SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi tựa lên bờ tường hành lang, nhìn Vu Mạc đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu không thoải mái, hình như là rất giận dữ.

Tôi kề sát vào một chút để nghe rõ Vu Mạc hơn.

Vu Mạc cầm điện thoại, nói: “Cảnh sát không tra được, các anh cũng không tra được. Vậy là bọn cướp còn có thể bay đúng không? Anh không cần nói cho tôi biết là camera ở đoạn đường kia có vấn đề hay không, tôi chỉ cần tìm được người!”

“Cướp bóc xảy ra với Chu Minh Khải, tôi sao bỏ qua được?”

“Lại nói, nếu không có biện pháp thì sau đó anh cũng không cần về Vu thị nữa!”

“Tự mình xin nghỉ việc đi nhé?”

Vu Mạc tức giận giậm chân, phát hiện mình cách phòng bệnh của Chu Minh Khải hơi gần, vội đi xa vài bước, gọi một cú điện thoại khác.

“Khoảng tầm một năm trước, từng sản xuất một chiếc khuy măng sét, hình lục giác, chạm khắc rỗng, đi thăm dò một chút, xem có thể tìm được không? Tìm được thì gửi ảnh để tôi xác nhận, hẳn là một thương hiệu thời thượng tung ra, nhãn hiệu nước ngoài…”

“Tốt nhất là tìm đồ cũ, secondhand…”

“Gửi tôi bức ảnh để xác định trước đã.”

Vu Mạc lần lữa tại cửa phòng bệnh hồi lâu, điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình. Lúc tiến vào phòng bệnh, y hít thật sâu một hơi, treo lên một nụ cười rồi đẩy cánh cửa ra.

Tôi cũng theo vào. Vu Mạc kéo ghế ngồi cạnh Phùng Đào, còn tôi chỉ tiếp tục đứng ở chỗ trống trong gian phòng.

“Có kết quả gì chưa?” Chu Minh Khải hỏi ngay khi Vu Mạc vừa ngồi xuống.

Vu Mạc cười cười, nếu không phải tôi mới nghe y gọi điện thoại ở bên ngoài, chắc cũng sẽ cảm thấy y đã điều tra ra gì đó. Vu Mạc nói: “Cục cảnh sát bên kia nói, có lẽ hai ngày nay sẽ có kết quả, đợi đến khi bắt được bọn cướp để kết án, khuy măng sét cũng nhất định có thể tìm về.”

Băng gạc trên đầu Chu Minh Khải đã được thay, khí sắc cả người khá hơn nhiều so với hồi mới nhập viện. Vì Phùng Đào đến, cảm giác tâm trạng hắn cũng tốt hơn chút. Nhưng hiện tại nghe thấy phía cảnh sát vẫn chưa bắt được kẻ cướp, trong lòng hắn có chút lo âu.

“Mất thứ gì đắt tiền à?” Phùng Đào hỏi.

Chu Minh Khải lắc đầu, nói: “Không có gì quá đắt như điện thoại di động hay đồng hồ đeo tay, chỉ là…”

Chu Minh Khải không nói tiếp.

Hai ngày trôi qua, thân thể Chu Minh Khải tốt hơn phân nửa. Hắn phát hiện cảnh sát bên kia vẫn chưa có một câu trả lời chắc chắn liền muốn tự mình xuất viện đi hỏi thăm một chút. Nhưng vừa rời khỏi phòng bệnh, hắn đã bị Phùng Đào bắt được, đẩy về phòng

Vu Mạc trở lại bệnh viện vào buổi chiều hôm đó, biết được Chu Minh Khải muốn ra khỏi viện lúc sáng sớm bèn lấy ra một chiếc hộp nhung đen từ túi áo khoác, mở ra, chính là chiếc khuy măng sét lục giác kia.

Đôi mắt Chu Minh Khải lập tức sáng bừng lên. Hắn ngắm nghía phút chốc rồi nhận lấy, hỏi: “Sao cậu tìm được?”

Vu Mạc cười cười, nói: “Cái này ấy à… Tôi để ý một chút xem có cái khuy măng sét nào hay không, sau đó…”

Vu Mạc còn chưa dứt lời thì Chu Minh Khải lấy chiếc khuy măng sét ra nhìn một lúc, sự vui mừng trên mặt cũng biến mất, ánh sáng trong mắt dần tắt.

Phùng Đào và Vu Mạc còn chưa trở tay kịp thì Chu Minh Khải đã bước xuống giường bệnh, chuẩn bị đi về phía phòng làm việc của bác sĩ. Phùng Đào cản lại, hỏi: “Cậu làm gì thế?”

“Xuất viện, tự tớ đến cục cảnh sát hỏi thăm.” Chu Minh Khải đột nhiên nhìn về phía Vu Mạc, vạch trần không chút lưu tình, nói: “Cái này… không phải là cái của tôi… Không giống nhau… Phía trên cái khuy măng sét kia có vết xước, cái này không có.”

Hiển nhiên Vu Mạc không hề nghĩ rằng sẽ bị phơi bày một cách dễ dàng như vậy. Y hơi chột dạ, nói: “Tôi không cố ý muốn lừa anh. Tôi cũng đi giục bên cảnh sát mỗi ngày, nhưng mấy người đó bảo là không tìm được…”

Chu Minh Khải chưa từ bỏ ý định: “Để tôi tự mình đi hỏi đi.”

Chu Minh Khải kiên trì muốn xuất viện, bác sĩ cũng chỉ đành làm thủ tục cho hắn, song cũng có căn dặn nếu thân thể hắn không thoải mái thì phải đi bệnh viện kiểm tra.

Vu Mạc không cản được Chu Minh Khải, không thể làm gì khác hơn là đi garage lấy xe. Lúc xe chạy đến đường lớn trước cửa bệnh viện, Phùng Đào và Chu Minh Khải đã đi ra.

Thời tiết rất lạnh, Chu Minh Khải lại vừa xuất viện, phải mặc một chiếc áo gió dày, trên cổ quàng khăn nâu được quấn vài vòng, nhìn qua không hợp mốt lắm.

Trên xe Vu Mạc hình như bật sưởi vừa đủ, Chu Minh Khải lên xe là cởi xuống khăn quàng, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Từ bệnh viện đến cục cảnh sát vẫn khá xa, lái xe một hồi lâu rốt cuộc mới dừng tại cửa cục cảnh sát. Chu Minh Khải và Phùng Đào xuống xe trước, Vu Mạc còn cần đi tìm chỗ đỗ.

Lời giải thích trong cục cảnh sát giống lời Vu Mạc nói, không có cách nào, không tra được, camera an ninh có góc chết… Sắc mặt Chu Minh Khải cực kỳ khó coi, cảnh sát cũng có chút ngượng ngùng, liên tục nói xin lỗi.

“Đồ vật cũng không thể tìm về được à?” Chu Minh Khải hỏi.

Cảnh sát cũng ngại nói “phải”, nhưng vấn đề chính là thật sự không tìm về được.

Tiếp đón Chu Minh Khải chính là người cảnh sát trực ban tối hôm ấy, một đàn ông trung niên, còn có một cảnh sát khác khá trẻ tuổi. Có lẽ không ai ngờ tới việc Chu Minh Khải sẽ đích thân đến cục cảnh sát để hỏi về chuyện này, dù sao lúc đó hắn đã bị thương rất nặng.

Trước đây Vu Mạc từng tới rất nhiều lần, cho nên bọn họ đều để bụng tới vụ án này, song không hiểu sao mà một chút tiến triển cũng không có.

Chu Minh Khải nhìn một phòng toàn cảnh sát rất lâu, đột nhiên xì thanh cười lạnh: “Đây…chính là cảnh sát thành phố C sao? Nói giá áo túi cơm cũng là nói giảm nói tránh nhỉ? Đã một tuần rồi, có lẽ đến tóc của bọn cướp còn chưa nhìn thấy nhỉ? Nhận tiền lương mà không thấy xấu hổ sao?”

Lời vừa nói ra, mấy cảnh sát đều biến sắc. Hình như tính cách của cậu cảnh sát trẻ tuổi kia là kiểu không chịu được khiêu khích, cậu ta nghe Chu Minh Khải nói vậy liền kháy lại: “Có bản lĩnh sao còn vị người ta cướp chứ?”

Chu Minh Khải nhìn về phía cậu ta: “Ý là, người dân không thể đánh ngã bọn cướp thì không nên ra ngoài à? Xem ra các anh không chỉ không có năng lực, đến nhân phẩm cũng cần bàn luận đấy.”

Cậu cảnh sát kia nổi giận đùng đùng, muốn vọt qua đánh nhau với Chu Minh Khải, lại bị những đồng nghiệp khác ngăn, cậu không thể làm gì khác hơn là mắng: “Anh lặp lại lần nữa thử xem?”

Ngay lúc đó, Vu Mạc tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng này cũng nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng vài giây sau liền chạy tới trước mặt Chu Minh Khải, bảo hộ hắn, xoay mũi nhọn về phía mấy cảnh sát.

“Cảnh sát các anh thật lợi hại nha.” Vu Mạc nói, “Không phá án được nhưng mà tranh cãi với người bị hại thì siêu vô cùng. Sao, muốn làm gì hả?”

Cậu cảnh sát trẻ tuổi chỉ tay vào Chu Minh Khải, hung dữ nói: “Anh nói chuyện thì nên chú ý một chút!”

Chu Minh Khải còn chưa phản ứng lại, Vu Mạc và Phùng Đào bên cạnh đã nhịn không được. Vu Mạc vỗ cái tay đang chỉ của cậu cảnh sát kia xuống, uy hiếp nói: “Cậu chỉ ai hả? Cậu chỉ ai hả? Cậu mới cần phải chú ý một chút cho tôi!”

“Chính mình không có bản lĩnh còn không cho người khác nói nữa chứ.” Phùng Đào cũng châm chọc khiêu khích.

Vẻ mặt nhóm cảnh sát thật sự không dễ nhìn. Lúc này Chu Minh Khải không nói gì cả, chỉ bóp chặt lấy chiếc hộp nhung đựng cái khuy măng sét giống hệt kia bằng lực độ mạnh mẽ. Hộp nhung đã bị hắn bóp đến biến dạng.

Vu Mạc và Phùng Đào vẫn đang cãi nhau với cảnh sát, Chu Minh Khải lại đột nhiên xoay người đi ra ngoài. Thấy hắn rời khỏi, Vu Mạc và Phùng Đào vội vã theo sau.

Trên xe Vu Mạc, không biết là chạy đến đoạn đường không người nào, Chu Minh Khải chợt mở cửa sổ xe, ném hộp nhung ra ngoài rồi đóng lại cửa sổ, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Tôi quay đầu nhìn chiếc hộp rơi xuống đất, vỡ tung chia năm xẻ bảy. Khuy măng sét cũng rơi ra ngoài. Một chiếc xe từ bên cạnh chạy qua, che khuất đi quá trình nó nát vụn trước mắt tôi.

Khuy măng sét không tìm được.

Chúng ta cũng không trở về được.

Bình luận

Truyện đang đọc