TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Về phần Trương Hạo Ba...

Lý Phàm căn bản cũng không để hắn trong lòng.

Đối với Trương Hạo Ba, chức vị thuyền trưởng đoàn thuyền là căn bản yên thân gửi phận đời này.

Có người bất thình lình muốn đến cướp, nếu hắn không có phản ứng gì mới kỳ lạ.

Huống chi thủ đoạn hắn dùng trong mắt Lý Phàm rất ấu trĩ và buồn cười.

Đổi lại là Lý Phàm, hẳn sẽ là mười mấy ngày trước cùng hắn chuyện trò vui vẻ, ẩn mà không phát.

Đợi đến chỗ sâu biển rộng, cảnh giác của hắn dần giảm xuống thì lặng lẽ nhân lúc đêm tối lẻn vào trong phòng, một đao mất mạng.

Sau đó ném vào trong biển cả mênh mông, không có chứng cứ.

Cho dù thật sự có thể tìm được tài bảo dị năng, nhưng dù sao cũng vừa tới đảo Lưu Ly, người tài không căn cơ.

Trước khi chưa đạt được minh chứng thực tế, ai lại sẽ vì một người ngoài, hơn nữa còn là một người chết mà thật sự xé rách da mặt với một thuyền trưởng có mười mấy thủ hạ trung thành chứ?

Lui một vạn bước để nói, nếu như Triệu quản sự thật sự quyết tâm trách phạt thì hắn cũng chỉ mất đi vị trí thuyền trưởng.

Phải biết rằng, trên đảo Lưu Ly có thể không có cách nói giết người đền mạng gì đó.

Điều tiên sư cần chỉ là đảo Lưu Ly có thể ổn định nộp lên trên vật tư.

Cho nên theo Lý Phàm thấy, căn bản không có lý do không động thủ.


Đáng tiếc Trương Hạo Ba không phải Lý Phàm hắn.

Căn bản không có loại bá lực này.

Nói trắng ra, hắn chỉ là một ngư dân thuần phác.

Đoàn thuyền hắn coi trọng, đối với Lý Phàm thì cũng chỉ là một ván cầu nho nhỏ trong kế hoạch mà thôi.

“Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga.” Lý Phàm lắc đầu, sau khi quăng chuyện này khỏi đầu, ổn định lại tâm thần khổ tu Thanh Tâm Chú.

...

Thương Viễn được tài bảo cũng không bắt cá nữa.

Lập tức quay đầu thuyền, trở về đảo Lưu Ly.

Suy cho cùng thu hoạch lần này lớn như thế, một ngày không an toàn trở về trên đảo, toàn thể thuyền viên đều một ngày không được an lòng.

Mã lực triển khai toàn bộ, chỉ trong hai ngày, đảo Lưu Ly đã ở trong tầm nhind.

“Sau khi trở về, trước tiên đừng cập bờ.

Lưu Tam ngươi lặng lẽ xuống nước, sau đó đến trong phủ Triệu quản sự báo cho Triệu quản sự, để hắn tự mình phái người đến kiểm kê.” Trương Hạo Ba nghiêm túc phân phó mọi người.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, trong những đoàn thuyền ra khơi lần này, hẳn là bọn họ thu hoạch được nhiều nhất.

Dựa theo quy tắc, bọn họ có thể được chia năm phần mười!

Người ngoài kiểm kê, ai lại dám bảo đảm sẽ không xảy ra loại chuyện ăn bớt, cố tình tính sót chứ?

Ít đi một chút bọn họ đều sẽ đau lòng vô cùng.

Không phải người mình, căn bản không yên lòng.

Một đám thuyền viên cũng sôi nổi gật đầu, nhìn đội thuyền kiểm kê theo thông lệ trên đảo áp sát qua, lập tức đề phòng.

“Trương Hạo Ba, ngươi có ý gì? Không để bọn ta lên thuyền?”

Đối phương dường như có mâu thuẫn với Trương Hạo Ba, trong lời nói cất giấu tức giận.

Trương Hạo Ba lại không thèm để ý.

Đối phương thấy Trương Hạo Ba không có phản ứng, càng trào phúng hơn: “Nhìn mức ngập nước của thuyền các ngươi, chỉ sợ lần này tay không mà về nhỉ.

Xem ra thuyền trưởng như ngươi cũng nên chấm dứt rồi.

