SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc tôi nói với cha mẹ là muốn ở lại Liễu thành thì bị phản đối. Sau đó tôi trực tiếp mua lại căn hộ cũ, đón cha mẹ tới ở vài ngày. Có lẽ do thấy tôi sống ở Liễu thành bình thản hơn thủ đô, hai người bọn họ đồng ý. Cha tôi cũng nói, về hưu thì sẽ chuyển đến đó.

Còn sống là phải sinh hoạt. Tôi mua một cửa hàng mặt đường gần Dân Dục, mặt tiền không lớn nhưng sảnh trong khá rộng rãi. Tôi trang trí nó thành quán net. Hồi đi học tôi từng nói đùa với Hứa Gia Dương là sau này sẽ mở một quán net, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể để mình chơi, người nào thắng tôi sẽ được tôi miễn tiền net cho người đó. Quả nhiên thời niên thiếu không thể nói lung tung, về sau nhiều lúc sẽ ứng nghiệm từng việc một.

Mãi đến khi Dân Dục khai giảng được hơn hai tháng, quán net nhỏ của tôi mới đi vào hoạt động. Tên cũng lười lấy, chỉ hai chữ lớn “Quán Net”. Tự tôi làm ông chủ, tự tôi làm quản lý. Dù sao tôi cũng học chuyên ngành công nghệ thông tin, bình thường tu sửa máy tính là không thành vấn đề. Thỉnh thoảng tôi còn có thể cùng học sinh chơi vài ván, thắng rất dễ dàng nên doạ nhóm con trai sững sờ.

Gần đây tôi thích chơi rắn săn mồi. Hiện nay có lắm phiên bản rắn săn mồi, thay đổi rất nhiều, kỳ thực đã không có cảm giác tranh đua cùng Hứa Gia Dương ngày xưa. Nhưng tôi luôn cảm thấy, chỉ cần tiếp tục chơi, đến lúc thua vẫn có thể có người đoạt lấy điện thoại của tôi rồi cười đắc chí với tôi.

Quán net làm ăn rất tốt, sau giờ tan học hầu như là kín khách. Tôi thuê quản lý mới, là một đứa bé mới bỏ học từ Dân Dục tên A Chiêu.

A Chiêu nhận lời mời rất tùy ý, không giống như thật sự đến tìm việc làm. Cậu chơi hai ván rắn săn mồi với tôi rồi nói, anh, dùng em đi, em không còn chỗ nào để đi nữa.

Tôi không biết có phải là A Chiêu thật sự không còn chỗ nào để đi hay không, cũng không biết tại sao cậu không còn chỗ để đi. Nhưng tôi không khỏi nghĩ về rất nhiều năm trước, Hứa Gia Dương rời đi Liễu thành đến đô hẳn cũng ở tầm tuổi này, khi đó cậu thật sự không có nơi để đi. Tôi không biết lúc ấy có người nào thu nhận giúp đỡ cậu không.

Tôi mở quán net không phải vì kiếm tiền mà vì giết thời gian thôi. Tiền kiếm nhờ Minh Phong mấy năm nay đủ để đời tôi áo cơm không lo. Tôi chỉ kinh doanh ở thời gian ngoài giờ học, có học sinh trốn học đến thì sẽ bị tôi đuổi ra ngoài, sau đó bảo cậu ta về đi học. Tôi nghĩ, nếu năm đó Hứa Gia Dương lên mạng mỗi ngày mà cũng có một chủ quán net như vậy, chắc thành tích của cậu sẽ không kém thế đi.

A Chiêu có một người bạn học xăm hình, trên tay cậu có xăm một chiếc vuốt rồng nho nhỏ nhìn như móng gà. Sau đó tôi mới biết cậu vốn là muốn xăm một con Thanh Long thật lớn, nhưng xăm xong cái móng vuốt thì đau đến bỏ chạy.

Cậu lừa phỉnh tôi, anh, anh có muốn thử chút không?

Tôi quỷ thần xui khiến đáp ứng, đi tiệm xăm cùng cậu.

Chủ quán hỏi tôi muốn xăm gì.

Tôi suy ngẫm rất lâu, gương mặt Hứa Gia Dương càng lúc càng rõ ràng. May là tôi vẫn sáng suốt biết đến việc xăm hình cậu là không thực tế. Tôi nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, bèn nói, xăm hình mặt trời đi.

Xăm chỗ nào?

Xăm trong tim. Tôi nói.

Chủ quán bắt tay vào làm, tôi không cảm thấy đau mấy. Chủ quán vừa xăm vừa tán gẫu với tôi. Anh nói, hình xăm của rất nhiều người đều là thứ không buông xuống được lại không chiếm được.

