TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Không thể tiếp tục giết các người phàm, mà lại hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng tìm ra phương pháp giải quyết triệt để loại ôn dịch này.

Nếu để cho các người phàm tự do sinh sôi, theo việc ôn dịch càng ngày càng nhiều, các tu tiên giả nhất định sẽ ngày càng khó khăn hơn.

Mà loại ôn dịch quỷ dị lại dựa vào linh khí mới có thể truyền bá, thế nên một phương án đương nhiên cũng được đưa ra kèm theo.

Trục xuất tất cả người phàm của Tu Tiên giới tới các địa phương như tiểu thế giới không linh khí, động thiên bể nát xung quanh, lại dùng trận pháp ngăn cách họ vĩnh viễn, không cho những người phàm tục trở về.

Làm vậy để giải quyết hoàn toàn vấn đề người phàm trước, sau đó từ từ nghiên cứu con đường chống lại ôn dịch.

Dù sao số lượng tiểu thế giới chưa phát triển gần như vô cùng vô tận, căn bản là không cần phải lo lắng không chứa được những người phàm tục.

Cho nên, dưới sự sắp xếp thống nhất của cả Tu Tiên giới, toàn thể các người phàm của Tu Tiên giới bắt đầu công cuộc di chuyển dài đến mấy trăm năm.

Về phần trong mấy trăm năm này sẽ có bao nhiêu người phàm chết trên đường di chuyển thì không có nằm trong phạm vi suy tính của các tu tiên giả.

Dù sao ở trước mặt lực lượng tu tiên giả, người phàm căn bản là không có cơ hội phản kháng.

Cứ như vậy, di dời lớn trải qua hơn trăm năm, người phàm cả Tu Tiên giới đều bị di chuyển phân tán đến các tiểu thế giới xung quanh.


Sau đó lại qua gần ngàn năm, rốt cuộc nồng độ ôn dịch trong Tu Tiên giới hạ xuống một mức khá thấp.

Trong ngàn năm, các tu tiên giả trải qua nghiên cứu không ngừng, rốt cuộc tìm ra cách dẹp sạch loại ôn dịch này.

Sau đó lại mất thời gian mấy ngàn năm, các tu tiên giả mới hoàn toàn quét dọn sạch uy hiếp của loại ôn dịch này.

Nhưng điều khiến các tu tiên giả cảm thấy lúng túng chính là loại ôn dịch này lại như bám dai như đỉa, ẩn nấp trong huyết mạch của người phàm.

Vốn dĩ toàn bộ thế giới đã không có người phàm, nhưng không phải mỗi đời sau của tu tiên giả kết hợp đều có tư chất tu tiên.

Cho nên lâu dài sau đó, trên thế giới lại sinh ra số lượng người phàm rất nhiều.

Trong cơ thể những người phàm tục đều có bóng dáng loại ôn dịch này.

Mà bởi vì loại ôn dịch này có sức sát thương đặc biệt đối với tu tiên giả, nhóm người phàm đời sau của họ muốn tu tiên thì nhất định phải rửa sạch ôn dịch trong cơ thể.

Dần dà, loại ôn dịch này thành đại danh từ phân biệt tiên phàm, cho nên, mọi người gọi nó là Tiên Phàm Chướng.

Sự hoành hành của Tiên Phàm Chướng trước kia đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng tất cả tu tiên giả, vì để phòng ngừa Tiên Phàm Chướng ngóc đầu trở lại, các tu tiên giả ước định, cố gắng không đi những nơi mà các người phàm bị trục xuất lúc trước.

Lâu dần, những nơi này trở thành cái gọi là vùng đất Tiên Tuyệt.

Vùng đất Tiên Tuyệt tổng cộng không biết có bao nhiêu chỗ, mà tu tiên giả bằng lòng mạo hiểm nguy hiểm tiến vào những chỗ này lại ít lại càng ít.

Lý Phàm có thể gặp được hai người đã là rất may mắn rồi.

