SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

"Vân tiểu thư". Đổng Thừa Trạch đưa tay sờ sờ đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng quen thuộc với Vân Sơ.

Vân Sơ bước hai bước đến bên cạnh Đổng Thừa Trạch, hưng phấn đến mức không nói mạch lạc: "Các anh phá vòng vây thành công rồi hả?".

"Thật tốt quá!".

"Từ lúc anh trở về tôi vẫn luôn rất lo lắng".

"Mấy lần trước không thấy anh đến, tôi còn tưởng.....".

"Còn sống là tốt, còn sống là tốt".

"Anh không bị thương ở đâu chứ?".

"Sao anh vẫn đứng chỗ cửa gỗ thế? Các anh rốt cuộc đã phá được vòng vây chưa?".  

Vân Sơ muốn hỏi quá nhiều, vừa mở miệng đã không thể dừng lại. Đổng Thừa Trạch không hề cảm thấy mất kiên nhẫn khi bị cô hỏi liên tục, anh đứng trước cửa gỗ nở nụ cười.

Chú ý tới nét mặt của anh, Vân Sơ cũng kịp phản ứng lại, cô ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá, tôi đã quá kích động rồi. Dù sao anh vẫn còn sống, điều đó thật sự rất tuyệt”.

Đổng Thừa Trạch có thể nhìn ra Vân tiểu thư là thật cảm thấy cao hứng thay anh. Nhìn nụ cười của cô, anh bỗng nhớ lại quá trình điều trị đau đớn của bản thân trong khoảng thời gian này. Từ tận đáy lòng, anh thầm may mắn khi bản thân kiên trì được.

Khi Trạm Vân Tiêu vừa đi qua cánh cửa gỗ liền nhìn thấy người trong lòng mình đang nở nụ cười rực rỡ nhìn người nam nhân đối diện. Nắm tay hắn không khỏi nắm chặt lấy quần áo trên tay, cưỡng chế kìm lại sự ghen ghét trong lòng, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt người vừa tới.

"Đổng công tử?". Đợi khi thấy rõ mặt người tới, nét khó chịu trên mặt Trạm Vân Tiêu tiêu tán trong nháy mắt.

"Trạm đại ca".

Nhìn thấy người quen, tâm tình của Đổng Thừa Trạch tốt hơn hẳn. Sau anh nhún vai nói: "Đổng công tử nghe cứ là lạ nhỉ. Anh cứ giống như Vân tiểu thư gọi em một tiếng Tiểu Đổng đi".

Trạm Vân Tiêu nghe lời đổi xưng hô: "Tiểu Đổng".

Đổng Thừa Trạch bỗng thấy đồ trong tay anh liền mơ hồ hỏi: "Trạm đại ca, anh đang cầm thứ gì trong tay vậy?".

Nhìn qua thấy giống quần áo và giày của một cô gái. Dù cho anh mua thứ này cho Vân tiểu thư, nhưng kiểu dáng này trông không giống quần áo cổ đại cho lắm.

"Đây là quần áo của tôi, lúc trước có để chỗ anh ấy".

Gặp Đổng Thừa Trạch hỏi, Vân Sơ nhanh chóng bước tới đoạt lại quần áo và giày của cô trên tay Trạm Vân Tiêu. Tiếp đó lại đi đến phía sau quầy, nhét quần áo vào ngăn kéo một cách bừa bãi. Theo động tác thô lỗ của cô, một chiếc váy dài màu xanh đậm lộ ra. Vân Sơ giống như bị hỏa thiêu, nhanh chóng đóng lại ngăn kéo

Nhìn dáng vẻ bối rối của Vân Sơ, Đổng Thừa Trạch thích thú nhìn hai người bọn họ, kéo dài giọng điệu nói đùa: "Ồ~~~ Xem ra trong khoảng thời gian tôi dưỡng thương, giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị nha! Chậc chậc....!!".

Thậm chí còn đã chuyển sang ở cùng nhau. Tiến triển này cũng là quá nhanh rồi.

Nghe Đổng Thừa Trạch nói, Vân Sơ không để ý tới thẹn thùng nữa mà vội vàng hỏi: "Dưỡng thương? Anh bị thương à?".

Trạm Vân Tiêu cũng quan tâm nhìn Đổng Thừa Trạch.

Đổng Thừa Trạch bị hai người nhìn thẳng như vậy, vội xua tay nói: "Cái đó, hai ngươi đừng nhìn tôi như thế. Rất áp lực đấy. Hiện tại vết thương của tôi đã bình phục rồi".

Biết hai người họ lo lắng cho tình huống của mình, Đổng Thừa Trạch không tiếp tục bán cái nút nữa mà đem tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian qua nói lại một lần.

Ngày đó khi phá vòng vây, Đổng Thừa Trạch đã bị đạn địch bắn trúng. Nhưng may mắn thay anh bị thương ở bụng, nên không có để anh chết trận trên chiến trường. Trong trận phá vòng vây đó, hầu hết các trung đoàn nơi  Đổng Thừa Trạch đang ở đều bị chết hoặc bị thương nặng. Nếu không có đợt viện quân từ bên ngoài chi viện thì ngày đó họ đã toàn quân bị diệt rồi.

Lúc ấy anh trúng đạn không bao lâu liền ngã trên mặt đất bất tỉnh. Sau các chiến sĩ quét dọn chiến trường phát hiện anh vẫn còn hơi thở yếu ớt, liền nhanh chóng được đồng đội đưa ra khỏi trận địa và được đưa về bệnh viện lâm thời ở Huyện thành tiếp nhận trị liệu cùng với các thương binh khác.

Nói đến đây, Đổng Thừa Trạch cảm kích nhìn Vân Sơ một cái rồi mới nói tiếp: "Lần này có thể trở về từ cõi chết vẫn là phải cảm ơn Vân tiểu thư. Nếu không có số thuốc lúc trước cô đưa thì với vết thương nặng như thế, tôi nhất định không sống nổi".

Vào thời điểm đó, thuốc men và vật tư ở các nơi khác đều khá gấp rút. Mà bệnh viện lâm thời nơi Đổng Thừa Trạch nằm nhờ có số thuốc Vân Sơ đưa chèo chống, nên hầu hết những người bị thương nặng đều sống sót.

Chỉ là lô thuốc này cũng gây ra nhiều rắc rối. Các lãnh đạo phía trên đã nhiều lần gọi điện thoại hỏi thăm nguồn gốc của lô thuốc, nhưng Tạ Anh và Chính ủy đều nghĩ biện pháp qua loa tắc trách. Vì êm xuôi chuyện này, Tạ Anh và Chính ủy phải giao ra một hộp amoxicillin và một hộp cephalosporin để lắng lại gió. 

Dù thế, vẫn có rất nhiều người nhớ thương số thuốc trong tay họ. Nhưng Tạ Anh bảo vệ đám thuốc đó tựa như đang bảo vệ con mình, mặc cho người khác nói gì thì anh ta cũng không chịu lại đưa thêm thuốc. Dù cho đối phương có là quan lớn thì anh vẫn chỉ có một câu, thuốc không có nhiều, sau khi nộp hai hộp thuốc lên trên thì đã không còn nhiều nữa. Dưới tay anh còn có một, hai trăm thương binh đang chờ thuốc chữa bệnh đấy.

Những gì Tạ Anh nói đều không phải nói dối, thuốc của họ xác thực không còn lại bao nhiêu. Đặc biệt là những thứ tiêu hao nhanh như băng gạc và thuốc khử trùng đã sớm dùng hết từ lâu, nay họ phải dùng nước sôi để khử trùng băng gạc cũ để tái sử dụng.

Nói đến đây, tâm trạng Đổng Thừa Trạch cũng sa sút rất nhiều. Những người bị thương ở các trung đoàn khác cũng là chiến hữu của họ. Mấy người Tạ Anh, Chính ủy hay hắn thực sự không muốn thấy chết không cứu, nhưng ngặt nỗi thuốc trong tay họ không có nhiều. Nếu họ lại cho đi, vậy thương binh trong đoàn mình sẽ không có đủ thuốc để dùng, vì vậy họ chỉ có thể ép buộc chính mình không nghĩ tới những vấn đề này.

Trên thực tế, các tổ chức bên trên đang cố gắng làm mọi cách vì binh lính mua thuốc cứu mạng. Chẳng qua bây giờ gần như toàn bộ các tuyến đường như đường bộ, đường biển hay đường sắt của đất nước đều bị kẻ thù kiểm soát nên mấy thứ như vũ khí và thuốc men rất khó thuận lợi vận ra.

Không khoa trương mà nói rằng, từng khẩu súng, từng viên đạn, từng hộp thuốc trong quân đội hiện nay đều được các đồng chí ở hậu phương vận chuyển ra ngoài bằng cái giá là mạng sống.

Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Sơ, Đổng Thừa Trạch vội vàng nói: "Tôi nói chuyện này không có ý gì khác, mà chỉ muốn biểu lộ cảm xúc thôi".

Cũng không phải muốn đòi hỏi Vân Sơ thêm thuốc.

Thấy anh bối rối, Vân Sơ cũng vội vàng nói: "Không sao đâu. Lúc trước khi anh mãi chưa tới, tôi trong lúc đó đã tìm được con đường mua thuốc".

Sau lần trước mua một lô thuốc lớn, Vân Sơ đã lo lắng hãi hùng suốt một đêm. Đợi khi Đổng Thừa Trạch rời đi, cô đã tự mình tìm một số nơi đại lý y dược riêng. Cuối cùng, có một đại lý y dược đã đồng ý cung cấp thuốc cho Vân Sơ, nhưng giá thuốc cao hơn 10%. Đối phương có nhiều mối quan hệ, có thể xử lý các loại thuốc nói chung miễn là số lượng không quá lớn. Ngay cả thuốc kê đơn hạn chế thì đối phương cũng có thể thông qua đơn đặt hàng của bệnh viện tư nhân trong tay họ và giúp Vân Sơ góp ra một ít.

Nghe Vân Sơ nói vẫn có thể mua được thuốc, Đổng Thừa Trạch nghĩ đến đầu tiên là hạnh phúc. Nhưng sau khi vui mừng, anh không khỏi do dự: "Thế nhưng lần trước mua thuốc đã khiến cô phải bỏ ra rất nhiều tiền".

Nghĩ đến số dư trong thẻ ngân hàng của mình, Vân Sơ tự tin vỗ vai đồng chí Tiểu Đổng, nói: "Chuyện này anh không cần lo lắng".

Trạm Vân Tiêu cũng an ủi: "Đúng vậy, mạng người quan trọng hơn. Dù sao cũng chỉ là chút tiền tài mà thôi, nếu nàng ấy không đủ thì ta vẫn có thể hỗ trợ thêm".

Nghe Trạm Vân Tiêu nói thế, Vân Sơ không khỏi vui vẻ. Cô gật đầu với Đổng Thừa Trạch nói: "Đúng thế, Trạm đại ca của anh rất có tiền đấy. Anh ấy chỉ cần bán một chiếc nhẫn, một cái vòng tay hay một cây trâm cũng đủ cho chúng ta mua được một toa xe lửa đầy ắp thuốc. Bởi vậy anh không cần phải cảm thấy nặng nề đâu".

Đổng Thừa Trạch cảm kích vạn phần nắm chặt tay Trạm Vân Tiêu, nói: "Cái đó.....Cám ơn Trạm đại ca".

Hình ảnh hai đại nam nhân cầm tay nhìn nhau chuyên chú thực sự "quá đẹp" làm Vân Sơ không khỏi rùng mình, cô vẫy tay với hai người họ nói: "Được rồi, hai người cứ từ từ cảm ơn đi, tôi đi gọi điện thoại đặt thuốc đây".

Quá trình đặt thuốc diễn ra rất thuận lợi. Ngay khi đặt cọc mười vạn khối, phía đối phương đã bố trí xe tải giao hàng đến.

Vừa cúp điện thoại, Vân Sơ vẫn thấy không thể tin được. Cô không ngờ tới lần này mình mua được thuốc lại dễ dàng như vậy, điều này còn phải khen người ta đầy đủ kính nghiệp nữa. Hiện tại đã gần mười một giờ rồi, thế mà vẫn còn tiếp điện thoại từ khách hàng, lại còn lên tinh thần gấp trăm lần an bài việc giao nhận và vận chuyển thuốc.

Thấy Vân Sơ cúp điện thoại, Đổng Thừa Trạch lập tức dùng ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm cô.

"Xong rồi. Chờ lát nữa sẽ có người giao thuốc đến góc đường trước mặt. Đợi tới lúc đó chúng ta trực tiếp đi qua chuyển là được".

Đổng Thừa Trạch lập tức cảm thấy an tâm, sau đó tránh không được lại cảm ơn Vân Sơ liên tục.

Trong khi gọi thức ăn ngoài, Vân Sơ đưa tay chỉ vào Trạm Vân Tiêu và nói: "Lần này anh thật sự không cần phải cảm ơn tôi đâu. Muốn cảm ơn thì cảm ơn Trạm đại ca đi, bởi tiền mua thuốc hôm nay cũng là nhờ bán cây trâm ngọc của anh ấy đấy".

Sau khi gọi đồ nướng và gà rán, Vân Sơ đứng dậy lấy vài lon bia từ trên kệ xuống. Cô nâng lon bia trong tay lên cho hai người nhìn: "Một ngày tốt lành như vậy, để ăn mừng Tiểu Đổng bình an trở về, chúng ta cũng uống chút rượu đi".

Vân Sơ nhìn thoáng qua Trạm Vân Tiêu, có một điều cô không nói là----- Cũng chúc mừng ngày đầu tiên quen nhau của họ.

Vẫn chưa quá mười hai giờ, nên miễn cưỡng vẫn được tính là ngày đầu tiên bọn họ chính thức bên nhau.

Nhìn đồ trong tay Vân Sơ, đồng chí Tiểu Đổng có chút kích động nói: "Tôi trước kia đã từng thấy bia, nhưng lại chưa từng uống".

Vân Sơ ném lon bia cho hai người, sau đó cô cũng cầm một lon bia ngồi xuống bên cạnh Trạm Vân Tiêu.

......Còn Tiểu Đổng. Tiểu Đổng thấy thế chỉ có thể cầm bia yên lặng đem ghế từ quầy thu ngân dời ra ngoài.

Anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương nên không thể lý giải cách làm của Vân Sơ bây giờ. Thay vì ngồi trên ghế mềm đệm êm lại có chỗ dựa lưng thoải mái, cô lại khăng khăng muốn chen ngồi trên nền cầu thang xi măng vừa thô ráp vừa lạnh buốt với họ.

Trạm Vân Tiêu đối với khoảng cách giữa hai người bây giờ rất hài lòng. Bởi chỉ cần hắn hơi nghiêng người sang một bên là có thể chạm vào vai Vân Sơ.

Trước đây Trạm Vân Tiêu đã từng uống bia một lần, cho nên Vân Sơ chỉ cần chỉ cho đồng chí Tiểu Đổng cách mở lon bia. Vân Sơ lôi chiếc bàn gấp mà cô thường dùng để ăn cơm trước đây đặt tới trước mặt họ. Vừa nhìn qua lại thấy hai người làm động tác uống cạn, liền vội vàng nhắc nhở: "Đồ nhắm còn đang trên đường nên các anh kiềm chế uống ít chút".

Hai người theo lời thả chậm tốc độ uống bia, vừa thấy, Vân Sơ liền gật đầu hài lòng. Cô cũng mở một lon bia ngồi bên cạnh nghe Trạm Vân Tiêu nói chuyện phiếm với Đổng Thừa Trạch, thỉnh thoảng lại cúi đầu uống một ngụm bia nhỏ.

Không thể không nói, chỉ cần nơi có đàn ông trò chuyện với nhau thì nơi đó sẽ không lạnh. Sau hai lon bia xuống bụng, sự quan tâm của Trạm Vân Tiêu và đồng chí Tiểu Đổng đột nhiên tăng mạnh, chỉ thiếu mỗi cắm hương kết bái anh em nữa mà thôi.

Nhìn hai người đang kề vai sát cánh kia, Vân Sơ lắc đầu không chịu nổi. Vừa vặn lúc này thức ăn ngoài gọi điện thoại tới, bởi vì cửa cuốn đã bị khóa từ bên ngoài nên cô đành phải đi vòng ra phía sau, mở cửa ngoài thang máy và đi ra ngoài lấy đồ.

Gà rán mặt ngoài giòn rụm và thịt nướng thơm phức khiến người ta không thể ngừng ăn. Tỉ như Vân Sơ, sau mấy ngày ăn đồ thanh đạm ở cổ đại giờ cũng mở rộng khẩu vị tiêu diệt không ít xiên nướng.

Cô đã như vậy thì càng không cần nói tới Trạm Vân Tiêu hay Đổng Thừa Trạch. Nên nói như thế nào đây, đồ nướng với bia, càng uống càng say vị. Nếu không phải hai người còn nhớ rõ lát nữa có chuyện chính sự phải làm, chỉ sợ họ nhất định sẽ làm thêm mấy lon nữa.

- -- HẾT CHƯƠNG 67 ---

Bình luận

Truyện đang đọc