TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Trong mắt hăn, Khư Uyên bình lặng đột nhiên hóa thành hung thú ẩn nấp, mở rộng miệng lớn, muốn cắn nuốt hắn.

Lý Phàm lập tức xoay người, chạy trốn không quay đầu.

Một hồi lâu sau, sương mụ lần nữa ngưng tụ.

Dưới đáy Khư Uyên, mơ hồ truyền đến tiếng gào rú phẫn nộ.



Mười lăm năm sau, neo định hai mươi năm.

Cuối cùng ‘Hoàn Chân’ đã bổ sung năng lượng hoàn tất.

Đã có lực lượng, Lý Phàm quay lại Khư Uyên.

Hồi tưởng một màn năm đó, dù đã qua rất lâu nhưng trong lòng Lý Phàm vẫn còn sợ hãi.

“Xem ra đúng như những gì ta nghĩ, quái vật trong tầng hắc ám quả thật có ác ý rất lớn với người phàm.

Có lẽ, nhiệm vụ của nó là cắn nuốt tất cả người phàm ở đây.”

Tuy rằng nguy hiểm, nhưng Lý Phàm cũng tuyệt đối không từ bỏ con đường trường sinh.

Không hề do dự, Lý Phàm điều khiển Thái Diễn, một đường hữu kinh vô hiểm đi tới tầng lôi bạo.

Lý Phàm không tiếp tục đi xuống, hắn dừng bên trên tầng hắc ám, kiên nhẫn chờ đợi.

“Vù vù…”

Gió to nổi lên.

Lôi bạo nóng nảy bị gió lớn không biết từ đâu ảnh hưởng, bắt đầu lắng dần, chậm rãi yếu bớt.


Ánh sáng rải rác hiện lên trong bóng tối, sau đó hợp nhất thành một, hình thành một bức tranh mênh mông cuồn cuộn không dứt.

Lý Phàm không xem kỳ cảnh này, hắn mượn ánh sáng ngắn ngủn mà trân quý này, tìm kiếm quái vật ẩn núp trong bóng tối.

Đáng tiếc, không thu hoạch được gì!

Mắt thấy ánh sáng sắp biến mất, Lý Phàm khẽ cắn môi, không hề do dự, toàn lực điều khiển thuyền Thái Diễn, đột ngột lao vụt đến dưới đáy Khư Uyên.

Tiếng kêu cổ quái kia lại vang lên lần nữa, chốc lát đã sát ngay bên người.

Lúc này, Lý Phàm lại đột nhiên bẻ ngoặt hướng đi của thuyền Thái Diễn.

Sau khi vẽ ra một đường cong hoàn hảo, thuyền Thái Diễn vốn dĩ đang lao thẳng xuống lúc này đang lao lên với tốc độ gấp mấy lần trước đó, không ngừng phi hành lên trên!

Hướng về phía trước, tiếp tục hướng về phía trước!

Động lực thuyền Thái Diễn khai hỏa toàn bộ, trong một tiếng gào thét phẫn nộ, chạy nhanh trở về tầng lôi bạo!

Dựa vào tia sáng sắp tiêu tán cuối cùng, lúc này Lý Phàm nhìn xuống từ trên cao, cuối cùng thấy rõ diện mạo thật sự của quái vật trong bóng tối.

Đó là một con cá voi khổng lồ đến mức không từ ngữ nào có thể mô tả, dù Lý Phàm đã cách nó rất xa những vẫn không thể thấy toàn bộ thân hình nó.

Chỉ là cái miệng khổng lồ đang mở đã chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của Lý Phàm.

Cá voi thấy con mồi đã trở về tầng lôi bạo, vô cùng cáu kỉnh, nhưng chỉ có thể bơi về không tiến tiếp.

Sau khi rít gào vài tiếng phát tiết sự bất mãn, nó mới không cam lòng khép miệng, biến mất trong bóng đêm.

Lý Phàm điều khiển thuyền Thái Diễn, trở về phía trên Khư Uyên.

“Đó là thứ quỷ quái gì thế…” Sắc mặt Lý Phàm khá u ám.

Tuy rằng dùng chút kỹ xảo nhỏ, hắn đã thấy rõ nguyên trạng quái vật.

Nhưng làm sao để tránh né tầm mắt của nó, thành công vượt qua tầng hắc ám, Lý Phàm không hề có đầu mối nào.

“Con cá voi kia khổng lồ như vậy, thuyền Thái Diễn chỉ nhỏ bằng đó.

Nhưng mỗi lần ta đi qua, nó đều giống mèo bắt chuột mà phát hiện ra ta.” Nghĩ đến đây, Lý Phàm hơi hao tổn tâm trí.

“Chỉ có thể thử một số cách khác.

Cũng may ta có nhiều cơ hội thử nghiệm.” Lý Phàm bất đắc dĩ thở dài.



Lại mười lăm năm sau, neo định ba mươi lăm năm.

Lý Phàm sớm đã ẩn núp trong tầng lôi bạo.

Trong mười lăm năm này, hắn đã từng thử mấy lần mạnh mẽ xông qua tầng hắc ám.

Nhưng từ đó đến nay, thời gian cá voi cần để phát hiện hắn tính từ khi tiến vào tầng hắc ám ngày càng rút ngắn.

Dựa theo tốc độ phi hành của thuyền Thái Diễn, căn bản hắn không kịp chạy thoát.

Vậy nên, hắn chỉ có thể chật vật trở về sau mỗi lần rượt chạy với cá voi.


“Chỉ khi vào ngày sương trắng tản bớt, cá voi mới giống như bị thứ gì kiềm chế, chờ một lúc mới phát hiện ta.

Dựa vào chút thời gian này, có lẽ ta có thể bay đến đáy Khư Uyên.”

Lần này, Lý Phàm quyết định buông tay đánh cược một lần, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua tầng hắc ám trước khi cá voi kịp phản ứng.

Gió to nổi lên.

Động lực thuyền Thái Diễn khai hỏa toàn bộ, bộc phát tốc độ kinh người.

Quang cảnh hư ảo ngày càng gần, mắt thấy đã sắp đến, tiếng kêu khiến người khác sợ hãi của cá voi lại vang lên.

Hơn nữa nhanh chóng bám sát.

“Còn cách khoảng một phần tư, không kịp rồi.” Lý Phàm phán đoán.

Híp mắt, Lý Phàm bị khơi dậy hung tính.

Hắn không tiếp tục phi xuống đáy Khư Uyên, ngược lại xoay đầu, hung hăng đánh tới hướng tiếng cá voi kêu truyền đến.

Đáng tiếc, quyết tâm cũng vô ích.

Không có va chạm, Lý Phàm chỉ cảm thấy bốn phía tối sầm, hắn biết bản thân bị cá voi nuốt chửng.

“Hoàn Chân!”

Lý Phàm hung tợn quát.



‘Lần mô phỏng này kết thúc.”

Lý Phàm hơi buồn bực, thở hắt ra.

Hồi lâu sau mới khôi phục lại tinh thần, lần này Lý Phàm lựa chọn tăng tốc tiến độ nạp năng lượng.

Họ tên: Lý Phàm

Cảnh giới: Người phàm

Tuổi sinh lý: 20/86

Tuổi tâm lý: 368/1116


Tuổi tâm lý đã đạt tới giới hạn cao nhất, sẽ không tiếp tục tăng.

“Cũng may còn có 748 năm nữa.” Lý Phàm chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

Kiếp thứ tám.

Neo định bốn năm.

Lý Phàm lại mở mộ Tiền Hoành.

“Phát hiện vật phẩm có thể bổ sung năng lượng: Chỉ Bộ Tàn Bia (tổn hại).”

“Có tiến hành bổ sung năng lượng hay không.”

Nhìn thấy nhắc nhở của ‘Hoàn Chân’, tâm trạng Lý Phàm tốt hơn một chút.

Lúc này, tiến độ nạp năng lượng mức neo đã đạt tới 51%.

“Ít nhất không uổng phí kiếp này…” Lý Phàm nói chế giễu.

Neo định năm năm, ngày sowng trắng tản, tiến độ nạp năng lượng hóa hư đã sắp đến 90%.

Nhưng nếu chưa đạt đến 100% thì đối với Lý Phàm không có khác biệt quá lớn.

Hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Neo định hai mươi năm, Lý Phàm thử nghiệm, thất bại.

Neo định ba mươi lăm năm, Lý Phàm lại thử nghiệm, vẫn thất bại.

Tuy nhiên, vài lần thử nghiệm này không hoàn toàn vô dụng, ít nhất hắn điều khiển thuyền Thái Diễn ngày càng thành thạo, có thể duy trì nhiều thời gian hơn khi bị cá voi truy sát.


Bình luận

Truyện đang đọc