Sau này nếu thực sự không lăn lộn nổi nữa thì đến trên thuyền ca ca này.

Đảm bảo không để ngươi chết đói!”


Thuyền viên Thương Viễn nghe thấy lão đại bị sỉ nhục, nhất thời giận dữ, dồn dập muốn phản bác.

Lại bị Trương Hạo Ba ngăn lại.

Sau đó mặc kệ đối phương nói gì, Trương Hạo Ba đều giả vờ như không nghe thấy, chỉ chờ người của Triệu quản sự tới.

“Xem ra Trương Hạo Ba này có thể ngồi vững vị trí thuyền trưởng Thương Viễn cũng không phải không có lý do.

Ngược lại không bất kham như trong tưởng tượn của ta, chỉ là xuất thân và kinh nghiệm đã hạn chế hắn.” Lý Phàm ở trong bóng tối sau khi nhìn thấy một màn này, không nhịn được gật đầu.

Dị thường trên bến tàu hấp dẫn không ít người xem náo nhiệt, mọi người chỉ trỏ Thương Viễn.

May mà giằng co giữa hai bên không tiếp tục bao lâu, rất nhanh, Triệu quản sự đã mang theo người đích thân tới.

Theo mười sáu rương châu báu được chuyển xuống thuyền trước mắt bao người, cả bến tàu đều náo động.

Phải biết rằng, đoàn thuyền lần trước có thu hoạch lớn như vậy, vẫn là ở lần trước...!Không đúng, là ở mấy tháng trước mà thôi!

Lúc nào mà vớt bảo tàng chìm dưới đáy biển dễ như vậy?

Lại hoặc là, vùng biển đảo Lưu Ly đã màu mỡ đến mức bốn phía đều là trân bảo?

Mọi người trên đảo rơi vào trong hoài nghi thật sâu.

Sau đó lại trở nên nhiệt liệt hơn.

Ai không muốn một đêm phất nhanh chứ?

Vô số người tâm trạng kích động, hào hứng trở về nhà, chia sẻ với người nhà chuyện ở bến tàu.

Bọn họ cũng muốn ra khơi, bọn họ cũng muốn vớt bảo tàng dưới đáy biển!

Sau đó, tin tức Thương Viễn cũng đã thu hoạch được tài bảo kếch xù lan truyền nhanh chóng, rất nhanh đã truyền khắp đảo Lưu Ly.


Thiên Bảo lâu.

Nữ tử áo vàng đang tụ tinh hội thần giám định một nhóm đồ vật vừa nhận, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đột ngột vang lên.

“Chưởng quỹ, chưởng quỹ!”

Tôn Chương đều không chào hỏi đã lỗ mãng xông vào.

“Sao đấy?” Nữ tử áo vàng có phần kinh ngạc.

“Tài bảo...!Mười mấy rương...!Thương Viễn...” Tôn Chương thở hồng hộc, nói đứt quãng.

Nữ tử áo vàng xem thường: “Không phải chỉ là mười mấy rương tài bảo thôi hả.

Có cần ngạc nhiên như vậy không? Ở trên đảo muốn tiêu hóa những vật này còn không phải đi con đường Thiên Bảo lâu chúng ta...”

Nữ tử đang nói, sắc mặt bỗng dưng thay đổi: “Chờ đã, ngươi nói là Thương Viễn? Cũng là chiếc thuyền đại thúc tên Lý Phàm ở?”

Tôn Chương liên tục gật đầu.

Nữ tử áo vàng sửng sốt rất lâu mới lấy lại tinh thần: “Khó trách tên kia thề son sắt tỏ vẻ có thể thuyết phục Triệu quản sự.

Hắn xác định chắc chắn chỉ cần ra khơi là có thể tìm được tài bảo...”

“Không sai, không sai, bản lĩnh này giống hệt đại chưởng quỹ của Thiên Bảo lâu chúng ta luôn!” Tôn Chương vừa hâm mộ vừa bội phục nói: “Còn may chưởng quỹ ngươi có dự kiến trước, trước đó đã tặng một tiểu viện cho hắn, coi như móc nối quan hệ với hắn.

Lần này hắn ra khơi trở về nhất định tiếng tăm truyền rộng, muốn mượn sức hắn sợ rằng phải thiệt hại lớn đó.”


Bình luận

Truyện đang đọc