SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi tên là Chu Minh Khải, tôi yêu Hứa Gia Dương.

Nhắc đến Hứa Gia Dương thì nhất định phải nói từ thành phố tên Liễu thành.

Lúc mới tới Liễu thành, tôi rất chán ghét toà thành thị này. Đã quen sự xa hoa trụy lạc và xe đắt nhà cao của thủ đô, nên khi thấy xe đạp khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Liễu thành, tôi cảm thấy rất keo kiệt. Nhưng dù không thích Liễu thành, một tờ lệnh vẫn đưa tôi và người nhà tới đây.

Ngày thứ ba đến Liễu thành, cha mua xe đạp cho tôi. Rõ ràng nhà mới cách trường học mới cũng không xa xôi mấy, mà cha tôi vẫn làm điều thừa. Vì ông làm điều thừa, tôi gặp được thiếu niên rất kiêu ngạo thẳng thắn.

Hứa Gia Dương mười sáu tuổi lộ liễu tùy hứng, hung hăng càn quấy, thật sự đấy. Không phải là tôi nói xấu cậu ấy đâu, vào lúc đó cậu ấy chính là như vậy, cái kiểu cho cậu ấy một chiếc máy bay giấy cậu ấy cũng có thể lên trời á.

Tôi coi Hứa Gia Dương là bạn bè. Bởi cậu rất có nghĩa khí, đầu óc cũng coi như nhanh nhạy, có lẽ là người vừa mắt tôi nhất ở Dân Dục đi. Cùng Hứa Gia Dương vào quán net chơi game, cùng trượt patin, cùng đi Thời Gian Xưa ăn lẩu. Sau đó tôi nhớ lại những năm tháng này, không thể không thừa nhận nó đích thực rất vặt vãnh, cũng rất tẻ nhạt. Nhưng vào rất nhiều năm về sau, nó trở thành hồi ức quý giá nhất cả đời tôi.

Cả đời này của tôi, rốt cuộc không còn có thể cùng ai lăn lộn trên đất tuyết nữa.

Tôi và Hứa Gia Dương vuột mất nhau, hẳn là không tránh khỏi liên can tới thầy Lâm.

Tôi yêu thầy Lâm ư? Không phải, về sau tôi đã thấy rõ.

Khi đó tôi và Hứa Gia Dương khiêu khích mấy tên trong quán net. Hai chúng tôi miệng độc người thiếu đạo đức, chọc giận những kẻ kia phùng mang trợn mắt, nên lúc tách nhau về nhà thì bị người theo. Tôi không sợ bị đánh, tôi không sợ đau, thế nhưng tôi sợ bóng tối tối tăm. Lúc ấy trước mắt tôi là màu đen vô hạn, cả người giống như lục bình trong nước vậy.

Nhưng giọng nói kia khiến tôi hết sợ hãi, khiến tôi cực kỳ an lòng.

Tình cảm của thiếu niên không có bất kỳ điềm báo trước nào, mở mắt ra nhìn thấy thầy Lâm ngồi trước giường bệnh của tôi, nói Chu Minh Khải đừng sợ, có thầy ở đây. Vài chữ ngắn ngủi làm tim tôi đập nhanh. Tâm trí tôi tràn ngập bóng dáng bảo vệ che chở tôi, cùng với âm thanh làm tôi vô cùng yên tâm kia.

Là một loại thích và nhớ nhung, chắc vậy.

Rõ ràng tôi không biết gì về thầy Lâm, rõ ràng tiếp xúc trong cuộc sống cũng không nhiều, rõ ràng ngoại trừ lần kia rốt cuộc không còn động tâm nữa, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ thanh âm kia, cảm giác chỉ mỗi thanh âm kia đã đủ khiến tôi nhớ.

Năm lớp 12, tôi yên lặng đặt thầy Lâm trong lòng, nỗi lòng bí ẩn từ xưa tới nay chưa có ai biết đến.

Hứa Gia Dương cũng thay đổi vào lúc đó, như biến thành người khác, khắp người đầy gai, mẫn cảm dễ nổi nóng. Cậu ấy nhằm vào thầy Lâm trong mọi việc, trên lớp cũng gây rối mà không bận tâm bất kỳ ai. Khi đó tôi thật sự càng ngày càng xem thường cậu ấy, luôn cho rằng cậu ấy cảm thấy chính mình đã vô vọng với thi đại học nên bắt đầu từ bỏ bản thân và giận cá chém thớt.

Lần cãi nhau với Hứa Gia Dương, tôi rất phiền muộn. Người vẫn luôn ở bên lại có một ngày đột nhiên rời xa, cảm giác chỗ nào cũng lạ thường khiến người rất khó chịu.

Khi đó tôi nghĩ, chờ kỳ thi đại học kết thúc, Hứa Gia Dương đã đồng ý sẽ lên đại học thủ đô cùng tôi, dẫu cho cậu ấy không thi nổi đại học thủ đô nhưng vào một trường dạy nghề nào đó là không vấn đề gì. Tôi cho là chúng tôi chỉ cãi nhau rồi sẽ làm lành, lại không nghĩ tới, mãi đến tận khi chúng tôi xa cách cũng không còn cơ hội hòa hảo nữa.

Tôi yêu thích thầy Lâm, lại chưa hề nghĩ muốn làm gì với thầy, bởi thầy là thầy tôi. Song tôi không ngờ, sau khi thi đại học chấm dứt lại xảy ra sự việc kia.

Tôi biết việc đó trong nhóm chat của lớp. Thi đại học xong, tôi vẫn ở nhà không ra cửa, hầu như chơi game mỗi ngày. Trong nhóm chat có người nói, hiện tại toàn bộ Liễu thành đều biết,  báo chí và truyền thông đều đang trắng trợn đưa tin, thậm chí còn có chương trình TV đang theo dõi sát sao.

Tôi trước sau không tin thầy Lâm là loại người như vậy.

Nhưng người bị hại vẫn là Hứa Gia Dương.

Khi đó thành tích thi vào đại học đã được công bố, tôi đứng số một, cả lớp thứ mười, nhưng tôi không vui vẻ nổi. Đầy đầu đều là vụ án của thầy Lâm và Hứa Gia Dương. Tôi không biết mình nên tin ai hay nên làm thế nào, hoặc có thể làm thế nào. Nhưng tôi rất lo lắng về sau thầy Lâm sẽ ra sao, về sau Hứa Gia Dương sẽ ra sao.

Do dự rất lâu, tôi tới nhà Hứa Gia Dương. Lúc ấy tôi đã không còn chú ý đến việc chúng tôi làm lành hay chưa. Tôi chỉ muốn đi xem tình trạng của Hứa Gia Dương.

Chỉ là không ngờ rằng tôi đứng ở cửa nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Gia Dương và cha cậu ấy.

“Đúng vậy, bỏ thuốc cho giáo viên của mình, hãm hại thầy ta cưỡng hiếp, làm thầy ta mất hết danh dự, làm thầy ta trở thành súc sinh người người mắng nhiếc chửi rủa… Bởi vì con hận tên đó. Tên đó không xứng làm thầy, từ xưa đến nay đều không xứng. Vừa nghĩ tới việc ba năm cấp ba có loại giáo viên chủ nhiệm như thế là con liền buồn nôn. Hiện tại tốt quá rồi, thanh tịnh. Cha nói đúng, có cái gì mà con không làm được chứ?”

Tôi vẫn luôn không thể nào quên những lời này của Hứa Gia Dương.

Tôi không nhớ mình lảo đảo rời khỏi nhà họ Hứa bằng cách nào. Tôi chỉ biết mình chạy xuống tầng dưới, tôi vẫn không dám tin tưởng điều mình nghe thấy. Điện thoại lại vang lên đến, tôi nhận điện thoại, là Phùng Đào, cậu ấy nói cho tôi, thầy Lâm tự sát.

Hứa Gia Dương hãm hại, thầy Lâm tự sát.

Vài ngày sau tôi lại tới nhà họ Hứa lần nữa mới biết tin Hứa Gia Dương đã rời đi Liễu thành.

Đó là một mạng người, sao cậu ấy có thể đi thản nhiên như vậy. Khi đó tôi nghĩ thế, cảm thấy Hứa Gia Dương không trả cái giá tương xứng cho hành động của bản thân. Rất nhiều năm sau đó, Hứa Gia Dương đã mất rồi, tôi mới biết chân tướng của những năm tháng ấy. Nhưng tại thời điểm đó, tất cả đã trễ.

Thư thông báo trúng tuyển gửi đến nhà, cha mẹ tôi cũng rất vui vẻ, vì tôi thi đậu đại học tốt nhất thủ đô. Bạn cùng lớp thi đậu đại học thủ đô còn có Phùng Đào, nghe nói Lục Tư Nặc cũng thi đậu học viện thương mại thủ đô.

Tôi một thân một mình trở lại thủ đô lên đại học. Ngày sinh viên mới báo tên thì gặp được Phùng Đào, hai chúng tôi học một chuyên ngành, ở cùng một phòng ngủ. Năm cấp ba bạn thân nhất của tôi là Hứa Gia Dương, còn Phùng Đào tôi chẳng hề quen thuộc. Lên đại học, tôi lại vì Phùng Đào là bạn học trước kia mà chơi khá hợp cạ.

Trong đám bạn học cấp ba, vô số người tin thầy Lâm sợ tội tự sát. Mới đầu Phùng Đào cũng vậy, sau đó tôi nói cho cậu những lời tôi nghe được trước cửa nhà họ Hứa.

Nhờ tôi ban tặng, Phùng Đào vô cùng không coi Hứa Gia Dương ra gì.

Mấy năm đại học trôi qua rất bình tĩnh. Tôi không hề có hứng thú gì với nam nữ xung quanh, luôn chỉ có một mình. Tôi vẫn không có cách nào quên được lần hôn mê thầy Lâm nói bên tai tôi, không có cách nào quên mất rung động khi đó.

Đồng thời, không có cách nào quên được âm mưu của Hứa Gia Dương.

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại của Chu Minh Khải có cần ngược hắn hay không đây…

Bình luận

Truyện đang đọc