TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Sau khi thế thân Lang Gia vương kế vị, Lý Phàm dựa vào ý chỉ hoàng đế, bố trí tâm phúc khắp trên triều đình.

Đồng thời có đại học sĩ âm thầm phối hợp, không gây nên gợn sóng gì, đã khống chế được thế cục.
Điểm neo năm thứ 16, phản loạn nổi lên các nơi.

Lý Phàm nhân cơ hội sắp xếp tâm phúc tiến vào quân đội, sau đó dựa theo công lao dẹp quân phản loạn, đề bạt bốn phía.

Chỉ trong ba bốn năm, quân đội cũng bị Lý Phàm khống chế chặt chẽ.
Điểm neo năm thứ 20, thiên hạ dần dần khôi phục lại từ trong rung chuyển thay đổi hoàng đế.

Lúc này Lý Phàm quyết đoán hạ độc Khang Ninh đế giả mạo, bóp chết một tia uy hiếp có khả năng cuối cùng từ trong nôi.
Sau khi nâng đỡ nhi tử mình xưng đế, Lý Phàm phong bản thân làm thái sư, từ sau màn đi đến trước đài, lại quyền khuynh thiên hạ.
Về sau, bánh răng phát triển của Đại Huyền quốc không chỉ có không đình trệ, ngược lại bởi vì ý chí của Lý Phàm nên vận chuyển càng nhanh hơn!
Điểm neo năm thứ 35, Thái Sư phủ.
Lý Phàm đọc thư mật thuộc hạ đưa tới, cẩn thận đọc xem, không khỏi nhíu mày lại.

“Nói như vậy, cứ mỗi mười lăm năm sương mù ở trên khư uyên này sẽ tản ra nửa ngày?”
“Hồi bẩm thái sư, đúng là như thế.

Phỏng Tiên doanh bọn ta vâng mệnh đóng quân ở bên cạnh khư uyên, ngày đêm quan sát.

Cuối cùng vài ngày trước đó có thu hoạch.” Phỏng Tiên lại quỳ trên mặt đất nhớ lại tình cảnh trước đó, trên mặt vẫn còn sót lại vẻ rung động: “Sương mù tản đi, mơ hồ có tia sáng chiếu ra từ dưới đáy vực.

Bọn ta dùng kính viễn vọng quan sát, lại phát hiện đủ loại cảnh tượng đảo ngược.”
“Tuy rằng mỗi người chứng kiến đều không hoàn toàn giống nhau, nhưng mà có trăm ngàn dãy núi trập trùng liên tiếp, kiến trúc hùng vĩ giấu kín ở trong đó, mơ hồ có thể thấy được; có thành trì sừng sững đứng ở trên đất bằng, cuộc sống thịnh vượng, không dưới trăm vạn dân cư; càng có các ánh hào quang vờn trên không thành, đủ loại chim quý thú lạ bay ở trong đó, quả nhiên là…” Phỏng Tiên lại dừng lại một chút, mới phun ra lời cảm khái trong lòng: “Quả nhiên là khó mà tin nổi.”
“Quả nhiên đến từ khư uyên.” Tuy rằng đã sớm biết tin tức này, nhưng mà hiện giờ nhận được chứng thực từ chính miệng thuộc hạ, trong lòng Lý Phàm vẫn hơi kích động.

Nhưng mà, kinh nghiệm nhiều năm khiến cho hắn không lộ cảm xúc.
Hắn thản nhiên hỏi: “Có tìm được phương pháp xuống dưới đáy vực sâu không?”
Phỏng Tiên lại nghẹn thở, sau đó sắc mặt hơi trắng bệch, vội vàng dập đầu tạ tội: “Thuộc hạ vô năng, bọn ta thử đủ loại phương pháp, nhưng mà chỉ cần xuống đến độ sâu nhất định là bị cơn gió bất ngờ cắt nát.

Cơn gió lợi hại, kể cả áo giáp cứng rắn nhất của chúng ta đều không thể chống cự được bao lâu.”
Lý Phàm vừa nghe, ngược lại cũng không tỏ ra thất vọng bao nhiêu.
Hắn xua tay, để cho Phỏng Tiên lại rời đi, Lý Phàm lẩm bẩm nói: “Xem ra, vẫn phải chờ các ngươi đến.”

Điểm neo năm thứ 50, Huyền Kinh của Đại Huyền quốc.
Huyền Kinh thành ngày xưa vô cùng náo nhiệt hiện giờ yên tĩnh đến hơi quỷ dị.
Dưới ý chỉ của thái sư đương triều, từ một tháng trước phần lớn người Huyền Kinh đều bị cưỡng chế di chuyển ra thành thị bên ngoài, nói là vì tránh né tai họa.

Lấy cớ buồn cười như vậy tất nhiên có người không tin.

Nhưng thái sư không làm đến cùng, người thật sự không muốn đi cũng không miễn cưỡng, chỉ đề nghị đào hầm trong nhà để tránh né, những người này chỉ coi là trò cười.
Sau khi Lý Phàm nhận được bẩm báo, hắn cũng không quản, hắn đã hết lòng rồi.
Trong phố lớn ngõ nhỏ của Huyền Kinh thành hiện giờ có mai phục quân đội đặc thù vài năm nay hắn chuẩn bị tỉ mỉ để đối phó với hai vị tiên nhân.

Hiện giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông!
Buổi tối, trăng sáng treo cao, hai vị tu tiên giả đúng hạn tới!
“Đạo Huyền Tử! Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Tiếng gầm lên của Khấu Hồng truyền khắp Huyền Kinh thành.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng…”
Vô số ngọn lửa chợt sáng lên, mấy vạn viên đạn giống như thác nước, chỉ trong thoáng chốc đã đồng loạt bắn lên trên thân hai vị tiên nhân!


Hai tu tiên giả trên bầu trời không kịp trở tay, trực tiếp bị tấn công.

Không có cảnh tượng máu thịt tung tóe, bên cạnh hai người chỉ nổi lên từng vòng gợn sóng, một loại sức mạnh vô hình nào đó đã chặn những viên đạn như thủy triều lại.

"A, đây là loại pháp khí gì?" Đối diện với cuộc bao vây tấn công của hơn một nghìn người phàm, biểu cảm của hai tu tiên giả lại trông như bình thường.

Tay phải Khấu Hồng khẽ đưa ra, chộp một binh lính lại và kéo lên trời, vừa đoạt súng ống trong tay binh lính tỉ mỉ đánh giá, vừa thuận tay ném tên lính này ra ngoài.

"Khá thú vị, thay thế pháp trận bằng kết cấu máy móc khéo léo, thay thế linh lực bằng sức nổ của vật phàm, vậy mà phát ra được sức mạnh của Luyện Khí sơ kỳ..." Khấu Hồng chỉ nhìn lướt qua đã hiểu được nguyên lý hoạt động của súng ống.

Hắn lắc đầu: "Không ngờ rằng, qua mấy ngàn năm, người phàm bị trục xuất đến vùng đất Tiên Tuyệt lại có thể nghiên cứu ra vật phẩm tuyệt diệu và khéo léo như thế.


Đáng tiếc, chỉ có thể có tác dụng tại vùng đất đại đạo không trọn vẹn này mà thôi.

Ra khỏi vùng đất Tiên Tuyệt, chẳng qua chỉ là một đống đồ sắt vô dụng." Dứt lời, khẩu súng trong tay hắn đột nhiên biến mất, nghiễm nhiên là đã bị hắn thuận tay cất đi.

"Chỉ là người phàm, dám ra tay với tu tiên giả chúng ta.

Trong lòng ta vốn còn cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng giờ có vẻ như lại là bản thân các ngươi tự tìm cái chết!"

Khấu Hồng từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằng chịt không biết bao nhiêu binh sĩ người phàm trong bóng tối, trong mắt ngập tràn khinh thường.

Bàn tay phải của hắn nhanh chóng chạm vào hư không phía trước, vạch ra từng đường dấu vết huyền ảo.

Vô số tia lửa đột nhiên xuất hiện từ bóng tối, như lửa cháy bừng bừng lan ra cả cánh đồng, bành trướng thành từng đốm lửa to lớn trong phút chốc.

"Đạo pháp: Hỏa Long Ngâm!"


Bình luận

Truyện đang đọc