TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Hắn quan sát Lý Phàm, không có ý tốt và nói: “Ngươi rốt cục là ai, trà trộn vào đảo Lưu Ly này có mục đích gì?”

“Làm sao ngươi biết ta không phải người của Ly giới?” Lý Phàm hỏi ngược lại.

Tên mập khinh thường ra mặt: “Thời điểm rơi xuống nước, ta liền lờ mờ nhìn thấy bóng dáng lén lén lút lút của ngươi.

Mới đầu ta còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng đêm qua sau khi nhìn thấy biểu hiện của ngươi, ta càng nghĩ càng thấy không đúng, liền để ý ngươi.

Trông thấy ngươi vội vàng tìm nơi ở, ta liền âm thầm lặng lẽ đi theo tới thăm dò.”

“Quả nhiên, tiểu gia ta chỉ thử ngươi một lần là đã lộ ra chân tướng.” Tên mập có chút đắc ý.

“Xem ra, ngươi cũng khá là khôn khéo, thận trọng tinh tế.” Lý Phàm gật đầu.

“Đương nhiên, trừ ta ra, đám ngu xuẩn kia thế mà không có một ai phát hiện bị người xa lạ trà trộn vào.”

“Thật sự là ngoại trừ ngươi ra, không có kẻ khác phát hiện ra chuyện này a?” Lý Phàm hỏi.

“Đương nhiên! Những tên ngu xuẩn kia làm sao có thể đánh đồng với tiểu gia ta…”

Tên mập nói được một nửa thì không nói được nữa.

Bởi vì một thanh đoản kiếm sắc bén đã đâm xuyên qua ngực của hắn.


Nhìn tên mập ngã trên mặt đất, Lý Phàm mặt không cảm xúc.

Lý Phàm kéo thi thể của tên mập vào trong thuyền Thái Diễn, lại dọn dẹp sơ qua vết máu trên mặt đất, sau đó Lý Phàm xem như không có chuyện gì phát sinh, đi vào trong phòng.

“Thật đúng là không biết mùi vị.” Lý Phàm bình luận.

Tên mập này rõ ràng là còn chưa hiểu tình hình.

Ỷ vào chút ít sự thông minh, phát hiện Lý Phàm có thể đã mạo danh trà trộn vào đây, liền vội vàng đến uy hiếp, có thể là vì muốn giành chút lợi lộc từ chỗ Lý Phàm.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ kỹ một chút, Lý Phàm trà trộn vào đảo Lưu Ly quả thật không sai.

Nhưng bọn Ly giới các người, không phải cũng lấy được hộ tịch với thân phận là dân tị nạn sao?

Về bản chất hắn và Lý Phàm có gì khác biệt?

Một khi có được hộ tịch đảo Lưu Ly, liền thật sự xem mình là dân bản địa.

Lý Phàm nhìn thấy rất rõ ràng, vị tiên sư che mặt trước đó đến tiếp ứng, còn có Tôn Chương ở Thiên Bảo lâu, làm việc rất cẩn thận, sợ bị người khác biết.

Hiển nhiên thân phận của bọn họ là người phàm ở vùng đất trục xuất thì không được để lộ ra ngoài ánh sáng.

Chính vì vậy, tên mập không biết sống chết đến cửa uy hiếp này, Lý Phàm tiện tay liền giết.

Hắn không tin Thiên Bảo lâu và đám người Ly giới sẽ vì điều tra việc này mà gióng trống khua chiêng.

Hơn nữa, cứ coi như bọn họ điều tra gã mập trước khi mất tích đã tới nơi ở của Lý Phàm, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể, chỉ cần Lý Phàm một mực khẳng định chưa từng thấy, bọn họ cũng không thể làm gì Lý Phàm.

Dù sao, nếu sự việc làm lớn chuyện, đối với song phương đều không tốt đẹp gì.

Mà nếu Lý Phàm lo trước lo sau, không dám động thủ, giữ lại mạng sống cho gã mập kia, ngược lại có thể sẽ gây nên đủ loại mầm họa.

