SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ

Trong lúc đợi cửa gỗ lại xuất hiện, Vân Sơ lái xe chạy tới Khánh thị một chuyến.

Trạm Vân Tiêu lúc trước có đưa cho cô một bộ trà cụ Lang Hồng. Khi đó cô đã muốn mang nó tới tiệm đồ cổ hỏi thử xem có thể bán được không, dù sao bộ trà cụ đó chưa trải qua năm tháng tẩy rửa nên không thể tính là đồ cổ. Chẳng qua khi đó lại đụng phải túi lớn chứa đầy phỉ thúy trân bảo của Mẫn Nhuễ Nhã đưa, do đó chuyện này cứ thế bị tạm gác lại.

Trước đó, Vân Sơ có ở trên vòng bạn bè đăng ảnh chụp giấy kết hôn với Trạm Vân Tiêu, ông chủ Trần còn nhảy vào chúc mừng một câu. Từ hôm đó trở đi, mỗi sáng ông ấy đều chăm chỉ nhắn tin trò chuyện hai câu với Vân Sơ để giữ mối liên lạc và cảm giác tồn tại của mình. Vân Sơ khi đó đều chỉ lịch sự qua loa đáp lại.

Cho tới khi Trạm Vân Tiêu trở về, Vân Sơ lần đầu tiên thấy ở một mình đủ kiểu không chốn nương tựa, nên thỉnh thoảng cũng sẽ cùng ông chủ Trần buôn dưa lê hai câu cho đỡ buồn chán. Đến hôm vừa rồi, cô mới chợt nhớ ra và ở trong tin nhắn nhắc tới trong tay mình có bộ trà cụ Lang Hồng thượng đẳng được lưu truyền từ đời tổ tiên.

Từ sau lần Vân Sơ bán viên sapphire cho ông chủ Kim, ông ta liền cầm về gia công nó thành một chiếc vòng cổ sapphire. Vào thời điểm đó, tin tức về một viên đá quý hiếm đang có mặt trong nước dưới sự tuyên truyền có chủ ý của ông chủ Kim đã thực sự lan truyền mạnh mẽ. Đến người không thường quan tâm nhiều đến đồ trang sức như Vân Sơ cũng ở trên mạng nhìn thấy rất nhiều tin tức về viên sapphire đó.

Công ty trang sức được niêm yết dưới tên ông chủ Kim đã dựa vào sức nóng và ảnh hưởng của viên sapphire này khiến cho giá cổ phiếu tăng nhanh trong một tháng, và cũng để ông ta kiếm bộn một bút tiền lớn. Ông chủ Trần tất nhiên nhìn mà đỏ mắt. Chỉ là vốn liếng của ông ấy không hùng hậu bằng ông chủ Kim, và ông cũng không làm được cái chuyện hào hùng quăng ra mấy triệu tệ để mua bảo thạch nên chỉ có thể ngồi đây âm thầm đỏ mắt.

Nhưng hiện tại, bộ ấm trà Lang Hồng kia chính là nằm trong phạm vi kinh doanh của ông ấy đấy.

Ông chủ Trần sốt sắng bảo Vân Sơ mang đồ đến cửa hàng của mình để ông xem trước, sau đó có thể giúp cô ước lượng giá cả. Còn nếu cô không tiện vậy ông sẵn sàng mang dụng cụ kiểm tra chạy tới Thanh thành để giám định. Vân Sơ không có ý định tiết lộ chỗ ở của mình cho ông chủ Trần biết, vì vậy nói lại với ông rằng cô sẽ tìm thời gian để ghé tiệm. Trùng hợp cô cũng muốn tới Khánh thị để tụ họp với hai người Đường Lôi.

Trước khi Vân Sơ lên đường, cô đã cố ý gửi cho ông chủ Trần một cái tin, nên mới sáng sớm ông chủ Trần đã có mặt tại cửa hàng để đợi Vân Sơ. Đồ trong tay Vân Sơ tuyệt đối là hàng thật giá thật nên cô không sợ ông chủ Trần nói muốn giám định, bởi kết quả giám định sau cùng sẽ là chính phẩm không sai.

Hai mắt ông chủ Trần nhìn chằm chằm bộ ấm trà đầy đủ trọn bộ ở trước mặt, trong lòng cuồn cuộn từng cơn sóng lớn. Kết quả thẩm định của ông là bộ ấm trà này đúng thật là đồ cổ, dựa vào tỷ lệ phối trộn và kiểu dáng có thể nhìn ra đây là bộ ấm trà cổ cách đây hơn nghìn năm. Điều khiến ông cảm thấy bàng hoàng nhất đó là bộ ấm trà này được bảo quản quá tốt, không hề có đến một vết rạn nứt hay sứt mẻ nào, cứ như đồ mới tinh vậy. Nếu chỉ nhìn mặt ngoài thôi thì thật khó để nhận biết được chúng đã hơn nghìn năm tuổi.

Bộ trà Lang Hồng vốn là bảo vật, mà bộ trà Lang Hồng cổ xưa lại càng là vật hiếm có khó tìm. Bộ ấm trà Lang Hồng trong tay Vân Sơ không nói đến vẻ ngoài hoàn mỹ không một tì vết của nó, chỉ nói đến phẩm chất thôi, dù có được gửi đến viện bảo tàng thì cũng được coi là trân bảo mà nâng niu.

Ông chủ Trần cẩn thận đặt bộ ấm trà lại vào hộp gỗ có trải vải gấm, hỏi dò: "Vân tiểu thư, bộ ấm trà này của cô đúng là đồ cổ. Không biết cô có tính toán muốn bán nó không?".

"Đương nhiên là muốn bán rồi, bởi vì muốn bán nên mới mang tới cho ông chủ Trần xem mà".

Bộ ấm trà mà Vân Sơ nhìn thấy trong phòng Trạm Vân Tiêu, chính là bộ ấm trà anh thường dùng để pha trà uống bình thường. Đương nhiên, chất lượng đồ dùng của Trấn Quốc tướng quân phủ là không có chỗ nào để chê được. Cộng thêm khi nó được đưa tới bên này sẽ lập tức biến thành đồ cổ, và giá trị của bộ ấm trà này cũng theo đó mà bị xào lên gấp nhiều lần.

Nghe Vân Sơ nói muốn bán, ông chủ Trần vừa mừng vừa xoắn xuýt. Ông vui mừng là nếu mình mua được bộ ấm trà này, nói không chừng sẽ làm nên tên tuổi trong giới đồ cổ. Suy cho cùng, dù là cự phú hay là thế gia, trà và rượu luôn là thứ không thể tách rời khi xã giao. Đặc biệt là những hào môn có uy tín lâu năm, hầu như những người nắm quyền đều thích thưởng thức trà. Một bộ trà hoàn mỹ như vậy nếu mang ra bán chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn mua.

Ông chủ Trần không lo lắng chuyện vấn đề tiêu thụ sau khi mua nó về, mà điều làm ông cân nhắc đó là giá của bộ ấm trà này. Giá của bộ ấm trà Lang Hồng chưa từng thấp bao giờ, nói chi nó còn là đồ cổ, điều ông chủ Trần lo lắng đó là sợ vốn lưu động hiện có của mình không đủ để mua bộ ấm trà này. Nhưng nếu vì tài chính không đủ mà bỏ lỡ một bộ ấm trà tốt như này, ông chủ Trần không cần nghĩ cũng biết sau này mình chắc chắn sẽ hối hận.

Ông chạm vào hộp gỗ đựng bộ ấm trà, biết Vân Sơ không thích cong cong quẩn quẩn nên gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng: "Không biết Vân tiểu thư đã có giá sẵn trong lòng chưa?".

Vân Sơ nghe ông hỏi mà thấy hơi quẫn bách. Trước khi đến, cô không kịp thời gian lên mạng tra tìm về thị trường ấm trà cổ nên căn bản không có một cái giá cố định nào trong lòng cả. Nhưng dù cho trong tâm không có đáy thì trên mặt vẫn không thể luống cuống. Cô lập tức xua tay nói với ông chủ Trần, ra vẻ một bộ cao thâm mạt trắc mà trả lời: "Tôi e rằng cái giá trong lòng tôi có chút khác biệt với cái giá trong lòng ông chủ Trần, cho nên vẫn muốn nghe ông chủ Trần báo trước một mức giá mà ông có thể tiếp nhận được".

Vân Sơ đã cùng ông chủ Trần đánh qua mấy lần quan hệ nên biết rõ con người ông có hơi tham tài, tuy nhiên, cái giá mà ông đưa ra khi mua đồ của cô còn tính là công đạo.

Câu trả lời của Vân Sơ lại làm khó ông chủ Trần rồi. Ông không dám đặt giá quá thấp, chỉ sợ Vân Sơ phật lòng mà vung tay áo rời đi, nhưng lại không cam tâm cho ra giá cao.

"Bộ ấm trà này, tôi cho cô con số này". Ông chủ Trần giơ lên bốn ngón tay.

"Bốn ngàn vạn?".

Ông chủ Trần gật đầu, có phần ngượng ngùng mà sờ đầu: "Giá tiền này quả thật có chút thấp. Nhưng nói ra không sợ Vân tiểu thư cười, một thời gian trước tôi có bỏ tiền mua mấy thứ nên cái giá này đã là tất cả vốn liếng lưu động tôi có được trong tay hiện tại".

Trầm tư một lát, Vân Sơ duỗi hai ngón tay ra lắc lắc trước mặt ông chủ Trần, nói: "Lại thêm hai trăm vạn đi. Nếu hiện tại tiền vốn của ông chủ Trần không có, vậy có thể viết giấy vay nợ. Về sau có thì trả tôi sau cũng được".

Thật ra cái giá bốn ngàn vạn tệ kia Vân Sơ đã rất hài lòng rồi. Nhưng bán đồ thì luôn nhớ phải cố tình nâng giá lên cao tí nữa, không thể để người khác muốn nói bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu. Nếu không ông chủ Trần sẽ thấy cô quá dễ nói chuyện, lần sau có muốn bán đồ, vậy nói không chừng ông ấy sẽ có nhiều tiểu tâm tư hơn.

Ông chủ Trần suy ngẫm một lát, nếu mua với giá bốn ngàn hai trăm vạn tệ thì chuyển tay vẫn lời không ít lợi nhuận. Nghĩ thế, ông chủ Trần nói luôn không cần viết giấy nợ vì ông có thể gọi điện thoại hỏi mượn bạn bè hai trăm vạn tệ. Bạn bè của ông chủ Trần tất nhiên cũng là người làm ăn, với mạng lưới giao thiệp rộng rãi của mình ông chủ Trần đã vay được hai trăm vạn sau hai cú điện thoại.

Một khách hàng có khá nhiều đồ tốt trong tay như Vân Sơ, tất nhiên cần giữ được mối liên hệ và hảo cảm với họ. Vừa chuyển tiền xong, ông ấy lập tức lấy ra một đôi bông tai phỉ thúy từ trên kệ hàng và đưa tặng cho Vân Sơ, nói rằng đây là quà tân hôn. Ông chủ Trần là người thông minh và sắc sảo, ông biết bỏ được và cũng như hiểu được dùng một món quà có giá trị không quá cao để giữ một mối quan hệ.

Nhìn đôi bông tai phỉ thúy được đưa tới trước mặt, Vân Sơ đoán cặp phỉ thúy này ước chừng có giá trị năm vạn tệ. Vân Sơ cũng hiểu rõ đây là ông chủ Trần muốn tạo mối quan hệ với cô. Tuy nhiên, đồ trang sức được làm từ phỉ thúy trong tay cô còn hai túi lớn, hơn nữa phẩm chất của chúng còn tốt hơn mấy lần cặp bông tai phỉ thúy này. Nếu không phải lần này cô đổi được một chiếc nhẫn không gian từ Will, vậy chỉ sợ két sắt nhà cô chứa không nổi nữa rồi.

Nhưng nói ra đây cũng là tâm ý của ông chủ Trần. Vân Sơ nghĩ, sau này chỉ sợ không thiếu muốn cùng ông ấy liên hệ thêm vài lần nữa, nên sau khi nói một tiếng cảm ơn liền thoải mái nhận lấy đôi bông tai phỉ thúy.

Hôm nay không phải cuối tuần, nên trước đó Vân Sơ đã nhắn tin hẹn hai người Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình sau khi tan làm thì gặp mặt ở tiệm lẩu các cô thường đến. Lúc này thời gian còn sớm, Vân Sơ như thường lệ lái xe ghé qua trung tâm mua sắm. Tuy nhiên khi nghĩ đến chuyện bực mình mà cô gặp phải khi đến trung tâm mua sắm lần trước, cô liền bẻ lái và quay đầu xe sang một trung tâm thương mại khác.

Đi mua sắm một mình thực sự rất nhàm chán, thêm nữa là chẳng có ai xách túi giúp mình. Do đó, đối với lần mua sắm này Vân Sơ không buông tay buông chân thoải mái mua mua và mua như mọi lần, chỉ ở khi bắt gặp một số quần áo hay túi xách mình thích thì mới mua.

Đang đi dạo, Vân Sơ chợt thấy trong trung tâm mua sắm có cửa hàng trang sức của ông chủ Kim. Nghĩ lại mới thấy, đã một năm nay mình chưa từng mua một món đồ trang sức hiện đại nào. Số trang sức hầu hết cô hiện có trên tay đều là đồ trang sức cổ, ngẫm nghĩ một lát, cô liền xoay bước ghé vào tiệm muốn xem xem có món đồ trang sức nào vừa mắt không.

Nói ra đúng là oan gia ngõ hẹp, ở ngay khi cô liếc mắt nhìn một vòng cửa hàng thì chợt bắt gặp Vu Như Tuyết đang đứng trước quầy chọn lựa đồ trang sức. Thấy đối phương, Vân Sơ đã muốn quay đầu rời đi ngay. Tuy nhiên, cô vừa mới nhấc chân lên, và khi Vu Như Tuyết quay đầu nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh đã nhìn thấy cô từ khóe mắt.

Thật cmn muốn văng tục!

Trong hoàn cảnh như vậy, Vân Sơ luôn cảm thấy nếu mình giờ rời đi thì chẳng khác nào chạy trối chết.

Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Vu Như Tuyết, trong lòng Vân Sơ bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Cô nhấn chân đi thẳng đến quầy bán nhẫn kim cương trong cửa hàng để chọn.

Vốn hôm nay Vu Như Tuyết đến trung tâm mua sắm với mẹ là để mua vòng tay cho đứa con sắp chào đời của mình. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Vân Sơ, tâm tình đang tốt đẹp của cô thoáng chốc trở nên tồi tệ. Nhìn bóng lưng Vân Sơ như người không có chuyện gì tùy ý chọn lựatrang sức, cô suýt nữa đã cắn nát răng của mình.

Ô Cẩm nhìn trúng một đôi vòng tay bằng vàng có treo một quả hồ lô nhỏ và một chiếc khóa trường mệnh. Bà hơi nghiêng đầu hỏi ý kiến ​​của con gái nhưng gọi mấy câu cũng không thấy cô trả lời, liền dời mắt khỏi chiếc vòng mà chuyển qua nhìn con gái. Thấy con gái mình đang nhìn chằm chằm vào một vị khách với ánh mắt hung tợn, Ô Cẩm vội vã đưa tay kéo cô lại: "Tiểu Tuyết, con đang nhìn cái gì thế?".

Ô Cẩm hiếm khi thấy con gái mình trông như thế, bèn tò mò hỏi: "Sao thế? Con biết cô bé kia à?".

Vu Như Tuyết cười lạnh đầy chế nhạo khi nghe thấy câu hỏi của bà: "Biết, con đương nhiên biết cô ta".

Mặc dù cô có vẻ đang cười, nhưng nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt.

"Cô ta chính là Vân Sơ, bạn gái cũ mà Lâm Trí Hòa vẫn luôn nhớ mãi không quên".

"Là cô ấy hả?". Ô Cẩm cảm thấy thật trùng hợp làm sao khi nghe con gái nói.

Cô nhân viên bán hàng đang phục vụ hai người tự nhiên cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Tâm cô ấy thầm kêu một tiếng không tốt: Bạn gái cũ của chồng? Thế lát nữa ba người này sẽ không ở trong tiệm đánh nhau đấy chứ? Cô có nên báo trước cho quản lý không đây để sớm đề phòng trước? Dù sao người trước mắt cô ấy đây chính là phụ nữ mang thai, nếu xảy ra chuyện gì vậy bọn cô nhất định sẽ bị liên quan, thậm chí còn dính một thân tanh lên người ấy chứ.

Nhân viên bán hàng nâng tâm đề phòng lên mức cao nhất. Chỉ cần Vu Như Tuyết vừa có động tác, cô ấy sẽ bất chấp tất cả lao ra ngăn cản. Thế nhưng, kịch bản mà cô ấy tưởng tượng đã không xảy ra. Bởi vì Ô Cẩm là một người phụ nữ rất có lý trí, đừng nói người ta chỉ là bạn gái cũ của con rể bà, mà cho dù đối phương có là tình nhân của con rể bà thì bà cũng sẽ không để con gái mình lớn bụng đi kiếm chuyện. Lỡ có chuyện gì liên quan đến nhân mạng xảy ra thì đó sẽ là chuyện lớn.

Vân Sơ tuy rằng đang lựa chọn nhẫn, nhưng thực ra vẫn luôn ngầm chú ý tình huống phía sau. Thấy Vu Như Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn trừng trừng mình mà không tiến lên gây phiền toái, cô liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Những món trang sức bày trong tủ kính Vân Sơ nhìn cái nào cũng thấy thích. Cô chẳng những mua một cặp nhẫn cưới khảm hơn bốn trăm nghìn viên kim cương, mà còn mua khá nhiều vòng cổ và vòng tay. Chuyện tiếp đó chính là đóng gói, quẹt thẻ và rời đi. Suốt toàn bộ quá trình, Vân Sơ không hề liếc mắt nhìn Vu Như Tuyết một cái nào.

Vu Như Tuyết nhìn đồ trang sức trị giá hơn sáu mươi vạn tệ Vân Sơ nói mua là mua, tâm không khỏi chấn kinh không thôi. Cô nhớ rõ Lâm Trí Hòa đã từng nói với ba mẹ anh ta rằng ba mẹ Vân Sơ đều đã qua đời hết cả, gia sản chỉ còn mỗi một ngôi nhà duy nhất không mấy rộng rãi, khang trang. Nếu không phải nhờ có khuôn mặt xinh đẹp kia thì sao sẽ có cơ hội ở chung với Lâm Trí Hòa cơ chứ.

Nhưng hôm nay nhìn Vân Sơ xuất ra một bút lớn mua nhiều đồ trang sức như thế, cô không khỏi sốc. Đó là hơn sáu mươi vạn tệ đấy, chứ đâu phải sáu trăm tệ hay sáu ngàn tệ đâu. Cô ta đến nháy cũng không nháy mắt một cái nào, cứ thế lấy thẻ ra quẹt, biểu tình bình tĩnh tựa như bản thân mới chỉ tiêu có một trăm tệ thôi vậy.

Không đúng! Chuyện này thật không đúng một tí nào! Cô ta sao lại có nhiều tiền đến thế? Điều này không nên có?

Ô Cẩm cũng rất ngạc nhiên trước sự vung ra một khoản tiền lớn của cô gái ban nãy. Chỉ là bà lại không có suy nghĩ nhiều, chỉ quay ra nói với con gái: "Được rồi, người ta cũng đã đi rồi. Chúng ta mau mua đồ rồi trở về thôi. Chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, con đừng có để mãi trong lòng làm gì. Hiện tại con đang mang thai đấy, đừng có vì những chuyện này mà khiến cho tâm tình không tốt".

Vu Như Tuyết căn bản không nghe vào mẹ mình đang nói cái gì, cô lắc đầu rồi thì thào nói: "Không được, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Đợi lúc trở về con muốn nói chuyện với Lâm Trí Hòa".

Bình luận

Truyện đang đọc