SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ và Tiết Xuân Đào không còn chấp nhất với hái rau từng nấm dại nữa, cả hai đẩy nhanh bước chân đi về phía ngoài rừng. Nhưng dù có nhanh thì họ cũng phải đi đường những bảy, tám tiếng. Thời gian đi đường dài như vậy, Vân Sơ vốn thể lực không tốt quả thực đi không được.

Lỗ Bằng Thiên thấy nàng đi đường quả thực vất vả nên tìm một chỗ đất trống tương đối khoáng đạt để mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút gì đó lấp bụng.

Trong ba lô Vân Sơ có mang theo mấy hộp lẩu tự nấu, hiện tại chỉ cần ngồi xuống đổ nước khoáng vào là có thể ngồi chờ ăn cơm.

- ----

(*) Nguyên lý đun nóng của lẩu tự nấu: Lẩu tự nấu có cấu tạo chủ yếu là nguyên liệu, thành phần lẩu, vỏ nồi, thành nồi bên ngoài và túi sưởi. “Chìa khóa tự sinh nhiệt” của lẩu tự nấu nằm ở thiết bị đun nóng không dùng lửa, sử dụng các chất trong gói tự đun nóng (thành phần chính là bột sắt, bột nhôm, canxi oxit, bột cốc, than hoạt tính và vôi sống,…) tiếp xúc và phản ứng với nước để giải phóng nhiệt làm tăng nhiệt độ của thực phẩm trong nồi nấu phía trên sau khi hấp thụ nhiệt.

- ----

Sau khi bỏ lẩu tự nấu và nước khoáng ra, ba lô của Vân Sơ lập tức rỗng đi một nửa. Cô còn cười nói với Trạm Vân Tiêu: "Giờ thì giúp anh giảm bớt gánh nặng rồi nhé".

Trạm Vân Tiêu căn bản không có tâm tư cùng nàng thảo luận loại vấn đề nhỏ nhặt này. Hắn tự mình đặt chân nàng lên chân mình, vừa thay nàng nhẹ nhàng xoa bóp phần bắp thịt bị đau mỏi của nàng vừa trách cứ: "Ta nói để ta cõng nàng đi, nàng nhất định không chịu. Giờ nhìn đi, chân này không đau vài ngày mới là lạ".

Nghe anh oán giận, Vân Sơ vội vàng lấy lòng thay anh đấm bả vai, cười lấy lòng: "Còn không phải do em lo đang ở trong rừng, nếu anh cõng em nữa vậy sẽ rất không dễ đi sao. Em thề, nếu lát thực sự em đi không được nữa vậy nhất định sẽ để anh cõng".

Được người cõng đi tất nhiên tốt hơn nhiều rồi, vì nó tiết kiệm cho chính mình đỡ phải tốn sức. Nhưng tối thiểu đó không phải là đi bộ hơn một ngày đường để đi từ trong núi tới nhà của Lỗ Bằng Thiên nằm ở dưới chân núi. Còn không phải do cô lo lắng Trạm Vân Tiêu cõng theo cô đi đường núi sẽ tiêu hao thể lực của anh à.

Lỗ Bằng Thiên nhìn Vân Sơ mệt thành thế, trong lòng cũng rất băn khoăn. Nếu không phải nàng giúp bọn hắn dời cánh cửa gỗ lại gần hơn thì sao phải chịu cái tội này. Lúc này hẳn đã sớm ở nhà lên giường đi ngủ rồi. Hắn nghĩ muốn để mọi người ra khỏi núi nhanh hơn. Tuy hắn ở dưới chân núi chỉ có túp lều tranh hai gian, nhưng trong nhà tốt xấu gì cũng có cái giường gỗ, đợi bọn hắn thuận lợi đến nơi thì nàng ấy có thể nghỉ ngơi cho khỏe.

Bây giờ đang ở trong rừng, gần đó có vô số dã thú ẩn hiện không kể xiết. Lỗ Bằng Thiên không dám khinh thường để mọi người ngủ trong rừng để bổ sung thể lực.

Ăn xong bữa sáng (cứ xem như thế đi) và nghỉ ngơi tại chỗ hơn mười phút, Lỗ Bằng Thiên đứng lên phủi lá cây dính trên quần áo và động viên mọi người: "Chúng ta thừa dịp trời đang sáng mà cố theo kịp đường. Chiếu theo tốc độ này đi thẳng về phía trước, hẳn tới trời tối là đến nơi".

Vân Sơ nghe thế không khỏi kêu rên một tiếng. Tuy trong lòng cô có một trăm cái không nguyện ý, nhưng cô cũng biết càng sớm đi ra khỏi núi thì cô sẽ càng được nghỉ ngơi thật tốt. Vậy nên kêu rên qua đi, cô ngoan ngoãn đứng dậy.

Nhìn thấy bộ dạng tinh thần không tốt của nàng, Trạm Vân Tiêu không yên lòng nói: "Hay để ta cõng nàng đi một đoạn nhé, nàng cũng có thể tranh thủ thời gian chợp mắt một lát".

Vân Sơ ngáp một cái, nghi ngờ hỏi: "Tất cả mọi người đều đã một đêm không ngủ, sao nhìn mọi người không có chút buồn ngủ nào thế?".

Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên nhìn nhau cười, rồi giải thích nói: "Trước kia khi còn ở quân doanh, nếu gặp phải lúc hành quân gấp thì đừng nói là một đêm không ngủ, mấy ngày mấy đêm không ngủ chúng ta cũng đã từng trải qua".

Được đấy! Vân Sơ chưa từng đi lính nên đề tài này đáp không được, chỉ có thể nằm bẹp dí mặc bị chê cười.

Lại đi thêm nửa giờ, Trạm Vân Tiêu thấy nàng thật sự không chịu được nữa liền không đoái hoài tới sự phản đối của nàng, trực tiếp cường ngạnh cõng người lên.

Thật ra Vân Sơ cũng không còn nhiều thể lực, nhưng cô ngại mới khi nãy mình còn mạnh miệng từ chối bạn trai cõng, giờ lập tức đổi giọng sẽ rất mất mặt. Hiện tại, Trạm Vân Tiêu không thèm trưng cầu ý kiến của cô mà trực tiếp động thủ bế cô lên cũng coi như gián tiếp cho cô một cái bậc thang.

Vân Sơ dựa vào vai Trạm Vân Tiêu, chỉ tốn một phút đã đi tìm Chu công đánh cờ.

Sợ nàng ngủ thiếp đi sẽ vô tình bóp cò khẩu súng trong tay, Trạm Vân Tiêu ra hiệu Lỗ Bằng Thiên khẽ di chuyển lấy khẩu súng xuống. Sau khi Lỗ Bằng Thiên lấy súng xuống, hắn lại thận trọng nhét nó vào trong ngực Trạm Vân Tiêu.

Quay đầu, lại bắt gặp Tiết Xuân Đào với khuôn mặt bầm tím đang thở hổn hển cõng cái gùi đi về phía trước, trong lòng cũng thấy không đành. Trên thực tế, Tiết Xuân Đào cũng đã đi mệt, nhưng biết tình cảnh của mình nên không dám kêu mệt giống Vân Sơ. Nàng sợ bọn họ sẽ ghét bỏ nàng vướng víu mà bỏ nàng lại trong khu rừng đầy dã thú này.

Lỗ Bằng Thiên nhẫn lại nhẫn, cuối cùng vẫn là nhịn không được đi đến bên cạnh Tiết Xuân Đào nhỏ giọng hỏi: "Có muốn ta cõng ngươi không?".

Có trời mới biết Lỗ Bằng Thiên đã lấy ra bao nhiêu dũng khí để nói ra câu này. Hắn là người cổ đại chân chính, giữa hắn và Tiết Xuân Đào không phải quan hệ huynh muội, cũng không phải quan hệ vợ chồng, bởi vậy, sẽ không thể nào tùy ý làm ra loại động tác thân mật như cõng này.

Chỉ là sau khi nghe chuyện của Tiết Xuân Đào đêm qua, từ trong lòng hắn thực sự rất thương tiếc nàng. Sự thương tiếc này không phải là có chủ đích, mà chỉ là mẫu thân hắn cũng là con dâu nuôi từ bé. Ở trên người nàng, hắn thấy được một chút xíu bóng dáng của mẫu thân nên không tự chủ được mà muốn trợ giúp nàng nhiều chút.

Lời này của hắn đặt ở thời đại này có thể tính là càn rỡ, khiến Tiết Xuân Đào bị dọa đến lui về sau mấy bước. Hai tay nàng nắm thật chặt dây gùi làm từ dây leo, đầu cúi xuống đồng ý cũng không tốt, cự tuyệt cũng không tốt.

Tiết Xuân Đào không khỏi nghĩ liệu quyết định theo Lỗ Bằng Thiên về thôn hắn đặt chân có phải là một quyết định sai lầm hay không.

Cũng không trách nàng sẽ suy nghĩ lung tung, chỉ vì câu hỏi của Lỗ Bằng Thiên thật sự quá....

Nhìn nàng, Lỗ Bằng Thiên cũng biết mình dọa người ta, hắn vội xua tay giải thích: "Đại muội tử, ca ca nói thế không có ý tứ gì khác. Chỉ là thấy ngươi quá mệt mỏi, cho nên ta mới hỏi như vậy, ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Nếu ngươi không muốn thì thôi, chúng ta tranh thủ thời gian mau đi thôi".

Lo lắng Tiết Xuân Đào không tin mình, Lỗ Bằng Thiên còn nghĩ muốn nói rõ với nàng. Rằng mặt nàng hiện tại đầy vết bầm ứ đọng, tuy trên mặt đã được bôi thuốc nhưng cả đêm trôi qua, một số vết thương trên mặt đã sưng tấy lên nên nói hắn có ý đồ xấu với nàng là tuyệt đối không thể nào.

Chỉ là trước khi lời giải thích được thốt ra, Lỗ Bằng Thiên chợt nghĩ đến Tiết Xuân Đào có thể sẽ vì lời hắn nói mà bị đả kích lớn nên chỉ có thể im lặng chịu đựng sự hiểu lầm này.

Lỗ Bằng Thiên tự an ủi mình: Tiết Xuân Đào tuy là tiểu cô nương, nhưng ngày thường hầu hết thời gian nàng ấy đều làm việc nặng, thể lực khẳng định so với Vân Sơ tốt hơn nhiều. Không cần lưng hắn hẳn cũng không sao.

Sự thật chứng minh sức chịu đựng của Tiết Xuân Đào thực sự rất tốt. Trạm Vân Tiêu đã cõng Vân Sơ đi bốn, năm tiếng mà nàng ấy chỉ có hơi thở hơi hỗn loạn.

Giữa đường Lỗ Bằng Thiên không lại hỏi nàng có cần mình cõng hay không, mà thay nàng ấy cõng cái gùi chứa đầy rau rừng nấm dại.

Không phải cõng theo cái gùi đi đường, cước bộ của Tiết Xuân Đào lập tức dễ dàng hơn trước.

Cân nhắc đến mọi người ngoại trừ Vân Sơ vẫn còn có thể đi đường, nên bọn hắn quyết định không nghỉ nữa mà tiếp tục đi ra ngoài núi. Khả năng động vật trong rừng cũng biết đoàn người này không dễ chọc, nên dọc đường chỉ gặp phải vài con thú nhỏ, còn mấy loài lớn hơn không có gặp được.

Vân Sơ ghé vào trên lưng Trạm Vân Tiêu thoải mái ngủ hơn sáu tiếng mới tỉnh dậy. Trạm Vân Tiêu ngay lập tức phát giác được động tĩnh của nàng, hắn hơi nghiêng đầu về phía nàng, trầm giọng hỏi: "Tỉnh rồi? Có muốn uống nước không?".

Nhưng Vân Sơ căn bản không để ý tới trả lời vấn đề của hắn, cô bịt tai trộm chuông trộm lau đi dấu vết khả nghi trên vai anh. Tuy nhiên, chỗ bả vai bị ướt Trạm Vân Tiêu sao có thể không biết cơ chứ. Hắn vì hành vi tự lừa mình dối người của Vân Sơ mà thấy thật sự rất đáng yêu.

Nghe người nào đó phát ra tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, Vân Sơ rất chắc chắn rằng anh đây là đang cười nhạo mình. Cô thẹn quá thành giận nắm tay đấm vào lưng anh hai cái, giọng điệu bất thiện hỏi: "Có vui không?".

Trạm Vân Tiêu nhanh chóng thay đổi vẻ mặt bình thường, lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Không vui chút nào".

Như vậy còn tạm được. Nộ khí trong lòng Vân Sơ nhẹ bớt đi, cô giãy dụa từ trên lưng anh muốn tuột xuống. Trạm Vân Tiêu thấy thế, lo lắng hỏi: "Đi được không?".

Vân Sơ lấy chai nước khoáng trong ba lô ra, mở nắp uống một ngụm lớn rồi khẳng định gật đầu: "Em đi được".

Con người không ngừng thử thách giới hạn của bản thân. Sau khi ngủ đủ giấc, Vân Sơ cảm thấy mình có thể kiên trì đi bộ được bốn, năm giờ đồng hồ. Mấy người dừng lại bổ sung đồ ăn một lần nữa, cuối cùng tại lúc trước khi trời tối hẳn đã chạy đến ngôi nhà nhỏ của Lỗ Bằng Thiên.

Vừa đi phía trước vừa đẩy hàng rào trúc ra cho mọi người, Lỗ Bằng Thiên vui mừng nói: "Trước kia chỉ có mình ta đi đường, coi như không đi săn cũng phải đi bộ một ngày một đêm mới tới nơi. Tốc độ của chúng ta hôm nay đã nhanh lắm rồi".

Vân Sơ được Trạm Vân Tiêu dìu đỡ, thở hổn hển nói: "Đừng nói nữa, tôi mệt đến muốn tê liệt rồi. Sớm biết hôm nay sẽ đến đây, hẳn tôi nên mua một cái xe đạp leo núi mang qua đây mới đúng".

Cô thật cảm thấy mình hôm nay là gặp đại tội. Nếu không phải điện thoại không có tín hiệu ở đây, vậy với quãng đường hôm nay cô đã đi bộ xa như vậy, số bước vận động còn không đủ đánh bại rất nhiều gà yếu trong vòng bằng hữu à!

Kỳ thật đi đến đây, Trạm Vân Tiêu cũng cảm thấy cố hết sức. Chỉ là so với mình, hắn càng đau lòng Vân Sơ hơn. Thấy cuối cùng cũng tới nơi, hắn liền thúc giục Lỗ Bằng Thiên mau mở khóa cửa để Vân Sơ vào ngồi hoặc nằm xuống một lúc.

Lỗ Bằng Thiên không hổ là đàn ông độc thân. Nhà tranh của hắn chỉ có hai gian, một gian bên trong kê một cái giường gỗ, một bộ bàn ghế xem như phòng khách. Còn gian kia đắp một cái bếp lò đất, bên cạnh còn chất đống thân cây dày đã được chặt gọn ghẽ, vừa nhìn là biết đó là phòng bếp.

Lỗ Bằng Thiên vội vã bước vào phòng thay bộ da lông trên giường thành cái mới, rồi bảo Vân Sơ và Tiết Xuân Đào vào trong nghỉ ngơi. Về phần hắn cùng Trạm Vân Tiêu chỉ có thể dọn bàn ghế trong nhà xuống bếp đối phó tạm nghỉ ngơi đêm nay.

Vốn Tiết Xuân Đào muốn Trạm Vân Tiêu ở lại phòng trong cùng Vân Sơ ngủ giường, nhưng nàng lại lo lắng hai người họ chưa thành thân nên còn chưa tính là vợ chồng đứng đắn. Thành ra trong nhất thời không biết mình rốt cuộc có nên mở miệng hay không.

Vân Sơ mệt đến mức căn bản không có tâm tư để nghĩ nhiều. Cô vừa nhào lên giường liền chỉ nghĩ muốn đi ngủ, tuy nhiên lúc nghiêng đầu lại thấy Tiết Xuân Đào còn sững sờ đứng tại cửa, cô ngay lập tức vẫy tay với cô ấy: "Em không thấy mệt khi đi đường lâu vậy à? Mau tới đây đi ngủ nhanh thôi".

Tiết Xuân Đào sửng sốt hai giây trước khi ngốc ngốc gật đầu nói: "A à, đến đây".

- -- HẾT CHƯƠNG 123 ---

Bình luận

Truyện đang đọc