SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vào năm thứ ba đại học, tôi và Phùng Đào thiết kế một trò chơi thể loại bắn nhau. Vốn chỉ là hai chúng tôi tự làm chơi, nhưng không ngờ có một công ty game coi trọng nó, mua bản quyền đi mở rộng.

Trò chơi bán được hơn ba triệu, là tài chính khởi nghiệp ban đầu khi tôi và Phùng Đào sáng lập Minh Phong.

Tôi và Phùng Đào tốt nghiệp xong là hùn vốn mở Minh Phong. Lấy chữ “Minh” trong tên tôi và chữ “Phùng” trong tên cậu, nhưng chữ “Phùng” nghe không êm tai nên sửa thành “Minh Phong”. Phùng Đào cũng không am hiểu việc khai thác game lắm, nhưng vấn đề giao tiếp đối ngoại lại rất thành công, bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quan giở giọng quan khiến tôi vô cùng bội phục. Thành ra, ở phương diện kinh doanh công ty, chúng tôi phân công luôn luôn rõ ràng, cậu ấy phụ trách quản lý, tôi phụ trách khai thác game.

Sau khi tốt nghiệp được hai năm, Minh Phong phát triển khá tốt, có mấy game sinh tồn rất được hoan nghênh, sức mua thị trường rất cao. Minh Phong thành xí nghiệp mới, Phùng Đào cũng thành thanh niên tuấn kiệt có tiếng ở thủ đô. Tôi không thích xã giao nên không có ai biết đến.

Lần thứ hai gặp được Hứa Gia Dương là tại một buổi tiệc rượu hiệp đàm với khách hàng.

Đợt ấy là một món làm ăn lớn nhưng công ty hợp tác rất dây dưa, nhất định phải thảo luận với người phụ trách bộ khai thác game, nên đó là lần tôi hiếm khi đứng ra nói chuyện. Tiệc rượu của phía hợp tác, tôi cũng chỉ đành có mặt, sau đó tại nhà vệ sinh gặp được Hứa Gia Dương uống nhiều rượu đang nôn.

Mới đầu tôi cũng không nhận ra cậu ấy, chỉ tự nhiên rửa tay tại bồn. Lúc lau tay tôi mới phát hiện người đàn ông trẻ tuổi với âu phục giày da bên cạnh vẫn luôn hơi say nhìn tôi.

“Không được, thật sự là uống nhiều rồi, ảo giác cũng xuất hiện nữa.”

Đây là câu đầu tiên cậu nói, sau đó cậu dùng nước lạnh vỗ mặt mình. Ngẩng đầu lên phát hiện tôi vẫn tại, cậu đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười, nói: “Tôi nhớ cậu cỡ nào, Chu Minh Khải.”

Tôi đây mới phản ứng được, người trước mắt này là Hứa Gia Dương.

Hứa Gia Dương bỗng bất ngờ lao về phía tôi rồi vòng tay quanh cổ tôi, cả người cậu treo trên người tôi. Cậu chợt cắn cổ tôi một cái, nghe thấy tôi xuýt xoa một tiếng, cậu cười ha ha: “Sẽ đau thì không phải ảo giác, là Chu Minh Khải thật.”

Tôi không biết cậu đã uống bao nhiêu, dìu người ra ngoài thì gặp người khác đang định tiến vào tìm cậu, là đồng nghiệp của cậu. Biết chúng tôi là bạn học cũ, đồng nghiệp của cậu liền nhiều miệng, nói tối hôm nay cậu vì lấy thêm một đơn đặt hàng mà thay đổi ba bữa tiệc rượu, rượu mời cũng uống hết chứ không từ chối.

Tôi đưa phương thức liên lạc của mình cho người kia, để người đó chuyển lời cho Hứa Gia Dương tỉnh rượu, nói cho cậu ấy biết, tôi là Chu Minh Khải.

Đó là năm thứ sáu sau khi chúng tôi tốt nghiệp trung học.

Là Hứa Gia Dương chủ động liên lạc tôi, chuyện sau đó liền nước chảy thành sông. Trong lòng cậu ấy vốn là có tôi, e rằng còn buông rất nhiều năm, gặp lại tất nhiên sẽ mừng rỡ. Còn tôi thì sao? Tôi không biết phải hình dung cảm xúc của mình thế nào nữa.

Ở bên Hứa Gia Dương là tôi đề xuất ra. Tôi vẫn luôn nhớ tới câu nói của cậu, “tôi nhớ cậu cỡ nào”. Tình ý và quyến luyến trong câu nói này quá mềm mại vương vấn, tôi biết đó là một loại yêu thích. Yêu của yêu thích. Có lẽ năm đó tôi với thầy Lâm cũng thế, không thì sao những năm này tôi vẫn không thể quên từng câu từng chữ thầy nói bên tai tôi đêm ấy chứ?

Một kẻ bỏ thuốc hãm hại người khác nhất định cũng có thể chịu đựng việc bị người khác vứt bỏ đi?

Khi đó toàn bộ đầu óc tôi đều là ý nghĩ chính nghĩa tự xưng, lại quên mất, cậu ấy là Hứa Gia Dương, mà tôi là Chu Minh Khải.

Kỳ thực kết cục của tôi và cậu ấy, không thể nói là bỏ, mà đúng là một dạng phụ lòng.

Không thể không thừa nhận, cậu ấy cho tôi bao nhiêu ôn nhu và thâm tình, thì tôi trả lại cậu bấy nhiêu tàn nhẫn và phụ lòng.

Lúc mới ở bên Hứa Gia Dương, cậu rất không tự nhiên, có thể đi cùng tay cùng chân trước mặt tôi, thường xuyên coi rất nhiều điều tôi thuận miệng nói là thật, sau đó làm ra vô số việc không biết nên khóc hay cười. Ví dụ như, tôi đã từng thấy cậu ấy lấy ra tinh thần nghiêm túc gấp trăm lần so với hồi đi học để học tập GV, bị tôi bắt gặp thì mặt lại đỏ thành cà chua.

Tôi cũng chưa từng hỏi Hứa Gia Dương việc liên quan tới quá khứ, chưa từng hỏi tại sao cậu rời khỏi Liễu thành, tại sao muốn đến thủ đô, những năm tháng ban đầu ấy ở thủ đô sống thế nào. Tất cả mọi thứ liên quan tới Hứa Gia Dương tôi đều không biết gì cả, thậm chí không biết đồ ăn hoặc màu sắc cậu thích.

Khi đó cậu chỉ có hai người bạn, một Lục Tư Nặc bởi vì chúng tôi bên nhau còn nổi giận ra nước ngoài, và một người đàn ông rất gầy nhưng tên là Vương mập. Lúc Lục Tư Nặc ra nước ngoài, chúng tôi từng cãi nhau, cậu ấy nói tôi không quan tâm cậu ấy, không biết cậu ấy. Kết quả cãi vã giữa chúng tôi chính là một mình cậu ở lại trong căn hộ còn tôi đi công ty. Hôm sau trở về, chúng tôi đều sẽ lặng thinh không nhắc tới vấn đề cãi nhau.

Vào năm thứ hai bên nhau, tôi come out. Cố ý, nguyên nhân rất lớn là muốn đẩy áp lực lên Hứa Gia Dương. Không ngoài dự đoán, cậu bị bạn bè bên cạnh tôi bài xích, bị cha mẹ tôi chỉ trích, còn bỏ việc.

Lần đầu tiên mẹ tôi tới tìm Hứa Gia Dương, thái độ rất ác liệt, một chén cà phê nóng chậm rãi đổ xuống đầu Hứa Gia Dương. Hứa Gia Dương cũng không có ý muốn trốn. Cậu cười hỏi mẹ tôi, nếu không thích thì có muốn đổi một chén thêm đường hay không.

Tôi nhớ lúc ấy tôi vẫn không lên tiếng trấn an. Không biết là Hứa Gia Dương sợ tôi muốn từ bỏ hay sao, cậu kéo tay tôi nói, cậu không sợ gì hết, mẹ tôi không hung ác chút nào.

Hứa Gia Dương rất thích cười, nhất là thời điểm niên thiếu, cười rộ lên với dáng vẻ thiên hạ đệ nhị còn tôi đệ nhất. Sau khi bên nhau, tôi phát hiện cậu vẫn rất yêu cười nhưng trở nên thu mình hơn, chút ý cười thường như có như không. Tôi chưa từng hỏi tại sao không thấy cậu về thăm Liễu thành. Tôi chỉ tình cờ thấy cậu ngẩn người nhìn xương rồng, nụ cười mang vẻ cô đơn.

Lần đầu tiên tôi có loại cảm giác thời gian trôi qua cực nhanh, chính là ở bên Hứa Gia Dương. Rõ ràng cảm thấy chưa được bao lâu, lấy lại tinh thần mới phát hiện hóa ra thời gian ba năm đã qua.

Nhưng ước nguyện ban đầu của tôi không phải là muốn ở bên cậu ấy.

Tôi là muốn trả thù cậu ấy thay thầy Lâm.

Làm sao chỉ chớp mắt, chúng tôi ở bên nhau ba năm.

Tôi và Phùng Đào cùng đi xa nhà hơn mười ngày. Trên máy bay trở về, tôi thuận miệng nói một câu, trước đó Gia Dương thúc giục, về sau tớ không muốn làm việc nữa.

Phùng Đào xì một tiếng rất lớn, không phải cậu nói thầy Lâm lão sư bị cậu ta hãm hại à? Không phải cậu muốn trả thù cậu ta ư?

Một lời thức tỉnh tôi.

Đúng thế, tôi nói.

Sau đó chính là ầm ĩ chia tay, cãi vã không ngừng với các kiểu bạo hành tâm lý, cảm giác cuộc sống hỏng bét. Tôi tích trữ tâm tư muốn giày vò cậu ấy. Cãi nhau thì cái gì khó nghe nói cái đó, động thủ đánh nhau cũng không biết nặng nhẹ. Tôi đề cập vô số lần chia tay, Hứa Gia Dương đều coi như không nghe thấy.

Thật ra chuyện sau này cũng có thể đoán được, chỉ là vào lúc ấy tôi quan tâm cậu ấy quá ít, hiểu cậu ấy quá ít, cũng hiểu mình quá ít.

Bình luận

Truyện đang đọc