SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Trạm Vân Tiêu không bước ra khỏi phòng sáng nay, cũng không ăn trưa. Hạ nhân hầu hạ không dám tự tiện tiến vào trong viện quấy rầy hắn, đành phải vội vàng trở về bẩm báo Tần thị.

Vốn buổi sáng hôm nay nhi tử không đến thỉnh an, Tần thị đã lẩm bẩm trong lòng. Bây giờ lại nghe được hạ nhân nói hắn ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, ngay lập tức không thể ngồi yên.

Tần thị làm đương gia chủ mẫu, tiến vào viện nhi tử tự nhiên là không cần thông báo. Cho nên khi nàng đẩy cửa phòng ra đi vào, Trạm Vân Tiêu hãng còn chưa có tỉnh.

Vào buổi sáng, Trạm Vân Tiêu chỉ nhớ rõ giấu Cocacola và mì ăn liền, nhưng hai giỏ hoa quả ngược lại không nghĩ muốn giấu đi. Trấn Quốc tướng quân phủ bình thường ăn mặc đều là tốt, mặc dù đào và nho hiếm lạ, nhưng cũng không phải chưa từng gặp qua.

Ngẫu nhiên trong thôn trang gặp được lúc bội thu hoa quả, đều sẽ chọn ra những mẻ hoa quả ngon nhất đưa tới trong phủ cung chủ gia hưởng dụng. Trạm Vân Tiêu nghĩ chỉ là chút đào và nho, cũng không tính là thứ quá kinh thế hãi tục vì vậy liền không nghĩ giấu đi, trực tiếp đặt hai giỏ hoa quả ngay bên cạnh bàn. Bởi vậy khi Tần thị tiến vào phòng nhi tử, liếc mắt liền thấy hai cái giỏ kỳ lạ trên sàn nhà.

Tần thị thấy nhi tử đang nằm trên giường ngủ ngon lành, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Sau khi xác định nhi tử an toàn không có việc gì, Tần thị mới có tâm tư đi nhìn hai cái sọt.

Dù Tần thị là nữ tử thế gia danh môn vọng tộc, nhưng sau khi nhìn thấy đồ trong sọt, vẫn là luống cuống phát ra tiếng kinh hô.

"Ah! Đào và nho này nhìn thật là ngon!".

Tần thị dưới sự kích động nên không giữ được thanh âm của mình. Trạm Vân Tiêu vốn đang ngủ thơm ngọt trên giường của mình, Tần thị đột nhiên lên tiếng phảng phất như một tia sét đánh xuống mặt đất, trực tiếp làm hắn bị nổ tung.

Hắn như con cá chép vượt Long môn, ngay lập tức nhảy bật từ trên giường dậy.

Thấy mẫu thân dẫn theo một đám nha hoàn gã sai vặt đứng trong phòng mình. Trạm Vân Tiêu bất đắc dĩ day day huyệt Thái Dương và nói với Tần thị bằng giọng khàn khàn mới tỉnh ngủ: "Mẫu thân, con của ngươi đang quần áo không chỉnh tề, ngươi có thể để bọn hạ nhân trước lui ra ngoài được không?".

Tần thị mỗi tay cầm một quả đào, không quan tâm đến việc cãi nhau với nhi tử. Sau khi vẫy tay với người hầu, tất cả nha hoàn gã sai vặt đi theo sau lưng nàng nối đuôi nhau thối lui ra khỏi phòng.

Trong khi Trạm Vân Tiêu vội vội vàng vàng mặc quần áo, Tần thị lại yêu thích không buông tay sờ sờ mấy quả đào, quay người hỏi: "Nhi tử, hoa quả này ngươi từ đâu mà có?".

Nghe mẫu thân hỏi, Trạm Vân Tiêu dừng lại động tác điều chỉnh đai lưng. Đại não điên cuồng vận chuyển, không tốn mấy giây liền mở miệng trả lời: "Cái này sao? Giống như mì ăn liền và Cocacola trước đó, đều là ta mua được từ người khác".

"Mua được?". Tần thị không tin lời giải thích này.

Hoa quả tốt như vậy, nếu có người ở trên thị trường bán, không có khả năng nàng không biết.

Gặp mẫu thân một bộ không tin tưởng, Trạm Vân Tiêu ngay sau đó bổ sung thêm: "Cái đó, mấy thứ này người bán không có bán công khai. ta chính là chiếm được chút ân tình của nàng, nên mới không dễ dàng mua được ít thứ".

Khi hắn nói dối, Trạm Vân Tiêu còn không quên ngầm rút ngắn quan hệ của mình và Vân Sơ trong lời nói của mình. Có thể nói đó là một boy rất mưu mô.

Nói thế, trong lòng Tần thị vẫn là có chút tin tưởng.

Khi Trạm Vân Tiêu ở trong quân doanh xác thực nhận biết rất nhiều người tam giáo cửu lưu.

Tần thị nhìn hoa quả trong giỏ, càng nhìn càng thích: "Hoa quả này không tệ, nếu như giá cả hợp lý thì ngươi mua nhiều chút. Không phải sắp đến Trung thu à, chúng ta mua nhiều chút mang đi tặng người. Lễ vật như vậy nhìn vào cực kỳ có thể diện".

Trong lòng Trạm Vân Tiêu không nguyện ý cầm đồ mua được từ chỗ Vân Sơ tùy tiện tặng người.

"Những trái cây này đắt tiền. Con của ngươi vì mua những thứ này đã xuất rất nhiều máu. Giờ ngài lại muốn dùng những vật này làm quà tặng trong ngày lễ, tiêu xài này thật là quá lớn rồi".

Lời này của Trạm Vân Tiêu không sai, dù sao hắn mua những vật này đúng là bỏ ra giá tiền rất lớn đấy.

- ---- Một nửa nàng dâu đều điền vào, còn không phải là giá tiền rất lớn sao!

Nghe nhi tử nói như vậy, Tần thị cũng ngừng suy nghĩ về việc sử dụng những thứ này làm quà tặng. Nàng sờ hoa quả trong sọt, ở trong lòng tính toán: "Quá đắt xác thực không có lời. Thôi, vẫn là đưa quà tặng bình thường đi".

Nhưng không chờ Trạm Vân Tiêu thở phào nhẹ nhõm, Tần thị lại nói: "Nhưng bên nhà mẹ đẻ của mấy tẩu tử ngươi nói thế nào cũng là quan hệ thông gia, vì thế có thể dùng số hoa quả này làm quà tặng đưa qua. Nhìn vừa mới lạ lại không làm mất mặt mũi nhà mình".

Trạm Vân Tiêu càng nghe càng cảm thấy không đúng, hắn có chút mờ mịt hỏi Tần thị: "Nương, lời này của ngươi là có ý gì?".

Tần thị mỉm cười với nhi tử, vẫy tay gọi người hầu đang đợi ngoài cửa vào.

"Đem hai giỏ hoa quả này đến trong phòng ta đi".

Sau khi hai người hầu đi vào, mỗi người xách lấy một giỏ, vô cùng lưu loát xách hai giỏ đào và nho rời đi.

Tần thị nhìn bóng lưng người hầu, hài lòng vỗ tay một cái, nói: "Xem ra ta còn phải để quản gia đặt một vài hộp gấm đẹp để xứng với những trái tốt như vậy".

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Trạm Vân Tiêu không có thời gian để phản ứng, vì vậy cứ trơ mắt nhìn người hầu xách đi tất cả đào và nho thuộc về hắn. Trạm Vân Tiêu quay lại nhìn mẫu thân, ủy khuất hỏi: "Nương, tại sao nương lại chuyển tất cả hoa quả của ta đi".

Cái này chuyển thì chuyển, nhưng tại sao lại nhẫn tâm không để lại một ít cho hắn.

Tần thị thấy nhi tử như vậy, nàng tức giận nói: "Xem ngươi nói kìa. Ta là nương ngươi, lấy của ngươi có mấy quả đào thì có sao".

Thấy mẫu thân lộ vẻ bất thiện, Trạm Vân Tiêu sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng lầm bầm: "Nương, vậy ngươi cũng không thể đều lấy hết tất cả đi chứ".

Nghe Trạm Vân Tiêu nói, Tần thị có chút không tin: "Đào và nho này, ngươi trước đó chưa ăn?".

Thứ này đặt ở trong viện nhi tử. Nếu nói trước đó nhi tử chưa có ăn, trong lòng Tần thị đánh chết cũng không tin.

Trạm Vân Tiêu nhấc tay thề: "Thiên địa làm chứng, thứ này ta chỉ mới vừa tới trong tay, còn chưa kịp cầm nóng đã bị ngươi cướp đi. Ta chỉ mới ăn một quả đào, nếu ngươi không tin thì trở về nhìn trong sọt, bên trong vẫn còn chứa đầy ắp".

Lời này, Tần thị làm sao lại nghe thấy không đúng, nàng lập tức nói: "Cái gì mà cướp với không cướp. Ngươi quả thực là đem ta nói thành đại vương sơn không việc ác nào không làm".

Gặp nhi tử không vui lắm, Tần thị nhanh chóng ôn nhu dỗ dành: "Được rồi, ta không lấy không đồ của ngươi, đợi lát nữa ta bảo Xuân Oanh đem bạc đưa tới cho ngươi".

Đào này cầm tới chủ viện của Tần thị, còn phải phân ra một phần đưa tới các viện trong phủ, còn thừa lại mới có thể cầm đi tặng lễ. Tần thị ra tay trước nay luôn luôn hào phóng, nàng mở miệng nói cho Trạm Vân Tiêu bạc, vậy số lượng chắc chắn sẽ không ít.

Trạm Vân Tiêu không thiếu bạc. Khi hắn theo phụ soái ở bên ngoài đánh trận, đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Bây giờ, thứ hắn muốn căn bản không phải là bạc. Trạm Vân Tiêu suy nghĩ một lúc, đỏ mặt nhỏ giọng hướng Tần thị thỉnh cầu: "Nương, ta không muốn bạc. Ngươi tìm cho ta mấy món trang sức hoặc đồ chơi thú vị mà cô nương gia thích ấy".

Nghe xong nhi tử nói, hai mắt Tần thị xoát một cái sáng lên: "Thế nào? Đây là trong lòng có cô nương ngưỡng mộ?".

Tần thị sinh ba người con trai, một đứa con gái. Hai đứa con trai ở trên đã thành gia, còn nữ nhi năm nay mới năm tuổi vì vậy hiện tại không cần nàng quan tâm. Nhưng tiểu nhi tử này của nàng năm nay đã hai mươi hai tuổi mà còn chưa chịu lấy vợ. Đúng là làm cho người làm nương này sầu tới bạc tóc.

Trạm Vân Tiêu căn bản không muốn cùng mẫu thân đàm luận những chuyện này. Hắn không nhìn ánh mắt tha thiết của Tần thị, chơi xấu nói: "Ngươi đừng hỏi. Dù sao ngươi giúp ta chuẩn bị đồ ta muốn là được".

Tần thị không đồng ý nhíu mày, mở miệng nói: "Ngươi như vậy thật không hợp với cấp bậc lễ nghĩa. Nếu ngươi có cô nương mình thích, thì phải nói rõ ngọn nguồn cho ta, để ta chuẩn bị lễ vật cẩn thận thỏa đáng tới cửa bái phỏng chứ".

Tiểu nhi nữ sao có thể tự mình nhận quà nam nhân tặng? Nếu như bị người khác nhìn thấy, sẽ bị người đồn là tự mình định chung thân.

Trạm Vân Tiêu biết mẫu thân lo lắng cái gì, vì thuyết phục mẫu thân, hắn chỉ có thể nửa thật nửa giả tiết lộ chút tình huống: "Ta biết ý của nương, chỉ là nàng không phải là nữ tử kinh đô. Thậm chí còn không phải là nữ tử Khánh quốc, quy củ chỗ nàng khác với chúng ta".

Nói tới đây, cảm xúc của Trạm Vân Tiêu thấp xuống: "Mà hiện tại hai người chúng ta còn chưa có gì với nhau. Ta không biết cái nhìn của nàng ấy với ta như thế nào".

Trạm Vân Tiêu nói xong, mày Tần thị nhíu lại đến có thể kẹp chết một con ruồi, nàng nói: "Cái gì, không phải là người Khánh quốc?".

Kinh đào hải lãng ập đến trong lòng Tần thị, nhưng nàng không thể hiện điều đó trên mặt. Nàng thầm đoán trong lòng: Không phải là người Khánh quốc, chẳng lẽ là nữ tử dị quốc mà nhi tử nàng đã gặp ở biên quan trước kia?

Tin tức này chấn kinh đến nỗi Tần thị không thể tiêu hóa hết tất cả cùng một lúc, nàng ngã ngồi ở trên ghế.

Nghĩ tới tình huống của mình và Vân Sơ không tốt hơn bao nhiêu so với người xa lạ, trong lòng Trạm Vân Tiêu cảm thấy đặc biệt khó chịu. Vì thế hắn không có tâm tư đi giải thích ngay cả khi nhìn mẫu thân bị hù dọa vì những gì hắn nói.

"Nói chung bây giờ ngươi đừng hỏi ta, hỏi ta ta cũng không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Bởi vì tình huống này quá phức tạp. Chính ta còn chưa nghĩ rõ ràng nên làm sao để nói với ngươi. Dù sao, đồ ta muốn nương cứ giúp ta tìm là được".

Phản ứng của Trạm Vân Tiêu bị Tần thị ngộ nhận thành bối rối.

Mặc dù nàng nhất thời không thể tiếp nhận, nhưng chuyện cũng đã phát sinh rồi. Tính cách của nhi tử nhà mình quá mức quật cường, hắn đã nói như vậy rồi, nàng trước mắt cũng không dám tiếp tục truy vấn ngọn nguồn. Ngọn lửa tình yêu trong lòng tiểu nhi tử hiện đang bùng cháy, Tần thị cũng không dám ở ngay lúc này quá mức bức bách nhi tử.

Tần thị nở một nụ cười đầy ý vị thâm trường với nhi tử, nói: "Đồ trang sức và đồ chơi cô nương gia thích đúng không? Ta đã biết, ta sẽ để nha hoàn đưa tới chỗ ngươi".  

Tần thị cảm thấy chuyến này nàng tới thật sự là đúng. Chẳng những nhận được nhiều hoa quả tốt như vậy, mà còn nhìn thấy tiểu nhi tử không hiểu phong tình nhà mình khó được xuân tâm nảy mầm.

Trạm Vân Tiêu không thể chống đỡ được đôi mắt nóng bỏng của mẫu thân, cam chịu trở về giường ngủ bù. Thấy nhi tử lại lên giường nằm, Tần thị có lòng muốn nói hắn một chút. Hiện tại đã là buổi chiều, với giáo dục Tần thị tiếp nhận là tuyệt đối không thể chấp nhận ban ngày ỷ lại trên giường.

Tần thị xưa nay trị gia nghiêm khắc, đám tiểu bối trong nhà bị nàng quản giáo rất nghiêm. Mặc kệ bản tính như thế nào, nhưng khi ở trước mặt trưởng bối hoặc là ngoại nhân, quy củ hay dáng vẻ đều là không thể bắt bẻ.

Lời quở trách đã đến bên miệng Tần thị, nhưng nhìn dáng vẻ nhi tử mệt mỏi không thôi, nàng lại nhịn không có nói ra miệng. Nàng ở trong lòng yên lặng thuyết phục mình ----- Nhi tử bây giờ còn đang thụ thương, bị thương thì nghỉ ngơi nhiều cũng là nên.

Tần thị rời khỏi phòng nhi tử một cách nhẹ nhàng. Sau khi trở về chủ viện cũng không đoái hoài ngay tới đào và nho, mà mở miệng gọi đại nha hoàn thiếp thân mang chìa khoá khố phòng tới. Mở cửa kho, đi vào chọn lựa đồ trang sức cô nương gia thích.

Nhìn các loại đồ trang sức rực rỡ muôn màu trong khố phòng, trong lòng Tần thị sầu không thôi.

Khi nãy, nhi tử không chịu nói cô nương kia là người quốc gia nào. Nàng lại nghe nói nữ nhân quan ngoại mỗi người đều cao lớn vạm vỡ, đồ trang sức quá tiểu xảo chỉ sợ không đeo được đi!

- -- HẾT CHƯƠNG 36 ---

Bình luận

Truyện đang đọc