Hồi lâu sau tôi mới kéo khóe miệng nở nụ cười. Tôi bảo, trước đây tôi có một người yêu rất tự luyến, luôn nói mình là mặt trời nhỏ.

Hình xăm hoàn thành, không dễ nhìn và cũng rất ngây thơ. Nhưng vị trí này có lẽ chỉ mình tôi xem được, tôi cũng không để ý gì. Dù sao thì mặt trời nhỏ của tôi đẹp hơn móng rồng nhỏ của A Chiêu nhiều lắm.

Ngày ngày ở Liễu thành trôi qua rất nhanh. Vào kỳ nghỉ, quán net của tôi làm ăn càng tốt. Có vài kẻ đến không phải để chơi game, không ít người là tới khiêu chiến tôi, tìm tôi PK. Thường xuyên như thế, bên Dân Dục đều truyền khắp, chủ quán net chơi game đỉnh vô cùng.

Tôi hiếm khi so đo với đám bé trai, rất không đáng. Dạo này tôi thích đi ngủ. Tôi mở một phòng nghỉ ngơi ở tầng hai quán net rồi xếp một chiếc giường để ngủ bất kỳ thời điểm nào. Quán net chủ yếu do A Chiêu quản lý.

Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi đã ở Liễu thành gần bốn năm, đã quen thuộc với cuộc sống nơi đây, khá hài lòng với quán net nhỏ của mình. Lúc công việc của Phùng Đào không bận rộn thì còn tới tìm tôi, thả lỏng hiếm thấy mà náo loạn với đám thiếu niên trong quán net.

Tôi cũng nghe Phùng Đào nói, Lục Tư Nặc ở thủ đô kết hôn rồi, gả cho một người đàn ông còn chưa cao bằng cô, tên là Vương Bàng.

Tôi nghĩ đó ắt hẳn là Vương mập. Xem đi, lúc trước tôi không để ý tới Gia Dương đến mức nào, bạn thân nhất của cậu tên gì tôi cũng chưa từng nhớ kỹ, luôn không biết tên thật của Vương mập.

Phùng Đào nói, lễ cưới tổ chức rất lãng mạn, không ít bạn học cấp ba tham gia. Lục Tư Nặc vừa khóc vừa cười trong lễ cưới.

Thật ra tôi vô cùng nuối tiếc, Lục Tư Nặc không mời tôi vốn là trong dự liệu. Những năm nay, từ đầu đến cuối cô không tha thứ tôi. Cái chết của Hứa Gia Dương vẫn luôn là khúc mắc giữa chúng tôi. Cô không tháo được, tôi cũng không tháo được. Tôi tiếc nuối chính là, họ là hai người Hứa Gia Dương quan tâm nhất, nhưng tôi không có cách nào tham dự.

Phùng Đào nói cậu mang mệnh bận rộn, chỉ có sổ tôi là thanh nhàn.

Cuộc sống của tôi vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng rất nhàn hạ. Phần lớn thời gian mỗi ngày là dành để ngủ, rất thư thích. Phải biết, năm đầu tiên Hứa Gia Dương chết, không có thuốc trợ giúp thì tôi sẽ không có biện pháp an tâm ngủ một giấc. Chỉ cần ở Liễu thành, tôi mới cảm thấy mình cách Hứa Gia Dương gần thêm một ít, an lòng thêm một ít.

Năm thứ năm tôi ở Liễu thành, A Chiêu tự thuê một quản lý mới.

Tôi không biết cậu thuê ai vào lúc nào. Khi cậu báo tôi thì người đã thuê rồi, cậu để người ta ngày mai tới làm việc. Hiện tại A Chiêu cánh cứng rồi, bình thường tôi cũng chẳng quản được cậu. Dù sao quán net của tôi cơ bản xem như là cậu đưa vào hoạt động, nếucậu đi, e rằng một mình tôi sẽ không chống đỡ được mất.

Sang hôm sau tôi mới biết, quản lý mới là Vu Mạc.

Đã năm năm tôi chưa gặp Vu Mạc. Trong ấn tượng của tôi, cậu vẫn là tiểu thiếu gia của Vu thị hợp tác với tôi về “Tiên Ma Lục”, chẳng còn gì khác. Tôi biết Vu Mạc thích tôi, có lẽ còn sâu sắc hơn chút. Nhưng việc tôi ở Liễu thành trong năm năm không hề giấu giếm ai, nếu cậu có lòng thì cần phải sớm tìm tới đây từ năm năm trước.

Vu Mạc nói, tôi kiên trì năm năm, không tiếp tục kiên trì được nữa.

Tôi hỏi, kiên trì cái gì?

Vu Mạc không lên tiếng, chỉ nhìn tôi chăm chú và cười.

Tôi không tâm tư đi quản A Chiêu tìm quản lý mới gì, chỉ muốn lên tầng hai để ngủ. Vì vậy, tôi xoay người muốn định đi lên, cậu hô thành tiếng phía sau tôi.

Anh đi đâu vậy? Cậu hỏi

Lên gác đi ngủ.

Ban ngày thì anh ngủ gì chứ? Vu Mạc thấy kỳ lạ.

Ban ngày thì ngủ gì chứ? Tôi tự hỏi mình, sau đó cất bước đi về phía trước. Tôi trả lời cậu, bởi vì ngủ có thể nằm mơ.

Vu Mạc càng không hiểu, hỏi, nằm mơ gì cơ?

Vì trong mộng có thể nhìn thấy cậu ấy.

Tôi nói xong liền đi lên, không hề nhìn Vu Mạc phía sau.

Mấy năm nay, tôi thường hay ngủ, bởi tôi tỉnh thì sẽ không gặp được Hứa Gia Dương. Ngủ rồi có thể nằm mơ, nếu may mắn là có thể gặp cậu trong mơ. Đôi khi là cậu thuở thiếu thời, đôi khi là cậu của sau này. Nhưng chỉ cần là cậu, giấc mộng kia chính là mộng đẹp.

Vu Mạc thật sự cứ thế làm quản lý quán net, mỗi ngày bận rộn mở máy cho khách cùng A Chiêu, thỉnh thoảng còn giúp lặt vặt. A Chiêu ỷ vào già đời mà hô to gọi lớn, việc mỗi ngày tới Thời Gian Xưa đóng gói bữa trưa được giao cho cậu.

Hình như cậu làm nhiều thành quen. Có một lần tôi nghe thấy cậu và A Chiêu nói chuyện, A Chiêu nói cậu vừa nhìn liền là biết thiếu gia nhà có tiền, làm sao chạy đến chỗ này làm quản lý cho tôi. Vu Mạc nói, tôi không muốn để anh ấy một mình.

Tôi biết cậu nói “anh ấy” chính là tôi, cậu không muốn để tôi một mình. Nhưng trên thế giới này, ngoại trừ Hứa Gia Dương, không còn ai có thể cứu rỗi trái tim tôi nữa. Hứa Gia Dương chết rồi, cả đời tôi đều sẽ là một người.

Sau đó, tôi sa thải Vu Mạc.

Vì tôi hiểu bản thân quá rõ, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu bất kỳ ai khác.

Cùng năm, mùa đông đến Liễu thành, tuyết bao phủ khắp đất trời, sau một đêm đã trắng xóa cả thế giới.

Tôi nhìn đám học sinh tràn vào trong quán net với tuyết bám trên vai, quỷ thần xui khiến mà đút tay túi áo và đi dạo một vòng bên ngoài. Lúc đi ngang qua Thời Gian Xưa, lão Vương tới nói chuyện phiếm với tôi vài câu.

Tôi nhìn tuyết bay lả tả, đột nhiên nghĩ đến một câu thơ.

Tôi gửi nhân gian tuyết đầy đầu(1).

(1) Trích trong bài thơ “Mộng vi chi” của Bạch Cư Dị. Đầy đủ là 君埋泉下泥銷骨,我寄人間雪滿頭。Quân dưới suối vàng xương cốt đã hóa thành bùn đất, Ta gửi nơi nhân gian tuyết đầy đầu.

Hứa Gia Dương, cậu nghe thấy không?

Gia Dương, tôi gửi nhân gian tuyết đầy đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác phẩm này viết tới đây là kết thúc. Tôi không muốn viết tiếp nữa. Kết thúc rồi. Lúc trước viết tác phẩm này chính là muốn viết vài chuyện của mình và người bên cạnh, viết thành một câu chuyện. Tôi là Đỉnh Nhi, một cô gái vất vả mệt nhọc, độc thân nhiều năm, có rất nhiều việc phiền lòng, đang khuyên chính mình buông xuống. Hy vọng mọi người yêu thích cố sự này. Tôi thích viết văn, vẫn luôn không có thành tích, đại khái là vạn sự khởi đầu nan đi. Nhưng tôi vẫn sẽ dùng thời gian đại học của mình để viết, sau đó tốt nghiệp công tác, có lẽ rồi phải thỏa hiệp với cuộc sống. Cố lên, cuộc đời không dài, phải thật hạnh phúc nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc