SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Bởi vì hôn lễ của Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ mà hạ nhân Trạm phủ đều bận đến váng đầu. Chỉ là bọn hắn chưa hề từng phàn nàn một câu ở trong lòng, vì tiểu thiếu gia trong phủ thành thân nên Tần thị đã hào phóng để phòng thu chi phát thêm một tháng tiền lương cho toàn bộ hạ nhân trong phủ coi như tiền mừng.

Chỗ tốt cũng đã lấy, nên dù có vất vả một chút bọn hắn cũng rất nguyện ý làm. Mà cũng vì Trạm phủ không thiếu nhân lực, nên Vân Sơ mới có thể thoải mái ngồi trong tòa nhà cô mua nhàn tản nghỉ ngơi. Nói đến mới thấy hiệu suất làm việc của người cổ đại không cao, tòa nhà mà Vân Sơ nhờ người môi giới tìm người thuê đến nay còn chưa tìm được người thích hợp. Cũng vì thế, cô có thể tạm thời thư thái ở lại đây chờ đến ngày gả, chứ không chắc lại phải bận rộn đi tìm chỗ đặt chân lần nữa.

Lục Ti cũng tạm thời từ Quốc công phủ chạy qua bên này để chiếu cố Vân Sơ. Nói là chiếu cố nhưng thực chất chỉ là giúp cô trang điểm, và chạy chân hàng ngày.

Trạm Vân Tiêu rất lo lắng sợ Vân Sơ một mình ở bên ngoài không quen, chẳng qua hắn không thể đến đây thường xuyên do quy định không được gặp mặt nhau trước ngày thành thân. Tuy nhiên, vì bản thân không đến được nên mỗi ngày hắn đều sai Lâm Nghiêm và Quách Diệp chạy việc vặt.

Chỉ cần hắn ở trong phủ ăn được món điểm tâm ngon cũng muốn sai Lâm Nghiêm gói một ít mang qua cho Vân Sơ nếm thử. Hay khi ăn cơm thấy có món nào ngon cũng sẽ sai hai người Lâm Nghiêm đưa qua cho Vân Sơ một phần. Một ngày ba bữa không cần nói, mà điểm tâm, đồ ăn nhẹ, đồ ăn khuya cũng không quên, hầu như mỗi ngày hai người Lâm Nghiêm đều phải xách hộp đồ ăn chạy qua chạy lại mấy lần, đến nỗi bếp lò bên chỗ Vân Sơ từ khi cô chuyển vào đó ở chưa từng được nổi lửa lần nào.

Cứ như vậy, ngày đại hôn đã đến. Sau khi Vân Sơ đưa chiếc nhẫn không gian chứa đầy hoa và những vật dụng khác cần cho lễ cưới cho Lâm Nghiêm để anh chuyển lại cho Trạm Vân Tiêu, thì cô thoải mái lên giường nghỉ ngơi sớm. Ngày mai chính là ngày trọng đại của cuộc đời cô, nghe Lục Ti nói ngày mai vừa đến giờ Mão* đã phải dậy sớm để trang điểm nên hôm nay cô phải đi ngủ sớm. Cô không muốn ngày mai mang theo đôi mắt gấu trúc tham dự hôn lễ của mình đâu.

(*) Giờ Mão là từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.

Còn bên Trạm Vân Tiêu không thể ngủ sớm được. Nhiều hoa như vậy, hắn và Tần thị cần nhìn chằm chằm hạ nhân bố trí. Nhiễm Huệ Ngữ đã vượt qua thời kỳ ốm nghén tra tấn nhất, cả người bây giờ cũng đã lấy lại tinh thần. Thấy Quốc công phủ nhộn nhịp nàng cũng muốn theo qua để dính chút hỉ khí, vì vậy liền đứng bên người mẹ chồng giúp đỡ nhìn xem bố trí sân bãi.

Thấy trong viện chồng chất nhiều hoa hồng như vậy, nàng còn tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Phải nói rằng, người ngoại tộc có nhiều thứ hiếm có thật đấy. Chẳng nói đâu xa, chỉ nói những hoa tươi mà đệ muội chuyển đến này, mang ra ngoài tuyệt đối sẽ khiến toàn bộ người Kinh thành xôn xao".

Tần thị gật đầu, đối với lời Nhị nhi tức phụ nói rất đồng ý: "Hoa này quả thực rất đẹp. Cũng không biết nó là giống gì, nhìn có hơi giống hoa hồng nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không giống".

May là Vân Sơ không có ở đây, chứ cô ở đây thì chắc chắn sẽ giúp hai người giải thích nghi hoặc. Hoa hồng này là được trồng từ trên cây hoa hồng môn, vì thế bông hoa không những nhìn đẹp hơn mà cành cũng thẳng hơn.

Nhìn những thứ Vân Sơ chuẩn bị cho đám cưới, Tần thị cảm thấy rất hài lòng. Nàng đã có thể đoán được trước với cách trang trí này, ngày mai sau khi hôn lễ kết thúc nhất định sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu của các phu nhân, tiểu thư giới quý tộc một thời gian dài. Chỉ là Tần thị nghĩ Vân Sơ nhất định đã phải tốn rất nhiều tiền để chuẩn bị những thứ này, đợi hôn lễ kết thúc nàng sẽ lấy vốn riêng phụ cấp cho Vân Sơ.

Nhiễm Huệ Ngữ không biết quyết định trong lòng của bà mẫu, nàng còn phối hợp nói: "Đợi hôn lễ kết thúc, ta muốn hỏi xin đệ muội một ít hoa tươi bày ở trong viện. Hoa này chỉ nhìn ngắm thôi cũng khiến tâm tình rất thư sướng".

Nữ nhân đều thích hoa. Nhất là hoa Vân Sơ chuẩn bị còn kiều mị đẹp đến như thế. Dù những bông hoa này còn chưa nở hoàn toàn hết, nhưng nhìn khung cảnh từng bó từng bó hoa đặt cạnh nhau trông vẫn rất hùng vĩ.

Nhiễm Huệ Ngữ không khỏi cảm thán trong lòng lần nữa: Vị đệ muội tương lai này của nàng quả nhiên là tài đại khí thô. Không nói đến phải tốn bao nhiêu tiền để vận chuyển nhiều hoa như vậy từ biên quan đến Kinh thành, chỉ nói nàng ấy vì bố trí hôn lễ này mà đồ tốt tựa như không cần bạc liên tục quăng ra ngoài. Các phu nhân, tiểu thư trong Kinh thành không phải rất chướng mắt nàng ấy sao, vậy đợi ngày mai các nàng tới tham dự hôn lễ xong sẽ biết mình đã sai thế nào.

Vân Sơ vì hôn lễ chuẩn bị rất nhiều thứ mà Nhiễm Huệ Ngữ trước đó chưa từng thấy qua bao giờ. Mấy thứ đồ tốt này đều là có tiền cũng không có chỗ nào bán. Cảm thán thì cảm thán, nên thổi bóng thì phải thổi bóng, nên cắm hoa thì vẫn cắm hoa. Mặc dù Tần thị và Nhiễm Huệ Ngữ không cần làm các công việc nặng, nhưng hai người các nàng cần phải ở lại chỗ này trông coi.

Bóng bay và hoa đều là vật hiếm có ở Kinh thành không có, nếu các nàng không nhìn chằm chằm lỡ có hạ nhân nhân lúc làm việc lén giấu đi mấy quả bóng hay mấy bông hoa đem đi bán thì sao.

Hạ nhân Trạm phủ bận rộn cho đến hơn nửa đêm cuối cùng cũng chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện. Tình huống bên Quốc công phủ ra sao thì Vân Sơ không biết, nhưng mới hơn năm giờ sáng cô đã bị hỉ nương lôi từ trong chăn dậy bắt đầu trang điểm.

Lục Ti đau lòng Vân Sơ không được ngủ đủ, liền cầm lấy điểm tâm trên bàn đút cho Vân Sơ ăn. Thấy thế, Vân Sơ vội vàng ăn bốn năm miếng điểm tâm tạm thời lấp bụng.

Trong lúc trang điểm Vân Sơ cũng tỏ rõ thái độ kiên quyết cự tuyệt hỉ nương muốn trang điểm kiểu tân nương vui vẻ cho Vân Sơ. Má ơi đùa gì thế! Hôm nay cô muốn bản thân thật xinh đẹp lên sân khấu, nếu bôi hai má đỏ như đít khỉ, môi như quỷ hút máu thế kia cô thực sự tiếp thu không nổi. Cuối cùng, vẫn là Lục Ti xắn tay áo ra sân, trang điểm cho Vân Sơ một trang dung phù hợp với thẩm mỹ của cô. Mặc cho hỉ nương vỗ đùi khuyên hết nước hết cái rằng kiểu trang điểm này quá nhạt, không thích hợp cho ngày vui như hôm nay.

Chỉ là Vân Sơ có sự kiên trì của chính mình, mặc cho ai nói gì cũng không muốn làm theo lời đề nghị của hỉ nương hóa trang theo kiểu cô dâu truyền thống có thể hù chết người kia. Thấy khuyên không được Vân Sơ, hỉ nương đành từ bỏ. Nàng còn lạc quan mà nghĩ: May mà hôm nay tân nương chỉ ở lúc bái đường sẽ vén khăn trùm đầu lên một lát, còn những lúc khác đều ở lại tân phòng nên trang dung kia cũng chỉ có tân lang mới có thể nhìn rõ ràng.

Nghe nói Thiện quốc công kia rất yêu thích vị tân nương ngoại tộc này của mình, hẳn Quốc công sẽ không nói cái gì.

Vân Sơ không biết tình huống bên Trạm Vân Tiêu thế nào rồi, dù sao hôn lễ này cô vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác làm theo chỉ dẫn của Lục Ti và hỉ nương. Sau khi được hỉ nương dìu ra khỏi phòng, cô liền được Trạm Vân Tiêu cõng lên lưng đưa vào kiệu hoa, giữa đường rước dâu anh còn đưa cho cô mấy khối điểm tâm để lót bụng. Đối với hành động này Vân Sơ thật muốn nói trong tay cô có đến năm cái Không Gian Quang Giáp, bên trong đồ ăn đồ uống có thiếu cái nào đâu. Nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy chứ mấy lời đó cô không có nói ra miệng, mà rất hưởng thụ hành động săn sóc của anh.

Sau khi xuống kiệu, Vân Sơ được Trạm Vân Tiêu dẫn đi một quãng đường dài, tiếp đó bước qua một cái chậu than và một loạt nghi thức vân vân mây mây khác. Mặc dù trước đó Trạm Vân Tiêu đã dạy bổ túc quá trình hôn lễ cho Vân Sơ biết, nhưng đến khi tự bản thân trải nghiệm nó thì cô lại chẳng thể nhớ được điều gì trong đầu. Trên đầu có tấm khăn cô dâu đỏ che kín tầm nhìn và ánh sáng, khiến cô chỉ có thể nhìn chằm chằm xuống chân. Cô sợ mình không thấy rõ đường mà vấp chân ngã lăn ra đất, như vậy sẽ thành trò cười cho người ta xem mất.

Bái đường xong, Vân Sơ được Trạm Vân Tiêu dẫn tới tân phòng. Vì hắn phải đi chiêu đãi khách khứa nên không thể ở lại tân phòng lâu, nhưng trước lúc đi đã liên tục dặn dò Lục Ti ở lại chiếu cố Vân Sơ cho tốt.

Lúc Trạm Vân Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài, Vân Sơ không quên nhắc nhở: "Lát nữa anh về nhớ lấy cho em một miếng bánh cưới nhé. Bánh cưới trong hôn lễ của mình, nói cái gì em cũng nếm thử một miếng".

Trạm Vân Tiêu gật đầu biểu thị mình biết rồi, sau đó vội vàng rời đi.

Hắn thành thân phụ thân hắn không kịp trở về nên chỉ có mình Tần thị và Nhị ca hắn đi lên chào khách khứa, vì thế giờ hắn cần nhanh đi ra ngoài nhìn chằm chằm tránh cho có sai lầm. Hôm nay là ngày thành hôn của hắn, Hoàng đế bệ hạ tuy không đích thân tới nhưng vì coi trọng vị Thiện Quốc công Trạm Vân Tiêu này, nên đã để Thái tử và Tam hoàng tử mang theo gia quyến tới tham dự lễ.

Đây chính là Thiên tử cho vinh quang, hắn cần nhanh ra ngoài bồi hai vị quý nhân kia cho tốt. Bên nữ quyến Trạm Vân Tiêu không lo lắng, mẫu thân và Nhị tẩu hắn đều xuất thân từ danh gia vọng tộc nên việc đối nhân xử thế chắc chắn sẽ không có sai lầm. Đảm bảo có thể bồi tiếp Thái Tử Phi cùng Tam hoàng tử phi thật tốt.

Nói thực, lo lắng của Trạm Vân Tiêu khá dư thừa. Bởi, mọi người lúc này đều đang thảo luận về hoa tươi trong sân và bánh cưới chín tầng đang bày trên bàn chính giữa sảnh nên nào còn có tâm tư đi gây phiền phức.

Bánh cưới Vân Sơ mua đã trả hết tiền ngay từ đầu, lại thêm ông chủ tiệm bánh cũng rất thú vị. Thấy hiếm khi có khách đặt bánh nhiều tầng đến thế, ông liền xuất hết ra bản lĩnh và kỹ thuật của chính mình. Không chỉ cẩn thận trang trí hoa trên bánh, mà còn thêm viền ren xung quanh bánh. Chỉ đặt bánh không ở đó, cũng trở thành tiêu điểm mỹ nghệ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh.

Ngoài ra, Vân Sơ còn dùng rất nhiều loại hoa tươi để bố trí sân bãi, có thể thấy được cô rất dụng tâm. Tuy nhiên, dù hoa nhìn rất đẹp nhưng người đến hôm nay phần lớn đều là nhà quý tộc, trong nhà cũng không thiếu hoa, ngoại trừ hoa hồng các nàng chưa qua thấy bao giờ thì những loài hoa khác nhà các nàng đều không thiếu.

Ngược lại, chúng nữ tử nhà quý tộc lại có hứng thú thật lớn với hoa hồng đặt trong sân. Nữ tử quý tộc bình thường cũng hay cắm hoa, Tần thị chính là người nổi bật nhất trong đó. Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hoa hồng, đã có không ít người thầm suy nghĩ trong lòng tự hỏi không biết người ngoại tộc có đưa giống hoa này đến Khánh quốc không. Nếu có thể trồng được giống hoa này, vậy sau này các nàng lại có thêm một loại hoa để cắm rồi.

Nếu nói, hôm nay chắc chắn là một hôn lễ truyền thống---- nếu như có thể xem nhẹ hoa tươi bày trong sân, bánh cưới và tháp Champagne.

Trạm Vân Tiêu ngồi ở bàn chính nói chuyện phiếm với Thái tử và Tam hoàng tử. Chỉ là, hắn vốn là người không thích nói chuyện và cũng chẳng giỏi nói, lại thêm do ở hiện đại đã lâu nên từ trong tâm đối với Thái tử hay các hoàng tử đã không còn mấy cảm giác kính sợ như trước. Bởi vậy khiến cho bầu không khí ở trên bàn chính lạnh lẽo đi mấy lần. Cũng may có Trạm Bác Thiệp ở bên bù trừ lại, cho nên bầu không khí của bàn chính miễn cưỡng được coi là hòa hợp.

Đến giờ khai tiệc, hạ nhân Trạm phủ bưng rượu, đồ ăn, thức uống lên. Ngay khi rượu rót vào ly, mọi người liền bắt đầu nói chuyện rôm rả với những người quen xung quanh. Bên khách nữ còn tốt, vì các nàng muốn duy trì dáng vẻ nên đều không ai uống rượu. Bởi các phu nhân quý tộc sợ say rượu sẽ làm ra trò cười thất lễ trước mặt mọi người, vì vậy chỉ nhỏ giọng bàn về đồ uống Thiện Quốc công phủ chuẩn bị hết sức kỳ lạ. Không phải rượu trái cây cũng chẳng phải trà thơm, nó có màu đỏ, trong suốt và còn sủi bọt khi được rót vào cốc.

Mà thứ để đựng đồ uống cũng rất đặc thù, chỉ là các nàng còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì hạ nhân Trạm phủ đã bưng khay đựng vật chứa đồ uống rời đi. Cũng không biết đây là chủ tử bọn hắn phân phó như vậy hay là chính bản thân bọn hắn không có quy củ.

Hạ nhân Trạm phủ hô to mình rất oan uổng. Bình rót rượu và bình đựng đồ uống cho các tân khách sau khi rót xong cần mang đi cất cho cẩn thận, đây là điều Trạm Vân Tiêu đã liên tục phân phó bọn hắn. Thiếu gia còn nói đợi hôn lễ kết thúc hắn sẽ tự mình kiểm kê số lượng những cái bình kia, nếu thiếu một cái nào thì tất cả mọi người sẽ bị ăn đại bản.

Bên khách nam sau khi nghe nói thứ đồ uống này có vị ngọt đều tỏ ra không mấy hứng thú. Đa số các nam nhân đều thích rượu, vì thế bọn hắn không có hứng thú với những đồ uống ngọt ngấy. Hơn nữa, rượu Trạm phủ hôm nay lấy ra có nồng độ rất đậm, chỉ ngửi mùi hương thôi cũng biết nó là rượu ngon.

Rượu ngon như vậy ngày thường khá hiếm thấy, khó được hôm nay Thiện Quốc công lại dùng rượu ngon như vậy để đãi khách nên bọn hắn đương nhiên phải tranh thủ dịp này uống đủ vốn. Nhìn đám con em quý tộc khi đối diện với rượu ngon đã đem hai chữ "thận trọng" ném ra sau đầu, Trạm Vân Tiêu đã đổi thành dáng vẻ xem kịch vui chờ nhìn những người này say ngã trước rượu đế có nồng độ cồn cao của hiện đại sản xuất.

Bình luận

Truyện đang đọc