Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Cũng không biết có phải là cánh cửa gỗ cảm nhận được suy nghĩ của Vân Sơ hay không. Vào lúc ban đêm, nó xuất hiện trong phòng của Ngô Bảo Tú.
Người Ngô gia đã sớm có chuẩn bị, cho nên ở sáng ngày thứ hai bọn hắn mãi không thấy Vân Sơ rời phòng. Lúc gõ cửa tiến vào lại phát hiện không thấy Vân Sơ, bọn hắn cũng không quá mức ngạc nhiên.
Ngược lại là Ngô Bảo Vân, cảm xúc lại sa sút: "Tiên nữ tỷ tỷ cứ như vậy biến mất?".
Mấy ngày nay, Ngô Bảo Vân bị cha mẹ ngăn cản, cho nên hắn không dám nói chuyện vô nghĩa trước mặt Vân Sơ. Nhưng mặc dù hắn không nói nhiều, thì điều đó cũng không ảnh hưởng tới địa vị cao thượng của Vân Sơ trong lòng hắn.
Ở trong lòng Ngô Bảo Vân, tiên nữ tỷ tỷ đã cho hắn rất nhiều đồ ăn ngon, dáng dấp cũng rất đẹp! Là đặc biệt đẹp! Nói chuyện lại ôn ôn nhu nhu, không giống như Ngô Tề thị lúc nào cũng rống hắn.
Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng thương tâm, nhịn không được lao vào trong ngực của Ngô Bảo Tú, nức nở hỏi: "Ta vẫn có thể nhìn thấy tiên nữ tỷ tỷ chứ?".
Ngô Bảo Tú sờ đầu đệ đệ,nhìn chằm chằm vào quần áo ngủ của Vân Sơ, giọng điệu bập bồng: "Ta cũng không biết".
Đúng thế, nàng cũng không biết. Chung quy cũng không phải là người của một thế giới. Đừng nói tiểu đệ, ngay cả chính nàng cũng không biết còn có thể gặp lại Vân tỷ tỷ được mấy lần. Có lẽ mỗi lần gặp mặt đều là một lần cuối cùng.
Ngô lão cha nhìn nhi nữ cảm xúc sa sút, mở miệng muốn nói gì đó để an ủi bọn hắn, nhưng lời nói đến miệng, lại không biết phải nói gì. Cuối cùng hắn chỉ thở dài, lắc đầu, và im lặng cầm lấy nông cụ đi trong đất tiếp tục làm việc.
- -- ------
Vân Sơ không biết rằng Ngô gia bởi vì cô rời đi mà đang đau lòng.
Sau khi trở lại lầu nhỏ, đầu tiên là cô cao hứng sờ sờ cánh cửa gỗ, rồi nhảy nhót đi lên tầng hai để tắm rửa.
Trước khi vào phòng tắm, cô lấy một hộp lẩu tự sưởi ấm đặt lên bếp hầm. Trong mấy ngày qua ở cổ đại, miệng của cô đều đã nhạt như nước ốc. Diễn đàn lê quý đôn. Vì thế sau khi Vân Sơ trở về, việc đầu tiên là muốn tắm thật sạch, điều thứ hai là muốn làm một ít thức ăn có mùi vị, để kích thích vị giác sắp bị rỉ sét của mình.
Vân Sơ lao vào phòng tắm, sau khi thoải mái tắm nước nóng, liền quấn mình trong chiếc váy ngủ bằng vải bông mềm mại. Cô hít mũi và thở dài thoải mái khi ngửi thấy mùi lẩu đậm đà trong phòng.
- ----- Cuộc sống như vậy mới gọi là sống chứ.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp ăn được một miếng lẩu nóng hổi, thơm ngào ngạt thì tiếng chuông cửa khó chịu ở tầng dưới lại vang lên. Vân Sơ vừa cầm theo hộp lẩu tự sưởi ấm, vừa buồn bực tự hỏi trong khi đi xuống cầu thang. Lúc cô rời đi, Ngô Bảo Tú còn đang ở phòng bên cạnh ngủ, đáng lý không thể tới mới đúng.
Tuy nhiên, khi cô bật công tắc đèn trên tường và nhìn thấy rõ ràng người tới, nồi lẩu trong tay cô cũng không còn cảm thấy thơm nữa. Cô di chuyển đến quầy thu ngân từng bước, đặt nồi lẩu trong tay xuống, rồi mới giương mắt nhìn lên người đàn ông đang đứng cạnh cửa gỗ.
Vân Sơ nuốt nước bọt và cố giả bộ trấn định: "Ta nói vị đại ca này, nói thế nào chúng ta cũng là lần thứ hai gặp mặt, ngươi có thể đem kiếm trên tay ngươi thu lại không. Đêm hôm khuya khoắt hàn quang lập loè, nhìn rất dọa người".
Nghe xong lời này, vẻ mặt của người đàn ông dịu lại ngay lập tức và anh ta thu hồi kiếm cho vào vỏ: "Lần trước là ngươi đã cứu ta?".
Vân Sơ xua tay: "Cũng không thể nói là tôi cứu anh, tôi chỉ là giúp anh rửa vết thương mà thôi".
Vân Sơ cũng không giành công. Người đàn ông này bị thương quá nặng vào ngày hôm đó, chỉ dựa vào làm sạch vết thương, hẳn là cũng không thể làm cho vết thương của anh ta hoàn toàn chuyển biến tốt được.
Người đàn ông xác nhận với Vân Sơ một lần nữa: "Những thuốc kia cũng là cô nương cho ta?".
Vân Sơ đứng bên cạnh quầy thu ngân, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của người đàn ông và hỏi một cách bất đắc dĩ: "Là tôi đã đưa nó cho anh, nhưng anh nhất định phải đứng đấy nói chuyện sao?".
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, sự đề phòng trong mắt Trạm Vân Tiêu dành cho Vân Sơ hoàn toàn biến mất. Anh chắp tay làm một cái thi lễ với Vân Sơ.
"Tại hạ là Trạm Vân Tiêu, đại ân đại đức của cô nương, Trạm mỗ suốt đời khó quên. Sau này chỉ cần có chỗ cô nương cần tới ta, cứ việc mở miệng".
Vân Sơ xua xua tay, nói: "Tôi gọi là Vân Sơ. Nhớ hay không nhớ với tôi không quan trọng, chẳng qua nếu như anh cứ mãi đứng đấy, tôi sợ lát nữa anh sẽ té xỉu ở trong nhà tôi".
Cô vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống nói chuyện. Vết thương của Trạm Vân Tiêu còn chưa có tốt, bây giờ khó khăn lắm mới kết vảy.
Vài ngày trước hắn bị tập kích, đang lúc trọng thương tránh né thích khách, thì ở Thiên viện nhà mình thấy được một cái cửa gỗ dáng vẻ cổ quái. Lúc ấy vì tránh né thích khách, cho nên hắn hoảng hốt chạy bừa, liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng của mình đẩy ra cửa gỗ, sau thì hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Ở thời khắc Trạm Vân Tiêu cho rằng mình sắp chết, lại loáng thoáng nghe được tiếng nữ tử nói. Ngay khi hắn muốn mở mắt ra để nhìn rõ, nhưng thể lực của hắn đã đạt đến giới hạn, đôi mắt tối sầm lại, sau đó liền đã mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy một lần nữa, người đã nằm trên mặt đất trong Thiên viện nhà mình.
Nếu không phải trên tay còn cột một cái túi hình dáng kỳ quái, Trạm Vân Tiêu sẽ nghĩ rằng mọi thứ trước đó đều là do hắn tưởng tượng ra. Cánh cửa gỗ đột nhiên xuất hiện và biến mất đột ngột, còn có thanh âm nữ tử nghe được trong lúc mơ hồ, đều khiến hắn trăm mối vẫn không có cách giải.
Nhưng Trạm Vân Tiêu không có thời gian để suy nghĩ những chuyện này. Bởi vì thương thế quá nặng, Trạm Vân Tiêu đã bất tỉnh sau khi bị thủ hạ tìm được ở Thiên viện. Diễn đàn lê quý đôn. Bởi vì lúc hắn ngất, trong tay vẫn gắt gao nắm lấy cái túi, nên thuộc hạ của hắn không dám đi động túi, cứ vậy mang cả người cả túi trở về chủ viện. Ngay cả khi ngự y thay hắn trị liệu vết thương, cũng không thể đem cái túi từ trong tay hắn kéo ra.
Về sau Trạm Vân Tiêu tỉnh lại, liền đuổi hạ nhân đi, một mình ở trong phòng đem túi mở ra. Sau khi nhìn các vật phẩm trong túi và đọc lời ghi chép Vân Sơ cố ý lưu lại. Trạm Vân Tiêu lập tức phất tay tìm tâm phúc của hắn tới, để hắn ta băng lại vết thương dựa theo phương pháp viết trên ghi chép.
Cũng không biết có phải là do thuốc quá tốt hay không, mà vết thương nghiêm trọng như vậy, nhưng Trạm Vân Tiêu chỉ nằm trên giường ba ngày đã có thể xuống giường chậm rãi đi lại. Kể từ khi có thể xuống giường đi lại, nơi Trạm Vân Tiêu đi nhiều nhất chính là Thiên viện.
Trạm Vân Tiêu đã lang thang trong sân suốt hai ngày, nhưng không có nhìn thấy cánh cửa gỗ, vì vậy dứt khoát để hạ nhân đem đồ của hắn chuyển tới Thiên Viện. Trạm Vân Tiêu vừa quyết định chủ ý, thì lại lần nữa nhìn thấy cửa gỗ trước đó xuất hiện trong Thiên viện.
Vốn hôm nay Trạm Vân Tiêu đã sớm đi ngủ, nhưng không hiểu tại sao lại thức dậy vào giữa đêm. Hắn nghĩ dù sao đã tỉnh, dứt khoát ra ngoài nhìn một chút xem cánh cửa gỗ có xuất hiện hay không. Kết quả để cho hắn nhìn thấy cánh cửa gỗ mà bản thân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Trạm Vân Tiêu chuyển mắt đánh giá căn phòng cổ quái này, lại cảm nhận được độ mềm mại của cái ghế dưới người. Hắn cố gắng chịu đựng cơn đau đớn đến từ vết thương, tận khả năng lớn nhất ngồi thẳng sống lưng. Thật may khi vết thương không ở sau lưng, Trạm Vân Tiêu ở trong lòng mừng thầm.
Vân Sơ kéo một cái ghế khác tới, ngồi ở bên cạnh quầy thu ngân. Cô mở nắp nồi lẩu tự sưởi ấm và hít một hơi thật sâu. Vân Sơ bẻ đôi đũa dùng một lần và hỏi một cách lịch sự: "Cái đó, anh có muốn ăn một chút không?".
Trạm Vân Tiêu nhìn món ăn kỳ quái trước mặt nữ tử và nhẹ nhàng lắc đầu.
Vân Sơ hậu tri hậu giác nghĩ tới: "Cũng đúng nha, hiện giờ anh đang bị thương, cũng không thể ăn thức ăn cay".
Thành thật mà nói, người bình thường chắc chắn sẽ không quen lúc ăn cơm có ai đó ở bên cạnh mình. Nhưng Vân Sơ không có loại phiền não này, bởi vì lúc cô vùi đầu ăn, đôi mắt của Trạm Vân Tiêu không có nhìn cô chút nào, mà là tò mò đánh giá đồ vật trong tiệm. Lợi dụng khoảng cách giữa việc ăn uống, Vân Sơ nhìn lên và nói với Trạm Vân Tiêu một câu.
"Tôi biết bây giờ khẳng định anh đang rất tò mò, chẳng qua chuyện này một câu hai câu cũng nói không rõ ràng được. Đợi tôi ăn xong sẽ từ từ giải thích với anh".
Trạm Vân Tiêu chỉ gật đầu, rồi lẳng lặng ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn đầu gối của mình hoặc là nhìn xung quanh. Vân Sơ thấy anh nhìn vào kệ hàng, tủ đông, và đầu gối, nhưng không có nhìn cô.
Sau khi nuốt miếng khoai tây vào miệng, Vân Sơ hỏi với giọng không vui lắm: "Dáng vẻ của tôi rất khó coi sao?".
"Cái gì?". Trạm Vân Tiêu không nghe rõ cô nói.
Trong lòng Vân Sơ không vui lắm, kìm nén cơn giận và hỏi lại: "Tôi hỏi anh, dáng vẻ của tôi rất khó coi sao?".
Sau khi nghe rõ ràng câu hỏi của cô, Trạm Vân Tiêu bối rối một lúc.
Những ngón tay trên đầu gối hắn giật giật, hắn nhanh chóng ngước nhìn Vân Sơ, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Nơi này rất kỳ lạ, rõ ràng là ban đêm, nhưng những vật thể lạ phía trên đầu lại phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến căn phòng trông như ban ngày.
Mà Vân Sơ ngồi dưới ánh đèn, tóc đen như mực, da thịt tuyết trắng như ngọc. Ngũ quan của cô tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Lúc ánh mắt cô nhìn về phía hắn, trong suốt sáng tỏ như suối nước, là một mỹ nhân nhi có vẻ đẹp hiếm có. Trạm Vân Tiêu không rõ vì sao cô hỏi như vậy.
Làm một võ tướng, Trạm Vân Tiêu không biết nói mấy lời từ ngữ trau chuốt hoa lệ. Hắn đỏ mặt, ấp a ấp úng nói một câu: "Cô...... Cô nương, dáng dấp của ngươi tự nhiên là vô cùng đẹp".
Nghe anh nói như vậy, Vân Sơ liền càng thấy kỳ quái: "Vây tại sao hai mắt của anh lúc nào cũng tránh tôi? Tôi còn tưởng rằng, tôi trông xấu xí đến nỗi anh không đành lòng nhìn thẳng".
Trạm Vân Tiêu liên tục xua tay: "Không phải, không phải".
Hắn không nhìn Vân Sơ, không phải cảm thấy dung mạo của cô xấu. Hắn không dám nhìn cô là sợ đường đột cô. Những lời này Trạm Vân Tiêu không thể nói ra miệng, hắn chỉ có thể cúi đầu lung tung chỉ chỉ cánh tay của Vân Sơ.
Vân Sơ giơ hai tay lên, vô cùng buồn bực nhìn một chút, hỏi: "Cánh tay của tôi làm sao, nó cũng không có bẩn".
Thấy cô không hiểu ý của mình là gì, Trạm Vân Tiêu nhắm lại hai mắt, ngay thẳng nói: "Không...... Không phải bẩn. Là cánh tay của cô nương cứ như vậy lộ ở bên ngoài, không hợp cấp bậc lễ nghĩa".
Đó cũng là vì quan điểm của Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ không giống nhau nên mới nói như vậy. Nếu như đổi thành một nữ nhân khác, hắn sẽ không chỉ nói rằng không hợp lễ phép, mà sẽ trực tiếp trách cứ người kia không biết xấu hổ.
Vân Sơ hoài nghi đánh giá mình, vì cô mới tắm rửa và không nghĩ sẽ có người đến, cho nên cô mặc váy ngủ ở nhà. Nhưng cho dù là váy ngủ,, thì váy ngủ của Vân Sơ cũng không khác người nha. Một chiếc váy ngắn tay bình thường, chiều dài váy tới đầu gối, bình thường tới mức có thể nói là bảo thủ. Vân Sơ thực sự không nhìn ra có chỗ nào không hợp cấp bậc lễ nghĩa
Nhưng vị trước mặt cô chính là một món đồ cổ, theo ý kiến của anh ta, nó thực sự không đàng hoàng. Vân Sơ cũng không có ý định lên lầu thay đồ ngủ.
Đùa sao, bây giờ đang là mùa hè nóng nực, Vân Sơ cũng không muốn quấn mình như một cái bánh chưng vì những lời của Trạm Vân Tiêu.
Vân Sơ giang tay ra: "Không có cách nào khác, anh chỉ có thể thích nghi từ từ. Chiếc váy tôi đang mặc bây giờ rất phổ biến ở chỗ chúng tôi".
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông, Vân Sơ có chút ý xấu ở trong lòng nghĩ: Cũng thật là dễ thẹn thùng, nếu như hôm nay cô mặc váy ngủ hai dây, không biết anh ta sẽ có phản ứng gì, chẳng lẽ lại muốn tìm một cái lỗ để chui vào?
- -- HẾT CHƯƠNG 17 ---