SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khoảng tầm giữa tháng tám, lần đầu tiên Chu Minh Khải đến nhà tôi.

Xế chiều tan học, tôi và Chu Minh Khải cùng đi quán net chơi game tới tận tối muộn hơn tám giờ, hắn đột nhiên phát bệnh đau dạ dày.

Gia đình hắn không có ai ở nhà nên hắn không muốn về đó. Tôi bèn gợi ý hắn đến nhà tôi chơi.

Tôi dìu Chu Minh Khải tới nhà mình. Đây là lần đầu tiên hắn tới, vừa vào thang máy liền dựa cả người lên tôi vì đau. Hắn nhìn cửa thang máy và nói: “Nhà cậu sao ở cao thế, tận tầng 23, bình thường chắc không dám nhìn xuống phía dưới nhỉ?”

“Nhà tôi chẳng có ai sợ độ cao hết.” Tôi bảo.

Tôi lấy chìa khóa mở cửa, Chu Minh Khải vẫn dựa lên người tôi. Lúc tôi bật đèn, Alexander chạy tới chào hỏi, còn mẹ tôi hình như vẫn vắng nhà.

Sau khi phát hiện nhà tôi không có ai, Chu Minh Khải rất thoải mái ngồi xuống sofa, lấy chân đâm đâm đùa nghịch Alexander nhà tôi rồi nói: “Con poodle nhỏ nhà cậu thật đáng yêu, trắng trắng, mềm mềm, đôi mắt to tròn.”

“Nó tên là Alexander, Hứa Alexander.” Tôi rót cho Chu Minh Khải một cốc nước ấm, nói: “Uống nhiều nước ấm xem có đỡ hơn không.”

Chu Minh Khải không tiếp nhận cốc nước mà lấy ra một túi khoai tây chiên đã mở sẵn từ trong cặp, định ném cho Alexander. Tôi nhanh chóng ngăn lại, nói: “Nó không thể ăn linh tinh được. Thức ăn cho chó cũng chỉ chuyên một hãng, yếu ớt cực kì.”

“Nuông chiều cỡ đó cơ à?” Chu Minh Khải cất khoai tây chiên đi, “Thế tôi giữ lại tự ăn vậy. Nuôi chó cũng thật là việc hao tâm tổn trí.”

Tôi ôm Alexander vào phòng tắm, ngày hôm nay là ngày tắm của nó. Tôi pha nước ấm rồi ném nó vào trong chậu, mức nước vừa qua chân nó.

Alexander rất yêu tắm táp, mỗi lần tắm đều sẽ nghịch mãi ở trong không muốn ra. Tôi hất nước lên đầu nó, nó liền thích vung vẩy đầu. Lúc thường tôi tắm cho nó, bản thân tôi cũng ướt nhẹp.

Tôi dùng khăn ôm Alexander đi ra, đang lau lông cho nó thì thấy Chu Minh Khải đứng ở cửa phòng tắm nhìn chúng tôi.

“Không ngờ độ kiên nhẫn của cậu cũng được đấy.” Hắn nói rồi trở lại phòng khách.

“Chẳng lẽ không phải chắc.” Tôi dùng máy sấy thổi khô Alexander xong liền thả nó vào ổ chó, nói: “Tôi tắm trước. Cậu muốn tắm không?”

Chu Minh Khải biểu thị là không cần.

Tôi tiến vào phòng tắm, rửa ráy qua loa rồi thay bộ đồ ngủ đi ra. Chu Minh Khải đã không ở phòng khách

Tôi đến phòng mình, hắn đang đánh giá cách trang trí bên trong, nhất là tủ giày của tôi.

“Dạ dày có đỡ hơn không?” Tôi vẫn nhớ đến vấn đề này.

“Ổn rồi, chỉ còn hơi khó chịu, nhưng không đau mấy.” Chu Minh Khải trả lời.

Tôi an tâm rất nhiều.

“Đôi trước đắt hơn đôi sau. Mấy đôi giày này của cậu có thể mua nửa chiếc ô tô đấy cậu biết không?” Chu Minh Khải nói, cầm lên một đôi tôi không thường đi, “Thật nhiều đôi còn chẳng thấy cậu đi. Để trưng bày thôi hả?”

Tôi hất rơi dép lê rồi trèo lên giường, nói: “Tôi có tiền, tôi có quyền tùy hứng!”

Chu Minh Khải cười bất đắc dĩ, đặt giày về chỗ cũ, nói: “May là dạ dày không còn đau, không thì chẳng biết tối nay sẽ ngủ thế nào nữa.”

Trước đây tôi đã có không ít lần ngủ cùng bọn Triệu Nhị Hầu. Đám con trai ngủ cùng nhau vốn là vô cùng tự nhiên. Nhưng không biết có phải do lần trước Kim Húc nói anh Lực là đồng tính luyến ái, khiến tôi biết nam có thể thích nam hay không, tôi rốt cuộc không có cách nào đối xử với Chu Minh Khải như một người bạn bình thường.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tôi đã biết rõ, hắn hoàn toàn khác những người khác.

Không thể nói ra được là điểm nào không giống, nhưng chỉ một ánh mắt lướt qua, hắn chính là hắn, người khác chính là người khác.

Chu Minh Khải cởi áo khoác rồi trực tiếp lật chăn lên, nằm xuống cạnh tôi. Thật ra có cách một khoảng cách nhỏ, tôi thậm chí còn chẳng cảm giác được nhiệt độ của hắn, song lại cảm thấy toàn thân mình đang nóng lên, cháy bỏng.

“Cậu rất nóng à?” Chu Minh Khải nhìn thấy phớt đỏ bất thường trên mặt tôi liền hỏi, “Có muốn chỉnh điều hòa thấp chút không?”

“Không… Không cần.” Tôi hơi lắp bắp.

Chu Minh Khải không rõ lý do, chỉ xoay người sang bên khác, nói: “Vậy thì ngủ đi.”

“Ừ.” Tôi nói.

Tôi không biết Chu Minh Khải ngủ từ lúc nào. Khi hắn ngủ, hô hấp rất nhẹ, lúc đang ngủ không khác mấy lúc chưa ngủ. Tư thế ngủ nề nếp, hầu như không hề trở mình.

Đừng hỏi tôi tại sao lại biết, vì cả tối tôi chưa từng chợp mắt, vẫn luôn tỉnh táo cảm nhận tiếng hít thở của người bên cạnh.

Tôi giữ nguyên tư thế nằm thẳng. Mới đầu là hồi hộp khó hiểu, sau đó phát hiện Chu Minh Khải hoàn toàn không nhận ra sự dị thường của tôi, trái tim cũng dần thả lỏng, thay vào đó là tĩnh lặng hiếm thấy, cảm thấy khoảng thời gian thế này thật quý giá khó có được.

Chu Minh Khải quay lưng về phía tôi. Tôi nhìn lưng hắn, trong lòng tràn đầy đủ loại tâm tư không diễn tả thành lời cũng chẳng thốt được thành câu.

Tôi nhớ tới lời của Kim Húc, nam, yêu thích nam.

Nếu thế, có vài việc tôi phải thừa nhận.

Tôi thích Chu Minh Khải.

Hứa Gia Dương, thích Chu Minh Khải.

Tôi không biết là mượn gan gấu của ai, hơi nhổm dậy rồi cúi người nhìn về phía gò má Chu Minh Khải, ma xui quỷ khiến mà cúi đầu hôn khẽ lên mặt hắn.

Nhẹ nhàng hôn một cái, chớp nhoáng còn nhanh hơn thỏ.

Tim tôi đập dồn dập như trống, nhờ bóng đêm che lấp gương mặt đỏ ửng của mình. Nhưng xúc cảm trên miệng lại biến mất rất nhanh. Tôi không nhịn được liền đi trộm hôn thêm một lần, lần này thì dừng lại vài giây trên mặt hắn.

Nửa giờ sau, tôi lại không nhịn được, hôn một lần.

Sau hai tiếng, tôi lại một lần nữa không thể khống chế, trộm hôn một lần.

Sau năm tiếng, lại hôn một lần.

Chu Minh Khải sẽ vĩnh viễn không biết, đêm hè năm mười bảy tuổi ấy, có một thiếu niên tên Hứa Gia Dương len lén hôn hắn năm lần, mỗi lần đều chất chứa yêu thích, cẩn thận dè dặt.

Từng lần từng lần đầy thành kính, tôn thờ hắn như thần linh.

Mãi đến hơn năm giờ lúc hừng đông, tôi mới ngủ. Trước khi tiến vào mộng đẹp, trong lòng cất giấu mật rất rất ngọt.

Những điều đó, đều là việc cả đời này Chu Minh Khải sẽ không biết.

‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵

Lời editor: Những nụ hôn trộm của Hứa Gia Dương là điều Chu Minh Khải vĩnh viễn không biết, và đó không phải là điều duy nhất Chu Minh Khải không biết. Có vô vàn chi tiết đã trở thành sự nuối tiếc to lớn cho đến khi kết thúc truyện. Tuy nhiên, trừ việc linh hồn Hứa Gia Dương còn tồn tại, thì truyện hoàn toàn là hiện đại thực tế, không có phép màu nào. Đến Hứa Gia Dương còn không thể làm bất kỳ việc gì khác ngoài bình tĩnh chứng kiến tất cả như một người ngoài cuộc, nói chi đến việc trùng sinh, hay biến cuộc đời của Hứa Gia Dương thành một bộ phim cho Chu Minh Khải xem để ngược chết hắn cơ chứ. Có những việc chỉ duy nhất Hứa Gia Dương biết, Hứa Gia Dương chết rồi, đành bị vùi lấp theo dòng thời gian mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc