SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hôm ấy, tôi nhìn chằm chằm viên thuốc kia suốt đêm.

Hừng đông tôi mới buồn ngủ, mơ màng thiếp đi trên ghế sofa phòng khách. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa đã là lúc xế chiều, tiếng gõ cửa của Triệu Nhị Hầu và Lý Kỷ đánh thức tôi.

Tôi vội vàng cất thuốc rồi đi mở cửa. Hai người ngoài cửa mang đồ ăn đến cho tôi, súp thập cẩm cay, cơm chiên, mì gạo, còn có cháo, hình như sợ tôi kén ăn.

Ăn xong không bao lâu thì bọn họ rời đi. Tối ngày hôm đó, tôi đặt thuốc dưới gối, ngủ rất an ổn, trong mộng cũng thanh tịnh hiếm thấy.

Điện thoại của tôi có số của Lâm Thanh Dật.

Hồi lớp 10, giáo viên chủ nhiệm đều sẽ để học sinh lưu lại số điện thoại của mình. Trước đây, tôi gọi cho Lâm Thanh Dật muốn xin nghỉ, rồi sau đó không xin được thì cũng chẳng để ở trong lòng. Hiện tại lướt danh bạ là thấy được số của y.

Tôi gọi điện thoại cho y. Hình như y nhận ra số của tôi, vừa bắt máy đã hỏi ngay: “Hứa Gia Dương, là em à?”

“Thầy đang ở cùng cha tôi sao?” Tôi hỏi.

“Không có, ông ấy ra nước ngoài rồi. Có một triển lãm tranh rất quan trọng, khoảng tầm ba ngày nữa sẽ về.” Lâm Thanh Dật dường như cho rằng tôi không liên lạc được cha mới đành gọi cho y, “Em tìm ông ấy có việc gì à? Em tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ trở về. Dù sao thì làm gì có triển lãm tranh nào quan trọng hơn em chứ.”

Có triển lãm tranh nào quan trọng hơn em chứ? Nghe thấy một câu dối trá đến không thể dối trá hơn, tôi cười lạnh. Tôi là người không gặp ông ấy trong hai kỳ nghỉ liên tiếp. Ông nói là đi xem triển lãm tranh, nhưng rốt cuộc nơi đó có gì chỉ trong lòng ông biết.

Đã bao lâu tôi chưa được nói chuyện tử tế với ông chứ? Triển lãm tranh gì cũng không quan trọng bằng Lâm Thanh Dật.

“Tôi tìm thầy.” Tôi nói.

“Tìm thầy?”

“Đúng, tìm thầy. Chúng ta tâm sự.”

Lâm Thanh Dật có chút không thể tin, “Chúng ta…tâm sự cái gì?”

“Việc có thể tâm sự giữa chúng ta không phải là rất nhiều sao?” Tôi nói, “Tâm sự sau đó thầy và cha tôi làm sao dắt tay nhau hạnh phúc vĩnh cửu, tâm sự sau đó các người muốn sống cùng nhà với tôi, hay là không cần tôi quấy rối thế giới hai người. Dù không tâm sự những thứ này… Thầy Lâm, học sinh của thầy bởi vì mẹ ruột nhảy lầu mà không tham gia thi đại học, làm thầy giáo cũng không có gì để tâm sự à?”

“Liên quan tới việc thi đại học, quả thật thầy có vài điều muốn thảo luận với em.” Lâm Thanh Dật nói, “Còn vấn đề giữa thầy và cha em không có liên quan gì với em hết. Đó là chuyện giữa bọn thầy.”

Không có liên quan gì với tôi sao? Tôi tức giận đến mức trái tim nhức nhối.

“Em muốn nói chuyện ở đâu?” Lâm Thanh Dật hỏi.

Tôi trầm mặc một lát, nói: “Tôi muốn… về Dân Dục xem sao. Con phố sau Dân Dục có một tiệm cafe, thầy biết không?”

“Có thể.” Lâm Thanh Dật nói, “Bây giờ học sinh khối 11 đang học bổ túc cho kỳ nghỉ hè, người tan học vào buổi chiều sẽ ít hơn chút.”

Tôi gật gật đầu, hẹn Lâm Thanh Dật vào bảy giờ tối nay.

Học sinh lớp 11 của Dân Dục cần học bổ túc nửa tháng. Buổi chiều tầm bốn, năm giờ, học sinh quanh trường vẫn rất nhiều. Đến hơn sáu giờ thì đã không còn ai, lác đác có mấy học sinh ra muộn đang kết bạn về nhà.

Tôi chờ Lâm Thanh Dật ở một tiệm cafe. Phải biết rằng, hồi trước tôi gần như không tiến vào những chỗ này bao giờ do tôi không uống cafe. Thế nhưng tôi thường xuyên cảm thấy hoàn cảnh như vậy tương đối thích hợp để tán gẫu, cho dù tán gẫu chỉ là trên danh nghĩa.

Tôi gọi hai cốc latte. Tôi không thích uống, nhưng tôi biết Lâm Thanh Dật thích. Trước đây khi y đến nhà tôi mở lớp gia sư, trong bình giữ nhiệt chính là latte, cái mùi kia tôi rất quen thuộc.

Lâm Thanh Dật vẫn chưa tới, là tôi đến sớm.

Nhân viên phục vụ bưng latte lên. Tầm mắt của tôi từ từ rơi xuống cốc cafe đối diện. Vị trí tôi ngồi dựa vào tường. Thời gian này, tiệm cafe chỉ có một mình tôi. Ánh tà dương rải trên sàn nhà, chiếu ra bóng của chiếc bàn.

Viên thuốc con nhộng trong lòng bàn tay tôi đã bị bóp đến biến dạng. Tôi nhìn chằm chằm cốc cafe kia. Ác ma và cừu hận trong nội tâm chung quy chiến thắng tất cả lý trí. Rốt cuộc tôi mở ra viên thuốc con nhộng, đổ thuốc bột trắng bên trong vào cafe của Lâm Thanh Dật.

Anh Lực từng nói, có lẽ sau một tiếng nó sẽ phát huy tác dụng. Dược tính vừa bắt đầu là đã rất mãnh liệt, trên cơ bản thì lý trí hoàn toàn biến mất và ý chí rối loạn toàn bộ, hơn nữa sẽ có tác dụng mê huyễn mạnh mẽ.

Tôi vừa thu tay về thì Lâm Thanh Dật đã tới đây. Tim tôi đập hụt một nhịp, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Dật cũng bất giác bắt đầu né tránh. Tôi yên lặng nhét xác con nhộng vào túi, đặt tay lên bàn, làm mình trông lo lắng hơn một ít.

Lâm Thanh Dật ngồi xuống. Y thấy cafe đã gọi sẵn thì hơi giật mình. Sau đó y cười nhạt, nói một tiếng cảm tạ rồi nhẹ nhàng uống một hớp. Ánh mắt y nhìn về phía tôi, ngữ khí nghiêm túc: “Hứa Gia Dương, việc của mẹ em, thầy rất xin lỗi.”

“Ngày đó các người nói gì với bà ấy?” Tôi muốn biết, tại sao chân trước bọn họ vừa đi, chân sau mẹ tôi nhảy lầu.

Lâm Thanh Dật suy nghĩ một chút, nói: “Hôm ấy… cha em muốn ngay mặt đàm luận với bà… Trước đó em cũng biết, mẹ em vẫn luôn không chịu nhìn thẳng vào việc ly hôn mà chúng ta cũng hết cách rồi. Sau đó…bà không đồng ý, chúng ta kết thúc trong không vui. Thật không ngờ bà sẽ nghĩ quẩn trong lòng.”

“Các người… Tại sao phải buộc bà ly hôn chứ?” Tôi nắm chặt tay, ẩn nhẫn bất phát.

“Hôn nhân là chuyện của hai người.” Lâm Thanh Dật nói, “Hôn nhân không tình yêu là cực kỳ bi ai, chẳng phải sao? Những năm này, cha em vẫn luôn áp lực chính mình. Cuộc sống như thế không phải thứ ông muốn.”

Hôn nhân không tình yêu bi ai biết bao, những lời này không sai. Nhưng tại sao trước khi y xuất hiện, tôi không hề cảm giác được hôn nhân giữa cha mẹ không có tình yêu chứ? Cha tôi diễn rất tốt, nhưng lại kìm nén mình khổ cực cỡ nào?

Là không cam lòng bao nhiêu, mới có thể ở thời khắc gia đình hài hòa mỹ mãn đi theo đuổi ái tình mịt mờ hư vô và tự do không thể nắm chắc?

“Các người đến bên nhau vào thời điểm nào?” Tôi nói, “Tôi hẳn có quyền biết đến chân tướng đi.”

Lâm Thanh Dật trầm mặc một lát, hồi lâu sau mới nói: “Hồi em nghỉ hè năm lớp 11.”

“Chính là cái lần ông ấy chưa từng trở về trong suốt kỳ nghỉ hè?”

“Phải.” Lâm Thanh Dật thừa nhận rất thẳng thắn thành khẩn, “Thầy vẫn luôn rất ngưỡng mộ ông vì tranh của ông ấy. Lúc trước thầy còn mua nặc danh mấy bức… Lần nghỉ hè đó, thầy đi tỉnh khác tham gia triển lãm tranh, còn ông ấy là một trong số những họa sĩ có tranh tham dự triển lãm.”

Tôi hỏi một vấn đề mình rất hiếu kỳ: “Một năm nay, lúc thường thầy gặp tôi mà không cảm thấy chột dạ à?”

Lâm Thanh Dật khẽ nhấp một hớp cafe, “Thầy chưa bao giờ cảm thấy yêu một người thì có cái gì cần phải chột dạ.”

Tôi lắng nghe y, rồi lại nhìn cốc cafe trước mặt y, cười lạnh không nói.

“Thầy hy vọng em có thể học lại.” Lâm Thanh Dật nói, “Cha em rất lo lắng cho em. Em lại không muốn du học nên chỉ có mỗi học lại. Nếu em nguyện ý học lại, không ở Dân Dục cũng được. Trước đây không phải em học ở Thất Trung à? Có thể về Thất Trung đi học.”

Tôi tự giễu: “Với cái thành tích này của tôi thì thầy thấy học lại có thể cứu chữa sao?”

Lâm Thanh Dật: “Vậy em có tính toán gì?”

Tôi lại không biết phải nói gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc