SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Để lần sau dễ dàng hơn, Vân Sơ đã đặt mua một lô mỹ phẩm dưỡng da ở trên mạng, chuẩn bị để Trạm Vân Tiêu mang về khi anh quay trở về lần này.

Lần này họ cũng đã ở hiện đại được vài ngày rồi, đánh giá mức độ Hot của việc kinh doanh ở cửa hàng trước đó, số mỹ phẩm dưỡng da cô mua lần trước chắc có lẽ đã bán gần hết. Mấy hôm nay Vân Sơ ngồi nhà cũng không phải ngồi không vô ích, mà cô còn lên mạng đi sâu vào tìm hiểu nguồn khách hàng và nhu cầu của họ.

Tuy mỹ phẩm dưỡng da tại cửa hàng hiện nay được mọi người yêu thích nhưng nhiều người vẫn lo lắng về nguồn nước hoa bán ra khi cửa hàng mới khai trương. Dù sao, với lượng khách hàng lớn như vậy, Vân Sơ không sợ mua quá nhiều mà không bán được. Sau khi mua mỹ phẩm dưỡng da, cô lại mua thêm năm trăm bình nước hoa ở trên mạng.

Vân Sơ còn không quên mua một lúc mấy thùng lớn sữa rửa mặt tạo bọt có mùi thơm dìu dịu trở về. Đây là lúc đọc bình luận thấy mọi người tích cực đề cử nên Vân Sơ tính thử nhập ít hàng về. Tới lúc đó sẽ đặt nó ở cửa hàng bán kèm theo cùng mỹ phẩm dưỡng da. Có ít cô gái mua không nổi bộ mỹ phẩm dưỡng da giá một đến mười mấy lượng vàng, nhưng loại sữa rửa mặt mà Vân Sơ dự định định giá khá thấp này có lẽ sẽ mua được.

Đây là loại sữa rửa mặt được thiết kế đặc biệt để rửa mặt, hiệu quả làm sạch da mặt tốt hơn nhiều so với rửa bằng nước sạch hoặc nước vo gạo.

Chắc chắn rằng chính mình đã mua mọi thứ mình cần ở trên mạng, vừa hay kỳ nghỉ phép hàng tháng của Dương Vi đã kết thúc. Trong tiệm có cô ấy trông coi, Vân Sơ dứt khoát kéo lấy Trạm Vân Tiêu dựa theo thời gian biểu nông thôn họp chợ, mỗi ngày đều dẫn Trạm Vân Tiêu chạy tới các hương trấn chơi.

Khoan hãy nói, có một lần đi chơi ngẫu nhiên để họ gặp được đồ tốt.

Đương nhiên, đồ tốt này là đối với Trạm Vân Tiêu. Những đồ dùng thiết yếu hàng ngày như quần áo, giày dép, ga trải giường, mền ở chợ đều được đặt với mức giá cực kỳ rẻ nhằm đáp ứng mức tiêu dùng của các hương dân. Với một bộ đệm giường bình thường, chỉ cần mấy chục tệ đã có thể mua được. Điều này khiến Trạm Vân Tiêu thấy thật khó tin làm sao. Mấy chục tệ này chẳng phải tương đương với mấy chục văn tiền sao? Chỉ với mấy chục văn tiền đã có thể mua được một bộ chăn ga gối đệm tốt như vậy. Nếu không phải hiện giờ chính mắt Trạm Vân Tiêu nhìn thấy, vậy dù có nằm mộng đúng là có nghĩ cũng không ra.

Giá tiền vải vóc ở cổ đại cao chót vót, đừng nói tới vải tơ lụa mà các vọng tộc quý hộ thường hay dùng, chính là vải bố thô ráp bình dân dùng dù là loại chất lượng kém nhất cũng đã mấy chục văn tiền một thước vải*. Hơn nữa, những bộ chăn trải giường giá khá rẻ này trong mắt Trạm Vân Tiêu đều tuyệt vời bất luận về màu sắc hay là hoa văn. Nếu đưa thứ này tới cổ đại và bán với giá rẻ như vậy, đoán chừng những nông phụ kia sẽ vì đoạt những bộ đệm giường này mà tránh không được đánh nhau vỡ đầu.

(*) 1 Thước bằng 33cm và 0,33m.

Đây không phải là điều khiến Trạm Vân Tiêu ngạc nhiên nhất, điều đáng kinh ngạc nhất là họ nhìn thấy một gian hàng bán đồ sắt tại một hương trấn nhỏ. Những chiếc liềm, cuốc, rìu, dao làm bếp,..... mà người nông dân thường sử dụng không chỉ có phẩm chất tốt mà còn có giá thành rẻ chỉ vài chục tệ một sản phẩm. Thậm chí, những vật nhỏ như liềm, kéo còn có thể mua được với giá chỉ có mấy tệ.

Với một món đồ sắt rẻ tiền như vậy, Trạm Vân Tiêu thật sự không kìm nén được sự kích động trong lòng. Hắn để Vân Sơ trốn trong xe, còn chính mình cầm tiền mua hết toàn bộ những thứ được bày bán trên quầy đồ sắt, làm chủ quán người ta nhìn hắn không khỏi thắc mắc. Anh chàng trẻ tuổi này nhìn đâu có giống người làm việc nhà nông đâu, thế mà một lần mua nhiều đồ như vậy làm gì không biết.

Phải biết hôm nay là họp chợ lớn, chủ quán đã mang hầu hết hàng tồn kho ở nhà ra chợ bày quầy, cộng hết lại cũng có gần trăm mặt hàng. Vốn ông còn tưởng rằng hôm nay bày nhiều đồ như vậy chỉ sợ bán không hết, nhưng ai biết gian hàng của ông mới mở ra chưa tới hai tiếng đồng hồ, đồ bày bán trên sạp đã bị người ta một lần mua hết sạch.

Về lý do mua nhiều thứ cùng một lúc, Trạm Vân Tiêu đã nghĩ tới rồi mới đến. Hắn nói với chủ quán rằng mình có mở một cửa hàng bán đồ kim khí ở trong huyện, hôm nay là thấy hàng hóa trên sạp có chất lượng tốt nên nghĩ đến mua nhiều chút để bày trong cửa hàng bán.

Nghe hắn nói, ông chủ quán không hề nghĩ nhiều. Chất lượng đồ sắt của nhà ông nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn, liền nói như liềm nhà hắn bán thôi, mua về có dùng vài năm cũng vẫn còn rất sắc bén. Cho nên khi Trạm Vân Tiêu nói hắn đến nhập hàng, ông chủ quán chỉ thầm đắc ý ở trong lòng.

Nhìn đi, nhất định là đồ nhà ông bán chất lượng rất tốt, nếu không, ông chủ trong huyện làm sao có thể ưa thích được.

Thành công thanh toán khoản làm ăn lớn, chủ quán rất nhiệt tình nói muốn giúp Trạm Vân Tiêu khuân đồ. Chủ yếu là chủ quán muốn lưu lại một ấn tượng tốt với đối phương, để lần sau nếu anh ta còn cần hàng vậy sẽ tới chỗ ông mua. Con ông ở nhà cũng làm nghề nông, tới lúc đó có thể bảo con trai giao hàng trực tiếp qua cho cửa hàng.

Trạm Vân Tiêu không muốn bại lộ Vân Sơ. Mặc dù thế giới này không có hạn chế nghiêm ngặt đối với đồ sắt, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút nguy hiểm và hắn không muốn kéo Vân Sơ xuống nước. Cuối cùng, Trạm Vân Tiêu kiên trì nói chính mình sẽ tới tự chọn hàng và chở hàng.

Tổng cộng chuyển đi chuyển lại hết ba chuyến mới chuyển hết mấy trăm cân đồ sắt trĩu nặng đến trên xe. Quá nhiều đồ sắt và hầu hết trong số chúng đều là nông cụ, Trạm Vân Tiêu chưa từng nghĩ tới một mình hắn sẽ giữ lại tất cả chỗ này.

Khánh quốc kiểm soát đồ sắt rất nghiêm ngặt, chủ yếu là sợ người phía dưới giữ lại đồ sắt và cải tạo nó thành binh khí tạo phản. Vậy nên, nếu Trạm Vân Tiêu mang trở về nhiều đồ sắt như vậy, không cẩn thận một cái là có thể bị buộc tội phản quốc. Đây chính là tội danh khám nhà diệt tộc đấy.

Một phần lớn trong số đồ sắt này là hắn chuẩn bị cho Agula.

Vân Sơ đã mua rất nhiều hạt giống ngũ cốc cho Agula, hắn ta mang về khẳng định sẽ muốn thử trồng lương thực. Nhưng bên chỗ hắn ta đừng nói tới đồ sắt, mà đến đồ đồng cũng chưa chắc dã có. Nếu muốn làm nông cụ, vậy chỉ có thể dùng gỗ và đá để làm thành, nhưng diều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất.

Thấy Trạm Vân Tiêu mua một đống lớn liềm và rìu, sau lại chuyển tầm mắt tới các quầy hàng bày bán chăn gối trong chợ, Vân Sơ vội vàng vươn tay kéo lại người nào đó đang muốn ngo ngoe.

"Mấy chiếc chăn đó chất liệu vải không tốt, hơn nữa hoa văn cũng đã lỗi thời rồi. Nếu anh muốn mua vậy em sẽ dẫn anh tới cửa hàng dệt may mua, hoặc có thể lên mạng mua cũng được".

Nói đến cái này, trong lòng Vân Sơ lại đột nhiên nhớ tới một việc. Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào không phải sắp kết hôn à? Sao cô không đến cửa hàng dệt may mua cho hai người họ một bộ ga giường màu đỏ nhỉ, vợ chồng mới cưới rất thích hợp với kiểu chăn ga gối đệm này. Vân Sơ nói được làm được. Vừa trở lại trong huyện, cô lập tức dẫn theo Trạm Vân Tiêu tới một cửa hàng dệt gia dụng trong huyện. Nói ra, cửa hàng này còn là một thương hiệu dệt gia dụng nổi tiếng trong nước đấy.

Người ta thấy hai bạn trẻ Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu đến cửa hàng để chọn đồ màu đỏ còn tưởng rằng hai người mua cho chính mình dùng.

Thấy ánh mắt mập mờ của nhân viên cửa hàng, lòng Trạm Vân Tiêu từng trận nước đắng. Hắn dù có muốn mua về cho mình dùng, cũng không kìm được Vân Sơ chưa nói muốn thành thân. Nàng ấy chưa muốn thành thân, nhưng thủ đoạn trêu chọc hắn mỗi đêm đều rất đa dạng đổi mới. Nếu còn tiếp tục như vậy, Trạm Vân Tiêu cũng hoài nghi mình rốt cuộc còn giữ được suy nghĩ ban đầu là muốn chịu đựng cho tới đêm thành thân không.

Vân Sơ lúc này lại đang nghĩ tới điều kiện của Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào không quá tốt nên không mua loại có quá nhiều món. Cuối cùng, hai người chọn một bộ ga giường tám món màu đỏ thêu uyên ương nghịch nước, giá của nó là hai ngàn tệ. Ngoài bộ chăn ga gối đệm mua cho Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào, Trạm Vân Tiêu còn chọn một vài bộ ga trải giường sáng màu phù hợp để dùng trong nhà.

Lúc tính tiền, Trạm Vân Tiêu thuận mồm nói Ngôn Anh sắp xuất giá rồi. Vân Sơ thế mới nhớ tới vị kia cùng mình từng có gặp mặt một lần, người nhà Ngôn gia đại tiểu thư còn đưa rất nhiều tạ lễ cho cô nữa.

Cô kéo Trạm Vân Tiêu đến một bên, nhỏ giọng hỏi: "Em nhớ anh từng nói Ngôn Anh sẽ gả cho Tam hoàng tử cùng nhà các anh có chút quan hệ. Trước đó, em thu của người ta nhiều tạ lễ như thế, anh nói em có nên mua một bộ đệm giường để tặng cô ấy làm quà cưới không?".

Vân Sơ không biết gì về lễ nghi của cổ đại, nên không biết liệu có thích hợp để gửi quà cưới cho Ngôn Anh không.

Trạm Vân Tiêu trầm tư một lát rồi nói: "Ở chỗ ta, những nữ tử có quan hệ tốt thường tặng nhau những lễ vật như thế này, nhưng hầu hết đều là tự mình thêu một bộ áo gối làm hạ lễ. Đưa trọn bộ đệm giường thì chưa thấy qua bao giờ. Mấy thứ đó hầu như là người nhà mẹ đẻ vào lúc chuẩn bị đồ cưới sẽ chuẩn bị cho. Nhưng thân phận của nàng ở bên kia lại là một nữ tử dị tộc, hành sự tác phong vốn khác với nữ nhân Khánh quốc nên nếu nàng muốn đưa thì cứ đưa đi. Tiểu thư Ngôn gia tóm lại sắp thành hoàng tử phi rồi, nàng cùng nàng ta có giao hảo cũng có chỗ tốt".