Cho nên Lý Phàm quả quyết lựa chọn đem khả năng dẫn đến uy hiếp bóp chết từ trong trứng nước.



Đúng như Lý Phàm dự đoán, mấy ngày sau, ngoại trừ Tô Trường Ngọc đến đây hỏi thăm qua một câu ra, thì việc tên mập đột nhiên mất tích không có gây nên sự chú ý của bất kỳ ai khác.

Chuyện này chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc sống trên đảo của Lý Phàm, và hắn nhanh chóng không còn để tâm nữa.

Những ngày này, Lý Phàm ở trên đảo một mặt nghe ngóng các loại sự vụ, một mặt lập mưu làm thế nào để lấy trân bảo trong thuyền Thái Diễn ra sử dụng một cách hợp lý.


Thời gian dần trôi, Lý Phàm bây giờ đã hiểu biết đại khái về đảo Lưu Ly này.

Vùng biển này tên là biển Tùng Vân.

Biển Tùng Vân rộng lớn vô ngần, với hàng chục ngàn hòn đảo nằm rải rác khắp nơi.

Mà đảo Lưu Ly nằm ở phía khu vực trung tâm của biển Tùng Vân, quy mô trung bình.

Vì vùng biển xung quanh đảo có nhiều loại cá Lưu Ly thơm ngon nên được đặt tên là đảo Lưu Ly,

Cá Lưu Ly không chỉ rất phổ biến đối với người phàm trên các hòn đảo xung quanh, mà ngay cả những loại đan dược được các tiên sư luyện chế cũng dùng đến Lưu Ly châu thỉnh thoảng được sinh ra từ thể nội cá Lưu Ly.

Cho nên đảo Lưu Ly có tiên sư tọa trấn, hàng năm đều thu thập một số lượng Lưu Ly châu nhất định.

Tiên sư không hỏi thế sự, thường nhân khó mà nhìn thấy.

Sự vụ lớn nhỏ trong đảo Lưu Ly đều đực quản lý bởi phủ Lưu Ly do đảo chủ đảo Lưu Ly thành lập.

Cư dân trong đảo, có thể nhận công việc trong phủ Lưu Ly.

Công việc có hệ số nguy hiểm càng cao thì thù lao cũng càng cao.

Trong số đó, câu cá Lưu Ly ở ngoài biển được mọi người hoan nghênh nhất.

Không có nguy hiểm gì quá lớn để nói mà thù lao cũng không ít.

Mấu chốt chính là, đánh bắt cá Lưu Ly chỉ cần nộp lên bảy phần, ba phần còn lại có thể tự bán.

Cho nên phần công việc bắt cá này thật sự là miếng bánh thơm ngon.


Đáng tiếc chính là, khi ra biển cần thuyền lớn, mà bầy cá Lưu Ly lại lơ lửng không cố định.

Để tìm kiếm cần linh đẫn đặc chế ở trên đảo.

Linh dẫn chỉ vào thời điểm ra biển thì phủ Lưu Ly mới phát xuống, sau đó trở về sẽ bị thu hồi lại.

Tự mình bắt cá là chuyện không thể nào.

Mà một khi bị bắt được thì trực tiếp xử tử.

Cho nên, việc đánh bắt cá Lưu Ly chỉ khi được phủ Lưu Ly cho phép mới có thể đi được.

Mà người có thể ra biển đánh bắt cá, đều là đối tượng mà dân cư trên đảo ngưỡng mộ.

Trước đó vài ngày, một đội tàu ra biển, không chỉ mang về một mẻ cá Lưu Ly lớn mà còn gặp phải một con tàu bị chìm.

Nghe nói chiếc thuyền này vì tránh né nạn bão mà dẫn cả nhà chạy nạn, cho nên mang theo mười mấy rương vàng bạc châu báu!

Giờ phút này lại có lợi cho đội tàu.

Liên quan đến việc vớt vật phẩm bên trong thuyền bị đắm, quy tắc cũng giống như đánh bắt lá Lưu Ly, có thể tự giữ lại ba phần!


Bình luận

Truyện đang đọc