Hôm nay, hai tu tiên giả này cũng không có cách nào để người phàm đi ra ngoài được, sao Lý Phàm có thể có kỳ vọng khác rằng tu tiên giả có tu vi cao hơn sẽ xông tới chứ?

Huống hồ thân là một người phàm, tuổi thọ của hắn có hạn.

Cho dù hắn có thể luân hồi không ngừng, cũng chỉ là tái diễn ở trong phạm vi tuổi thọ của hắn.

Năm nay hắn đã bảy mươi tuổi, hạn mức tuổi thọ sinh lý cao nhất của hắn là tám mươi sáu tuổi.

Trong mười sáu năm, khả năng có thể gặp được tu tiên giả khác căn bản là bằng không.

Nếu như thế, sao Lý Phàm không cảm thấy tuyệt vọng cho được?


Rõ ràng thấy hy vọng tu tiên kiếm trường sinh, lại không nghĩ kết quả chỉ là không vui một hồi.

Chẳng lẽ bản thân thật sự chỉ có thể lặp lạ một đời lại một đời cuộc sống người phàm à?

Lý Phàm thật sự không cam lòng.

Con đường trường sinh đang ở ngay trước mắt, có thể chạm tay đến, rồi lại xa cuối chân trời, hoàn toàn vô vọng.

Điều này sao có thể khiến Lý Phàm cam tâm?

Nghĩ tới tất cả những gì mà bản thân đã trải qua trong mấy đời luân hồi, đau khổ đợi chờ gần ba trăm năm, kiểu gì Lý Phàm cũng không muốn từ bỏ con đường trường sinh.

Thật sự không có biện pháp nào à?

Đột nhiên, giống như một tia sấm sét phá vỡ sương mù, Lý Phàm chợt nghĩ đến điểm nào đó mà lúc trước bản thân quên mất.

Vài ngàn năm trước, nhóm lớn người phàm di chuyển đến như thế nào?

Tuy tiểu thế giới và Tu Tiên giới lân cận nhưng tóm lại không phải một thế giới.

Chắc chắn những người phàm tục này không đi bộ tới được đúng không?

Cũng nên có công cụ gì đó chở bọn họ tới chứ?

Những công cụ đó bây giờ có còn không?


Nếu như mình tìm thấy những công cụ này, không phải là mình có thể đi tới Tu Tiên giới à?

Cho dù chỉ là một khả năng bé nhỏ không đáng kể cũng cho Lý Phàm thấy hi vọng tu tiên.

Tâm trạng của hắn trở nên hưng phấn hẳn lên, cho nên hắn lập tức đi tới nhà giam nhốt Khấu Hồng.

Hắn muốn tìm Khấu Hồng chứng thực tính khả thi trong ý nghĩ của mình.


“Người phàm trong cuộc di dời lớn vào vùng đất Tiên Tuyệt bằng cách nào?” Có lẽ trước nay chưa từng quan tâm đến vấn đề này, khi Khấu Hồng nghe lời Lý Phàm hỏi, hắn trực tiếp ngây ngẩn cả người.

“Thời kỳ đại ôn dịch đã trôi qua mấy ngàn năm, tình hình cụ thể lúc đó ra sao bọn ta cũng không rõ.

Các thông tin về trước đó, bọn ta cơ bản là nghe đồn thổi lại.” Sau khi cân nhắc một lát, Khấu Hồng lắc đầu.

“Sao, ngươi vẫn chưa hết hy vọng à?” Khấu Hồng nhìn Lý Phàm, không khỏi trào phúng: “Dù ngươi có thể ra ngoài thì sao? Đã bảy mươi tuổi còn muốn tu tiên…”

Hắn nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng liếc từ trên cao của Lý Phàm, thêm một đám quan lại hung ác dáng vẻ rục rịch, như hổ rình mồi, không khỏi sợ run cả người, ngượng ngùng ngậm miệng lại.


Bình luận

Truyện đang đọc