Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là Trạm Vân Tiêu vẫn thích có thêm một chiếc vòng cổ hơn. Hắn nói đeo trên cổ sẽ an toàn hơn là đeo trên cổ tay.
Vân Sơ nhớ tới đồ trang sức của cổ đại chỉ có hai chất liệu là vàng và bạc. Nếu dùng chúng làm thành dây chuyền thì không đủ an toàn. Cô thấy vẫn nên tới Khánh thị và mua cho anh một sợi dây chuyền bằng bạch kim hoặc thép titan thì hơn, chúng so với vàng hay bạc thì rắn chắc hơn nhiều.
Thương lượng xong chuyện chuông gió, Vân Sơ nhìn người yêu đang ngồi bên cạnh, đại não cuối cùng cũng phát ra tin nhắn tới lúc ngủ. Vân Sơ ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: "Trong tủ lạnh có đồ ăn đấy, nếu anh đã tỉnh thì có thể tự mình đi lấy. Em cần trở về ngủ bù đây, nếu có chuyện thì gọi em nhé".
Trạm Vân Tiêu gật đầu biểu thị mình biết rồi, sau vươn tay đẩy Vân Sơ về phòng ngủ và nói: "Nàng đi ngủ đi, ta ngủ thêm một lát".
Một giấc này của hai người trực tiếp ngủ đến trưa.
Trạm Vân Tiêu có dậy sớm hơn một chút, nhưng sợ làm phiền Vân Sơ nên sau khi tỉnh lại cũng không dám làm ồn tránh nháo tới cô. Hắn tự mình mò mẫm mở TV, giảm âm lượng xuống thấp rồi chuyên tâm nằm xem. Cũng bởi vì Vân Sơ thật sự quá buồn ngủ, lại thêm trong tiềm thức biết rõ Trạm Vân Tiêu đang ngủ ở phòng khách nên cô cảm thấy cực kỳ an toàn. Vì vậy, khi Trạm Vân Tiêu mở TV lên, sau lại hoảng hốt tìm nút giảm âm lượng trên bảng điều khiển từ xa, cô đều chưa từng bị anh nháo tới tỉnh.
Tuy nhiên, Vân Sơ không bị hù tới, nhưng Dương Vi đang làm việc ở tầng một lại bị hù dọa.
Có trời mới biết cô ấy đã sợ hãi như thế nào khi chợt nghe thấy tiếng TV khi chỉ có mình cô trong siêu thị.
Chẳng lẽ bà chủ từ quê bạn trai đã về?
Dương Vi nghi hoặc, nhưng cũng không dám tự tiện lên lầu xem xét. Không nói tới chỗ cầu thang còn có cửa sắt, mà Dương Vi đã làm việc trong tiệm Vân Sơ cũng gần nửa năm nên cô ấy hiểu rất rõ tính tình của Vân Sơ.
Bà chủ của mình đa số thời gian là người cực kỳ dễ nói chuyện. Bình thường nếu nhà trẻ chỗ con trai Dương Vi học có hoạt động, chỉ cần Vân Sơ không bận, cô mở miệng nói xin nghỉ là Vân Sơ sẽ để cho cô đến trường tham gia hoạt động. Hơn nữa, ở cùng Vân Sơ khá thoải mái, cô không giống các ông chủ bà chủ khác luôn tận lực làm khó dễ người. Tới ngày trả lương cũng rất thống khoái quyết toán lương cho, đã thế còn thường xuyên thưởng thêm nữa.
Đúng là tiền lương Vân Sơ trả không tính là cao, nhưng siêu thị nằm gần nhà nên đi làm hay đưa đón con rất thuận tiện. Chính vì vậy nên Dương Vi thực sự rất hài lòng với công việc của mình và chân thành mong muốn sinh ý của Vân Sơ có thể tốt. Như vậy, cô ấy có mới thể tiếp tục làm việc ở đây.
Lần này Vân Sơ nói với cô rằng cô ấy muốn đi thăm họ hàng ở quê Trạm Vân Tiêu, và trực tiếp giao mọi chuyện trong tiệm cho Dương Vi quản lý. Dương Vi cảm thấy đây là bà chủ tin tưởng cô tuyệt đối mới làm như thế, vừa hay chồng cô phải tăng ca trên công trường nên Tết này anh ấy quyết định không về ăn Tết để kiếm thêm tiền. Vì vậy mười mấy ngày qua cô chỉ nghỉ mỗi ngày ba mươi và ngày mùng một đầu năm, thời gian còn lại đều dẫn theo con trai cùng tới siêu thị trông nom.
Cô nghĩ rất đơn giản, sinh ý siêu thị tốt nhất là vào dịp năm mới. Cô ngồi đây trông tiệm nhiều thêm một ngày tức là có thể kiếm nhiều thêm chút tiền. Không nói cái khác, chỉ nói về những thân thích sống trong mấy tòa chung cư gần đây nếu đi xuống lầu lại phát hiện lễ vật mình mang đi tặng không đủ phân lượng, còn không phải sẽ chạy tới siêu thị của bọn cô mua thêm hai vỉ sữa bò à.
Trong dịp Tết Nguyên Đán này, Dương Vi đã bổ sung sữa trong cửa hàng hai lần và lần nào cũng bán hết sạch. Ngay cả mấy loại như đồ uống, hạt dưa, bánh kẹo hay gia vị trong siêu thị cũng được tiêu thụ rất nhanh. Năm trước, Dương Vi thấy giỏ hoa quả ở các siêu thị khác bán rất chạy nên cô còn tự mình làm chủ chạy tới chợ bán buôn mua về hai mươi giỏ hoa quả. Chỉ trong mấy ngày ăn Tết này, gần như đã bán hết sạch giờ chỉ còn thừa lại hai ba giỏ. Chỗ còn thừa được cô bày ở ngoài cửa siêu thị bán giảm giá. Với hai mươi giỏ hoa quả, siêu thị đã kiếm được gần một ngàn khối tiền ngoài định mức.
Dương Vi mò không ra có phải Vân Sơ đã về không, nên lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy. Chẳng qua Vân Sơ đang ngủ say nên không thấy tin nhắn từ cô. Lại thêm, tiếng TV trên lầu rất nhanh đã ngừng lại nên Dương Vi không có xoắn xuýt nhiều, cô tiếp tục cầm điện thoại ngồi xem phim truyền hình.
Bởi vì trong lòng đã có dự đoán, nên lúc trưa thấy Vân Sơ dẫn theo Trạm Vân Tiêu xuống lầu, Dương Vi mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không quá mức khoa trương. Cô chỉ hơi xấu hổ chỉ vào bát mì bò trước mặt nói: "Trưa nay em lười nấu cơm, không bằng để em đi xào hai món cho hai người nhé?".
Đây là lần đầu tiên Dương Vi gặp Trạm Vân Tiêu. Trong lòng cô cảm thấy bạn trai bà chủ rất đẹp trai, chỉ là kiểu tóc có hơi quái quái, không lẽ anh ấy đội tóc giả. Dù sao cô vẫn còn trẻ tuổi, nên biết hiện tại đang lưu hành mốt mặc Hán phục. Có rất nhiều người thường hay mặc quần áo cổ trang, trang điểm rất đẹp và còn đội cả tóc giả đi ra ngoài.
Vân Sơ giới thiệu hai người lẫn nhau, rồi lắc đầu nói với Dương Vi: "Không cần đâu, bọn chị sẽ ra ngoài ăn".
Chú ý tới ánh mắt Dương Vi thỉnh thoảng sẽ không tự chủ rơi vào trên tóc Trạm Vân Tiêu. Nghĩ tới dù sao nơi này cũng là huyện thành nhỏ, đợi lát nữa ra cửa chỉ sợ người lớn tuổi sẽ còn tò mò hơn về mái tóc của anh, nên Vân Sơ lại chạy gấp lên lầu tìm một chiếc mũ lưỡi trai mang xuống cho anh đội.
Trạm Vân Tiêu vẫn còn cần trở lại cổ đại, nên mái tóc dài này của anh khẳng định không thể cắt. Ở cổ đại ngoại trừ tăng nhân ra, nếu có người vô cớ cắt ngắn tóc chắc chắn sẽ trở thành kẻ khác người. Vậy nên mấy ngày Trạm Vân Tiêu ở lại đây, tốt hơn hết vẫn nên đội mũ khi ra ngoài. Ngoài ra, còn cần mua thêm quần áo nữa. May mắn là ngay đầu đường có một cửa hàng quần áo nam, tuy không phải hàng hiệu lớn nhưng ứng phó khẩn cấp vẫn là có thể. Vân Sơ kéo Trạm Vân Tiêu vào trong tiệm nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài và chọn mua một bộ quần áo cho anh.
Không phải Vân Sơ keo kiệt không nỡ mua mua mua cho anh, mà cô nghĩ đến việc sẽ đưa anh tới Khánh thị ngày mai. Mua quần áo ở Khánh thị thì sẽ có nhiều lựa chọn hơn, đến lúc đó cô sẽ càng thoải mái mà lựa chọn đồ cho anh. Cam đoan cho anh hưởng thụ đủ loại đãi ngộ phú bà bao nuôi của thời hiện đại.
Nghĩ đến sở thích ăn cay của Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ trực tiếp đưa anh tới nhà hàng lẩu lớn nhất huyện thành. Quán lẩu này là một nhà hàng lâu đời, nghe nói đã làm lẩu ở Thanh thành hơn 30 năm rồi. Ông chủ ở đây được truyền từ thế hệ cha sang thế hệ con.
Đây chính là lẩu đường đường chính chính, nó khác với nồi lẩu nhỏ mà hắn ăn ở chỗ Vân Sơ. Trạm Vân Tiêu ăn rất hài lòng, thậm chí còn gọi thêm hai lần đồ ăn. Vân Sơ trong khi đó đã ngừng giữa hiệp một lát. Cô thấy anh chính là động vật ăn thịt. Thịt bò mềm rất được anh ưu ái, sau khi ăn liên tiếp bốn đĩa anh vẫn tỏ vẻ chưa hài lòng, tiếp đó là lát bụng cay* và dải bụng ngựa**.
- ----
(*) 麻辣毛肚片 - Lát bụng cay: là một món ăn Hồ Nam.

(**) 马肚条 - Dải bụng ngựa: một món ăn chế từ dạ dày ngựa.
- ----
Dù sao bữa cơm này Vân Sơ chỉ ăn mấy miếng đã cảm thấy no rồi, thời gian còn lại đều ngồi nhìn anh ăn.
Có lẽ vì hai người thân ở hiện đại, hoặc do Trạm Vân Tiêu đang mặc quần áo hiện đại nên rơi vào mắt Vân Sơ rất mới mẻ. Dù sao bữa cơm này cô ăn không ra bao nhiêu tư vị, lực chú ý hoàn toàn rơi hết vào trên người anh. Vừa nhìn, Vân Sơ thu nhỏ trong tâm cô vừa ôm trái tim của chính mình vừa không ngừng cảm thán quá đẹp trai. Bạn trai của mình quả là quá đẹp trai, bình thường chỉ nhìn anh đã thấy hạnh phúc tràn đầy rồi. Quả nhiên ứng với câu tú sắc khả san của cổ nhân.
Sau khi ăn trưa xong, Vân Sơ cảm thấy bánh bao vị ngô của nhà hàng lẩu này ăn rất ngon, lại nghĩ đến khoảng thời gian này Dương Vi cũng vất vả nên lúc tính tiền đã nhờ ông chủ gói thêm một phần mang về. Mặc dù Dương Vi đã ăn trưa nhưng cô ấy có thể cầm bánh bao này về cho con trai ăn. Thằng bé kia thế nhưng là một con mèo háu ăn đấy.
Trở về nhà, Vân Sơ bảo Trạm Vân Tiêu lên tầng trước, còn mình ở lại tầng một đi xem tình hình thu nhập trong cửa hàng lúc cô vắng nhà. Tính tới cuối cùng trong sổ sách còn dư ra hơn chín trăm tệ, Dương Vi vội vàng nói cho Vân Sơ biết chuyện cô ấy tự chủ trương mua một lô giỏ hoa quả về bán trong siêu thị.
Ý tưởng mua giỏ trái cây này Vân Sơ lúc trước quả đúng là không có nghĩ tới. Nguyên nhân chính là vì ngoại trừ ngày Tết, giao thông trên con phố này đều ở mức trung bình, mà trái cây lại là thứ không để được lâu. Vậy nên ngoại trừ lần đó cô chạy tới chợ bán buôn mua mấy giỏ hoa quả để mang qua bên Trạm Vân Tiêu, thì hầu như trong siêu thị chưa từng bán hoa quả.
Giỏ hoa quả là do Dương Vi tự bỏ công ra mua về bán. Cô ấy một lòng vì muốn tốt cho trong tiệm, nhưng Vân Sơ không thể thu về số tiền kiếm được từ việc bán giỏ hoa quả.
"Giỏ hoa quả này là em tự mình bỏ công sức nhập về bán, cho nên tiền này em tự mình giữ đi".
Vân Sơ hào phóng, nhưng Dương Vi lại khá thấp thỏm. Nghe Vân Sơ nói, mặt cô ấy ngay lập tức đỏ bừng vì khẩn trương. Thấy cô ấy như vậy, Vân Sơ vì không muốn cô ấy bị quẫn bách liền đánh nhịp quyết định tiền bán giỏ hoa quả cô nhận hai trăm coi như tiền Dương Vi mượn để nhập hàng, bảy trăm còn lại thì cô ấy tự mình giữ. Có như vậy Dương Vi mới cảm thấy bình tĩnh hơn khi nhận tiền. Nhưng chính cô cũng không phải loại người không rõ ràng, biết đây là bà chủ có tâm muốn giúp cô và cô đương nhiên rất cảm kích.
Bàn giao xong chuyện sổ sách trong tiệm, Vân Sơ lại nói cho Dương Vi biết chuyện ngày mai cô muốn tới Khánh thị một chuyến. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy cô sẽ ở lại Khánh thị hai ngày. Đợi khi cô từ Khánh thị trở về, sẽ cho phép Dương Vi nghỉ vài ngày để bù vào ngày nghỉ đợt Tết. Cô ấy có thể thừa dịp này dẫn con trai lên thành phố ở cùng chồng vài ngày trước khi bắt đầu nhập học.
An bài như vậy tự nhiên là tốt. Dương Vi vội vàng gật đầu, biểu thị cứ làm như vậy đi. Ngày mai và ngày mốt cô ấy sẽ tiếp tục tới đây làm. Dặn dò xong chuyện trong tiệm, Vân Sơ lên lầu tìm Trạm Vân Tiêu, cả hai nép vào ghế sô pha xem TV suốt một buổi trưa.
Trạm Vân Tiêu hiện tại đang trong giai đoạn tò mò về mọi thứ, bất kể là xem cái gì trên TV cũng vô cùng hăng hái. Suốt cả một buổi trưa hắn vừa cầm điều khiển vừa xem phim dân quốc, phim chiến tranh, phim cổ trang, thậm chí cả phim quan hệ mẹ chồng nàng dâu đô thị nữa. Các thể loại phim khác hắn không hiểu rõ nên không bình phẩm nhiều. Riêng lúc xem phim cổ trang thấy những phục sức màu sắc tiên diễm mà nhân vật chính mặc, hắn nhịn không được bắt đầu phê phán.
"Thời của chúng ta thuốc nhuộm đắt lắm. Ngoại trừ Thánh nhân trong cung và các danh môn thế gia, nào có ai sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy để nhuộm vải có màu sắc rực rỡ mà làm thành quần áo".
Thấy anh xem TV quá nghiêm túc, Vân Sơ đành phải nhắc nhở một câu. Những chương trình truyền hình này đều do diễn viên thực hiện, bọn họ hầu như là dựa vào mặt mà ăn cơm nên vì để xuất hiện trước ống kính thật đẹp mắt, họ không thể nào mặc mấy bộ đồ hóa trang bụi bẩn hay nhạt nhòa để quay hình được. Lại nói, hầu hết người xem sẽ không mua trướng phim truyền hình tả thực như thế.
Ban đêm Trạm Vân Tiêu như thường ngủ ở ghế sô pha. Thật ra vì sợ anh trong đêm bị cảm lạnh, Vân Sơ đã nói để anh tới trong phòng cô ngả ra đất nghỉ. Dù sao phòng cô có mở điều hoà không khí nên rất ấm. Ở trong mắt Vân Sơ, cô ngủ trên giường còn Trạm Vân Tiêu ngủ trên mặt đất, căn bản không sao cả. Nhưng Trạm Vân Tiêu là một cổ nhân bảo thủ, nói cái gì cũng không chịu bước chân vào phòng của Vân Sơ, tựa như trong phòng của cô là cấm địa không bằng.
Là con gái, sự dè dặt của Vân Sơ chỉ đủ để cô chủ động nói một lần. Nếu Trạm Vân Tiêu đã không nguyện ý, vậy cô cũng không ép anh ngủ trong phòng.
Cuối cùng, Vân Sơ chỉ có thể đóng cửa phòng bếp, cửa phòng tắm, cửa sổ,.v.v.....rồi để cửa phòng mình mở toang. Hy vọng gió nóng trong phòng cô có thể thổi vào phòng khách nơi Trạm Vân Tiêu ngủ. Mặc dù hiệu quả không tốt lắm, nhưng xét cho cùng, nó có thể khiến nhiệt độ trong phòng khách cao hơn một chút.
Sợ anh thấy nhàm chán, Vân Sơ đưa anh máy tính bảng đã sạc đầy để giết thời gian. Mà hành động này của cô mang đến hậu quả chính là----- vào lúc mười giờ rưỡi tối khi cô muốn đi ngủ, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng động loáng thoáng từ phòng khách. Nghe tiếng hình như là mấy bài hát nền của video ngắn.
Cô có thể lý giải Trạm Vân Tiêu do đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, nên vội vàng muốn dùng mọi cách trong tay anh để thiết lập hiểu biết cơ bản về hiện đại càng nhanh càng tốt. Và với anh mà nói, máy tính bảng hay TV chính là đường tắt giúp anh nhanh hiểu rõ về cuộc sống hiện đại hơn.
Nghĩ đến ngày mai lái xe về Khánh thị, Trạm Vân Tiêu có thể ngủ bù trên xe nên Vân Sơ cũng không thúc giục mà tự mình nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Vân Sơ thức dậy rất sớm vào ngày hôm sau, còn Trạm Vân Tiêu đang rất mong chờ chuyến đi tới Khánh thị hôm nay nên vừa rửa mặt xong liền vội vàng thúc giục cô mau đi thôi. Thấy anh vội vã như vậy, Vân Sơ cũng không định trì hoãn thời gian dẫn anh cùng ra ngoài ăn sáng nữa. Hai người mỗi người cầm một ổ bánh mì, một chai sữa bò từ trong tiệm rồi cùng ra cửa.
Vốn Vân Sơ còn tưởng rằng hôm nay Trạm Vân Tiêu sẽ ngủ trong xe. Kết quả vừa lên xe, anh lại giống như một đứa trẻ chưa lớn, đầu tiên là chỉnh ghế ngồi ngả trước ngả sau mấy lần, tới khi tận hứng mới nắm lấy dây an toàn chuyên tâm thưởng thức phong cảnh phía ngoài.
Lần này Vân Sơ từ cổ đại mang về không ít thỏi vàng ròng. Hôm nay cô gói ghém đầy một ba lô thỏi vàng, tính toán mang tới Khánh thị xem có bán ở tiệm đồ cổ được không. Nói đến cùng, cô và chủ cửa hàng đồ cổ đã làm ăn với nhau hai lần, nếu không bán được với anh ta thì chắc cũng không bán được ở nơi khác.
Một ba lô chứa đầy thỏi vàng rất nặng, khoảng chừng hơn mấy chục cân. Nếu không phải hôm nay có Trạm Vân Tiêu đi cùng, Vân Sơ khẳng định một lần không thể cầm theo nhiều như thế. Tới Khánh thị, Vân Sơ trực tiếp lái xe chạy tới tiệm đồ cổ trước. Chuyến đi này của cô cũng thật trùng hợp, ông chủ tiệm đang dùng bữa sáng ngay trong cửa hàng. Thấy Vân Sơ, ông ta vội vàng nhiệt tình chào hỏi cô và mời cô cùng ăn sáng.
Vân Sơ nắm lấy tay Trạm Vân Tiêu (Không nắm không được. Bởi từ khi tiến vào Khánh thị anh vẫn luôn hiếu kỳ đánh giá chung quanh. Vân Sơ sợ nếu không nắm lấy tay anh, thì chỉ một tích tắc không chú ý anh lại mất hút thì sẽ rất phiền phức), cười lắc đầu nói: "Chúng tôi đã ăn rồi".
Chủ cửa hàng đồ cổ nghe Vân Sơ nói thế cũng không cưỡng cầu cô nữa. Từ trên quầy giật ra một tờ giấy ăn lau tay sạch sẽ, hai mắt ông sáng rực nhìn chằm chằm Vân Sơ mở miệng hỏi: "Nếu đã ăn rồi thì thôi. Không biết Vân tiểu thư lần này tới là......".
Trong lúc chờ đợi câu trả lời của Vân Sơ, trong lòng ông chủ cửa hàng đồ cổ không ngừng kích động hò hét: Bán vòng tay, bán vòng tay.
Chiếc trâm gài tóc dương chi bạch ngọc lần đó ông mua từ trong tay Vân Sơ vừa hay vào mắt một vị cự phú. Đối phương cảm thấy cây ngọc trâm này rất hợp với khí chất của vợ hắn, nên đã ngã giá cao hỏi mua với chủ tiệm đồ cổ. Cứ thế, ông ta vừa trở tay đã bán được món đồ mới thu vào, lại từ giữa dễ dàng kiếm lời hơn ngàn vạn.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng ông ta không ngừng cầu nguyện. Khẩn cầu Vân Sơ lại đến trong tiệm để bán cái vòng tay cực phẩm kia. Nhưng Vân Sơ đã hạ quyết tâm coi chiếc vòng là vật gia truyền, nên nhất quyết không lấy ra bán. Tuy nhiên, khi thấy một ba lô đầy ắp thỏi vàng trong tay Trạm Vân Tiêu, dù cho ông chủ tiệm đồ cổ là người đã gặp qua việc đời thì vẫn nhịn không được mạnh mẽ hít một hơi ở trong lòng.
Mặc dù thỏi vàng là kim loại nặng, nhưng bởi vì giá vàng tăng vọt trong hai năm qua nên thứ này tuy được dùng làm đồ cổ nhưng giá trị của nó cũng tương đương với giá một viên gạch vàng bình thường. Chẳng qua, những thỏi vàng này của Vân Sơ có màu sắc nguyên chất và hình thức đẹp hơn. Nếu ông mua về bày trong tiệm, một số doanh nhân có tiền vẫn sẽ cảm thấy hứng thú. Cuối cùng, toàn bộ số thỏi vàng này đã được chủ tiệm đồ cổ thu về với giá hai mươi vạn một thỏi.
Trước lúc Vân Sơ ra cửa đã nhìn qua giá vàng quốc tế, và biết giá này không cao, thậm chí còn thấp hơn giá thu về của bên tái chế vàng cũ hiện tại. Nhưng cô nghĩ đến những thỏi vàng của cổ đại xét về độ tinh khiết thì không cao bằng hiện đại nên tâm lý lập tức trở lại bình thường.
Hiện tại cô có rất nhiều thỏi vàng trong tay, và có thể có cơ hội để đẩy ra một bộ phận tóm lại cũng là một chuyện tốt.
Vàng trong ba lô chính là năm trăm lượng hoàng kim mà Phạm phu nhân đưa để mua mỹ phẩm dưỡng da. Một thỏi mười lượng, tương đương với một cân một thỏi. Trong ba lô của cô bây giờ đựng năm mươi thỏi, đổi thành tiền mặt chính là một ngàn vạn.
Khi biết được lần trước Vân Sơ bán ngọc trâm ở đây chỉ thu về được hơn bốn trăm vạn, Trạm Vân Tiêu thật sự thấy rất không phục. Năm trăm lượng vàng đã có thể đổi được một ngàn vạn, thế nhưng cây trâm hắn tặng Vân Sơ lại thuộc loại tốt nhất. Giá trị của cây ngọc trâm đó thiên kim khó sánh bằng, thế mà chỉ bán được hai ba trăm lượng vàng. Nghĩ sao cũng khiến người ta thấy không phục.
Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng Trạm Vân Tiêu cũng hiểu rõ đồ đã bán rồi, coi như hắn không phục cũng không làm được cái gì. Chỉ có thể ở bên ôm ba lô rỗng nhìn chủ tiệm đồ cổ chuyển tiền cho Vân Sơ.
Một ngàn vạn chính là một con số lớn. Nếu không phải lúc trước bán được ngọc trâm giúp ông kiếm về một bút tiền, vậy giờ chủ cửa hàng đồ cổ còn không bỏ ra nổi số tiền lớn như vậy để đưa cho Vân Sơ. Một khoản tiền lớn như vậy sau khi chuyển khoản sẽ không vào tài khoản của Vân Sơ ngay lập tức nhưng cô cũng không bận tâm, thấy ông chủ đã chuyển tiền xong, cô lập tức dẫn Trạm Vân Tiêu rời đi.
Trước khi ra ngoài, Vân Sơ nhớ tơi trong nhà còn một ít vàng, nên có lòng muốn hỏi xem sau này ông chủ còn muốn thu mua thỏi vàng nữa không. Chẳng qua nghĩ lại hôm nay chính mình một hơi bán sạch năm mươi thỏi vàng, nếu còn nói muốn bán thỏi vàng nữa vậy không khỏi quá cao điệu rồi.
Vân Sơ chịu đựng không có hỏi, nhưng ông chủ tiệm đồ cổ kinh doanh nhiều năm như vậy, ánh mắt tất nhiên đã luyện ra đỉnh cao. Thấy sắc mặt cô lộ lúng túng, vội vàng xua tay nói: "Lần này tôi thu mua của cô nhiều thỏi vàng như vậy, trong khoảng thời gian kế tiếp chắc sẽ không thu mua thứ này thêm nữa. Chẳng qua nếu Vân tiểu thư muốn bán thứ khác, vậy hoan nghênh tiểu thư tùy thời tới".
Khi ông chủ nói câu này, đặc biệt lúc nói hai chữ "thứ khác", giọng cắn đặc biệt nặng. Chỉ thiếu không sáng loáng nói cho Vân Sơ biết ông đang chỉ cái vòng ngọc trong tay cô. Vân Sơ chỉ khách khí vài câu, nói lần sau nếu cần nhất định sẽ tới, rồi trực tiếp kéo Trạm Vân Tiêu rời khỏi Phố Cổ.
Bán vàng xong, tiền tiết kiệm trong tay Vân Sơ đã tăng lên rất nhiều. Phụ nữ có tiền cái là khẳng định muốn mua mua mua. Vân Sơ lái xe chạy thẳng đến trung tâm mua sắm lớn nhất Khánh thị, trước tiên dẫn Trạm Vân Tiêu chạy tới cửa hàng quần áo nam mua quần áo trước.
Trạm Vân Tiêu eo nhỏ chân dài, mặc tây phục hay áo khoác gì cũng rất đẹp trai. Đẹp trai đến phạm quy. Nếu không có anh ngăn cản thì hôm nay Vân Sơ chắc chắn sẽ cà thẻ đến cháy thì thôi. Tới cuối cùng, anh tự chọn cho mình hai bộ quần áo, một bộ âu phục màu xanh đậm và một bộ có áo khoác màu xám nhạt. Cả hai đều khiến mắt Vân Sơ sáng rực sau khi thấy anh mặc vào.
Khó được một chuyến tới Khánh thị, lại nghĩ đến giờ Trạm Vân Tiêu đã có chuông gió, vậy sau này anh có thể ở lại thế giới hiện đại nhiều hơn. Vì vậy Vân Sơ đã chạy đến cửa hàng đồ lót và mua cho anh ấy một tá đồ lót để thay đổi. Trong tay có tiền, Vân Sơ không nghĩ bạc đãi Trạm Vân Tiêu, đồ lót mua cho anh đều là hàng hiệu hạng nhất, giá rơi vào vài trăm tệ một cái. Chỉ riêng đồ lót đã tiêu hết mười mấy vạn tệ. Tiếp đó, Vân Sơ còn mua thêm hai cái đồng hồ, một cái cho cô, còn cái kia cho Trạm Vân Tiêu. Chỉ hai chiếc đồng hồ này đã tiêu hết ba mươi mấy vạn.
Đến tận đây Vân Sơ cuối cùng đã lấy lại tinh thần sau cơn cuồng hỉ phất nhanh.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút----- Một ngàn vạn cũng không tính là rất nhiều. Nếu bạn ghé thăm trung tâm mua sắm thêm một vài lần chỉ sợ nó sẽ hết rất nhanh.
Nhưng nếu không có thỏi vàng bán một ngàn vạn, cô cũng không dám tiêu nhiều như vậy.
Nhận được chiếc đồng hồ, Trạm Vân Tiêu yêu thích vô cùng. Trên đường đi, hắn vô thức đưa tay lên nhìn không biết bao nhiêu lần. Nhìn dáng vẻ anh như thế, Vân Sơ không đoái hoài tới đau lòng nữa. Nói đến cùng từ lúc cô mở cái siêu thị này, cô chưa bao giờ kiếm được tiền từ nó. Mấy lần phất nhanh hiện tại cũng là vì Trạm Vân Tiêu và thêm mối quan hệ giữa hai người, cho nên cô thực sự không thấy đau lòng khi tiêu tiền vì anh.
Khi tới cửa hàng trang sức mua một sợi dây chuyền bạch kim nam, nhiệm vụ tới Khánh thị hôm nay của Vân Sơ xem như hoàn thành một nửa. Một nửa khác là mua mỹ phẩm dưỡng da. Nhưng trước đó, cả hai cần chạy xuống hầm để xe để cất đồ trước đã, sau mới quay trở lại tầng bán các sản phẩm chăm sóc da.
Lần trước khi Vân Sơ đến đây càn quét hàng, trong những cửa hàng này đã có một nửa cô thuộc hội viên. Tuy Vân Sơ không phải một người am hiểu tính toán tỉ mỉ, nhưng cũng biết khi mua nhiều sản phẩm chăm sóc da một lúc thì tốt hơn hết là làm một cái thẻ hội viên, nó có thể tiết kiệm cho cô không ít tiền. Lần này Vân Sơ đến đây với mục đích nhập hàng, nên ngoài việc mua mấy bộ thuộc nhãn hiệu hàng đầu cho Tần thị, Phạm phu nhân, Nhiễm Huệ Ngữ và đại tẩu Trạm gia ra, thì sau đó cô chạy tới các quầy hàng bình dân hơn mua một nhóm lớn bộ mỹ phẩm thông thường. Giá bình quân mỗi bộ khoảng năm trăm nhân dân tệ*.
(*) Khoảng 1.768.509 Đồng.
Số mỹ phẩm dưỡng da này Vân Sơ tính đưa tới cổ đại bán. Cô không có ý định bán nó với giá trên trời, tựa như năm trăm lượng hoàng kim một bộ mỹ phẩm dưỡng da như của Phạm phu nhân chắc chắn là không thể. Nói đến Phạm phu nhân, lần này Vân Sơ mua cho bà ba bộ mỹ phẩm dưỡng da. Không có cách nào khác, dù gì bà ấy cũng đưa cho cô số vàng có giá trị một ngàn vạn, nếu cô chỉ mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho bà vậy lương tâm cô thực sự khó có thể bình an. Nếu không phải số mỹ phẩm dưỡng da này có hạn sử dụng, vậy Vân Sơ còn muốn mua đủ cho Tần thị và Phạm phu nhân dùng cả đời.
Mang quá nhiều thứ trong tay cùng một lúc quả thực rất bắt mắt, vì vậy mua đồ ở mỗi một cửa hàng xong Vân Sơ sẽ nhờ Trạm Vân Tiêu xách chúng cất xuống xe. Vân Sơ chạy liên tiếp khắp trung tâm thương mại cuối cùng thu hoạch đủ mười bộ chăm sóc da cao cấp (giá trị hơn một vạn), một trăm bộ chăm sóc da tầm trung (trị giá bốn, năm trăm) và hai mươi bộ chăm sóc da bình dân (giá trị dưới hai trăm). Ngoài mỹ phẩm dưỡng da, Vân Sơ còn mua thượng vàng hạ cám bốn năm túi đồ trang điểm lớn.
Cho đến lúc này, tiền trong thẻ của cô ít đi hai mươi mấy vạn.
Chỉ là một chuyến tới Khánh thị lần này cũng để cô mua đủ tất cả những thứ mình muốn mua. Tuy nhiên, ở lúc Vân Sơ cắm khóa vào ổ và chuẩn bị ngọt ngào đi xem phim với Trạm Vân Tiêu, anh lại nhăn nhăn nhó nhó hỏi có thể tới cửa hàng bán đồng hồ mua thêm mấy cái đồng hồ được không.
Lúc Vân Sơ mua đồng hồ, Trạm Vân Tiêu đã nhìn qua và thấy trong tiệm có rất nhiều đồng hồ rẻ tiền hơn. Chỉ mấy ngàn một cái. Nếu quy đổi thành vàng tức là một cái đồng hồ có giá không tới một hai lượng vàng.
Trạm Vân Tiêu khó được chủ động đưa ra yêu cầu, Vân Sơ làm sao có thể từ chối anh. Cả hai lại chạy tới cửa hàng mua thêm năm cái đồng hồ cơ. Lần này Vân Sơ không đành lòng mua mấy loại đồng hồ có giá hơn mười mấy, hai mươi vạn, tất cả đều tuyển chọn loại năm ba ngàn.
Cầm túi đựng đồng hồ trên tay, Trạm Vân Tiêu cảm động hết sức nói: "Tiểu Sơ, cám ơn nàng".
Vân Sơ lắc đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay còn lại của anh và nói: "Em không thích nghe anh nói cảm ơn. Giữa chúng ta không cần phải nói mấy lời khách sáo này. Mà anh có thể nói cho em biết anh mua mấy cái đồng hồ để làm gì được không?".
Trạm Vân Tiêu dẫn Vân Sơ đến một nơi tương đối vắng vẻ, rồi nhỏ giọng giải thích với cô: "Nhị ca ta khoảng thời gian này đang tìm mọi cách để tìm được một chức quan béo bở. Tổ mẫu cũng đã mở kho riêng đưa cho hắn mấy thứ tốt mang đi tặng người. Ta nghĩ mấy cái đồng hồ này ở chỗ nàng có thể không đáng nhiều tiền, nhưng nếu đưa tới thế giới của ta khẳng định sẽ có giá trị rất lớn. Cho nên ta mới nghĩ dùng mấy chiếc đồng hồ này để đổi về số bảo bối tổ mẫu cho hắn, hắn nhất định sẽ bằng lòng".
Vân Sơ nghe Trạm Vân Tiêu nói ra dự định của mình, trên mặt cô chấn kinh nhìn anh chằm chằm. Ý tứ trong mắt chính là---- Không ngờ anh lại là người như vậy, Nhị ca ruột của mình mà cũng muốn hố!