cầm chắc làm chiếc lồng bàn rơi xuống đất đánh “xoảng” một tiếng.

Tôi đi qua xem thử, mọi thứ trước mắt khiến tôi phảng phất như bị sét đánh.

Là Alexander.

Alexander đẫm máu nhắm hai mắt nằm ở trên bàn. Lồng bàn vừa được nhấc là máu rỉ ra, nom như dấu tay đỏ trên nền bàn ăn trắng tuyết.

“Kẻ điên!” Cha tôi nhìn về phía mẹ tôi, “Cô điên rồi! Nó chỉ là một con chó! Sao cô lại nhẫn tâm như vậy? Cô điên rồi!”

Tôi ngơ ngác đứng trước bàn ăn, không thể tin những gì mình chứng kiến.

Mẹ tôi, giết…Alexander…

Giết.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại là người như vậy!” Cha tôi lên án, “Ngay cả một con chó cô cũng không tha được sao? Cô không nuôi thì có thể cho người khác nuôi. Tại sao chứ! Kẻ điên!”

Lúc này mẹ tôi mới nhấc mắt nhìn về phía cha tôi, ánh mắt tuyệt vọng khiến người có chút sợ sệt, “Tôi là kẻ điên! Lúc anh ngoại tình, lúc anh chơi đàn ông nên nghĩ đến việc sẽ bức tôi phát điên chứ!”

“Hết thuốc chữa!” Cha tôi nói.

Mẹ tôi chợt bật cười, tiếng cười làm tôi thấy hoảng sợ, “Hứa Viễn Sơn, anh đem chó của tên đàn ông kia cho tôi nuôi. Thế nào, bây giờ đi về nói cho anh ta đi, tôi giết con chó rồi! Anh nghe đây, tôi không thể ly hôn. Dù anh có tịnh thân xuất hộ tôi cũng không đồng ý. Anh gieo vạ cho tôi mà cứ như vậy là xong được à? Mấy triệu hay mấy chục triệu cũng không thể bù đắp được tuổi trẻ và tình cảm hai mươi năm của tôi!”

Tôi cảm thấy mình đã nghe không rõ bọn họ đang cãi vã cái gì nữa. Tôi chỉ thấy được Alexander chảy máu nằm trên bàn ăn. Màu đỏ chói mắt như một đám lửa, thiêu đốt con ngươi của tôi đầy đau đớn, khiến cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ.

Về sau tôi từng mơ đến tình cảnh này rất nhiều lần. Hình ảnh trong mộng còn kinh khủng hơn so với những thứ trước mắt.

Trong mơ, tôi thấy Alexander vô cùng thân thiết nằm trong ngực tôi. Tôi vươn tay vò đầu nó, nó lại đột nhiên há ra cái miệng lớn như chậu máu rồi cắn chặt bàn tay tôi. Không đau, kỳ thực ở trong mơ không hề đau chút nào. Nhưng tôi có thể tinh tường cảm nhận được từng chiếc răng đang mài lên da dẻ.

Khung cảnh xoay chuyển, tôi đang ở nhà với bạn bè vây quanh. Cạnh tôi có cha mẹ, có Chu Minh Khải, có Lục Tư Nặc, có Triệu Nhị Hầu, có Lý Kỷ, còn có Kim Húc và Lý Kinh Niên. Đông người, nhưng tôi không thấy rõ mặt của họ. Tôi chỉ biết, khi mở ra hộp bánh gato mừng sinh nhật thì Alexander đẫm máu đang nằm ở bên trong.

Nó bỗng bật dậy, sủa inh ỏi về phía tôi.

Thông thường vào lúc này, tôi sẽ tỉnh lại từ trong mộng.

Sau đó rốt cuộc tôi không còn nuôi chó nữa. Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân là vì trong những năm tháng bươn chải ở thủ đô ấy, tôi sống vô cùng chật vật. Rất nhiều lúc còn chẳng lo được cho chính mình, chớ nói chi là lại nuôi chó gì nữa.

Khi gặp được chó con ven đường hoặc là chó cảnh của người khác, trong đầu tôi thường xuyên hiện lên bức tranh Alexander vô cớ chịu khổ. Trái tim tôi như bị đè ép bởi thứ gì vậy, thốt không thành lời.

Alexander dùng phương thức này để rời xa thế giới của tôi.

Về sau, tôi không bao giờ nguyện ý nuôi chó nữa.

Trên thế giới này không còn Alexander.

Alexander của Chu Minh Khải, nó cũng chỉ là đệ nhị.

Bình luận

Truyện đang đọc