Không nói cái khác, Vân Sơ và tiểu thư Ngôn gia nếu có quan hệ tốt, vậy sau này nàng ấy ở Kinh thành chung quy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Tam hoàng tử chính là con trai do Hoàng hậu sinh, lại có huynh trưởng làm đương kim Thái tử. Chỉ cần Khánh quốc không thay đổi thiên hạ, thì tiểu thư Ngôn gia với thân phận Tam hoàng tử phi tuyệt đối sẽ là nữ nhân vinh sủng vô cùng ở Kinh thành.

Trạm Vân Tiêu đã nói thế, Vân Sơ cũng không còn gì để lo lắng nữa. Cô lại mua thêm một bộ chăn cưới thêu quả lựu*.  

(*) Từ “hạt” trong tiếng Trung đồng âm với từ “tử” mang nghĩa con cái. Quả lựu theo cách đọc Hán Việt còn là “thạch lựu”, đọc gần giống như từ “thế”. Bởi đó lựu còn ám chỉ con cháu nhiều đời “thế đại”. Và còn thức quả nào căng mọng và đông “con” được như quả lựu? Chính vì vậy, mẫu chăn ga gối cưới có họa tiết quả lựu có ngụ ý sớm sinh con đàn cháu đống. Màu sắc đỏ tươi cùng hình dáng tròn trịa cũng thể hiện sự viên mãn, giàu có, trường thọ.

Giá của bộ chăn cưới này đắt hơn nhiều so với bộ mua cho Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào, ngoài ra nó còn có thêm một chiếc vali màu đỏ đặc biệt tinh xảo để đựng. Đến lúc đó, cứ trực tiếp đưa hạ lễ này đến Ngôn phủ cũng tiết kiệm việc đi tìm mua cái hòm tinh xảo để đựng.

Lúc này, tất cả mọi thứ nên mua đều đã xong xuôi, mấy ngày kế tiếp Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ an phận ở yên trong siêu thị đợi cửa gỗ xuất hiện. Tuy nhiên, Vân Sơ lại cảm thấy an phận không được. Vì Trạm Vân Tiêu hễ cứ rảnh rỗi là sẽ tự mình mò mẫm học chơi game trên laptop của cô.

Nhìn người nào đó chơi game đến mê muội, Vân Sơ lắc đầu biểu thị máy tính của cô cũng thật quá đen đủi. Đầu tiên là bị cô vứt trong góc không động tới suốt một năm, bây giờ đến cái hệ thống cũng không cài đặt lại cho nó đã bị Trạm Vân Tiêu xách tới lên mạng chơi game trực tuyến hạng nặng. Thật không biết liệu nó bị quá tải như thế còn có thể kiên trì được mấy ngày nữa.

Khi Trạm Vân Tiêu đang chơi game đến nghiện, thì Vân Sơ chợt nói cô lại cảm ứng được cửa gỗ, điều đó khiến trong lòng hắn thật không mấy vui vẻ gì.

Hắn sắp lên cấp rồi, cái cửa gỗ này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện lại cứ nhằm vào lúc này thì lại xuất hiện là sao?

Cũng may cửa gỗ không có ý thức, nếu không sau khi biết được ý nghĩ hiện tại của Trạm Vân Tiêu, nó trăm phần trăm sẽ bạo tẩu cho mà xem.... Mẹ nó! Cái tên nhân loại kia thế mà dám càm ràm nó, nó có nên để cửa gỗ bên chỗ tên nhân loại ngu ngốc này biến mất không nhỉ?

Vân Sơ tuy không thích chơi game lắm, nhưng cô cũng biết đang chơi game mà bị kẹt tại điểm mấu chốt sẽ khó chịu thế nào. Cô quan tâm mà xua tay nói, một mình cô sẽ tới chợ bán buôn để mua ít hoa quả để anh mang về, còn anh cứ tiếp tục chơi đến lúc lên cấp đi.

Nghe Vân Sơ nói, Trạm Vân Tiêu lập tức đứng dậy khỏi ghế.

"Sao thế được. Một giỏ hoa quả nặng như vậy, ta sao dám để nàng đi một mình được, hai chúng ta sẽ cùng đi".

Dứt lời, sợ Vân Sơ không yên lòng, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng tắt máy tính và cũng gập màn hình xuống.

Trong lòng hắn, Tiểu Sơ mới là quan trọng nhất!

Chờ----- chờ hắn mua hoa quả về sẽ tiếp tục chơi tiếp....cũng được nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc