TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Nói xong, Tôn Chương lấy một vật từ trước ngực ra, vẻ mặt bình tĩnh đưa cho Triệu quản sự.

Triệu quản sự liếc nhìn, nhận lấy, sau đó cảm thán nói: “Mấy ngày trước gió bão tàn phá bừa bãi, ngay cả đảo Lưu Ly của chúng ta cũng bị ảnh hưởng.

Các đảo phía tây càng gặp tổn thất nặng nề, nghe nói có khoảng hơn hai trăm hòn đảo bị san thành bình địa, không biết bao nhiêu linh hồn người phàm chìm xuống đại dương.”

“May là có tiên sư từ bi, cứu trợ nạn dân bọn ta.

Thiên Bảo lâu các ngươi ghi nhớ như vậy là chuyện tốt! Yên tâm, ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với đảo chủ.

Đến lúc đó tiên sư ban thưởng, chắc chắn không thiếu phần của các ngươi.”

Tôn Chương nghe vậy thì mừng rỡ, không người nói mấy lời nịnh nọt lấy lòng.

Triệu quản sự vừa nghe vừa làm thủ tục nhập tịch cho mọi người.

Không bao lâu sau đến lượt Lý Phàm.

Triệu quản sự liếc nhìn Lý Phàm, ánh mắt trở nên kỳ lạ.

“Ngươi tên gì?” Triệu quản sự hỏi.

“Lý Phàm.” Hắn thành thật đáp.


“Đến đây, nhỏ một giọt máu của ngươi lên trên.” Triệu quản sự viết hai chữ Lý Phàm rồng bay phượng múa lên một hình chữ nhật như tờ giấy nhưng không phải giấy, giống ngọc lại không phải ngọc, sau đó đưa ra.

Lý Phàm cắn đứt ngón tay, nhỏ máu xuống.

Sau đó giọt máu như có linh tính, chui vào trong hai chữ Lý Phàm.

“Cất kỹ linh phù này, sau này nó là chứng minh thân phận của ngươi.

Nhận việc, phân phát lương thực, kiểm tra ứng đối, các công việc lớn nhỏ trên đảo đều cần đến linh phù này, cất kỹ đừng để mất.” Khác với những người khác, rõ ràng Triệu quản sự thân thiết với Lý Phàm hơn nhiều, dặn dò kỹ càng.

Khiến Tôn Chương và đám người kia đều đưa mắt nhìn.

Không biết Triệu quản sự này nhìn ra cái gì, Lý Phàm cũng không nói cảm ơn gì nhiều.

Sau khi khẽ gật đầu thì thu hồi linh phù, đi sang một bên.

Hiệu suất phân phát hộ tịch rất cao, rất nhanh, những người này đều đã lấy được hộ tịch của đảo Lưu Ly.

Sắc mặt mọi người đều hưng phấn.

Rời khỏi nơi này, không trở về động đá trước đó mà được Tôn Chương dẫn đến một đại viện trong tòa nhà.

“Bây giờ đã có hộ tịch, có thể ký vào khế thư rồi.” Tôn Chương nói với Tô Trường Ngọc trong đám người.

Tô Trường Ngọc cẩn thận lấy ra một tờ giấy mỏng trong ngực, sau đó hắn cắn ngón tay, trịnh trọng dùng máu ký tên mình lên.

Ký xong, tờ giấy mỏng kia không lửa tự cháy, hóa thành một làn khói xanh, không biết bay về phương nào.

Sau khi cháy xong, khế thư cũng chỉ còn lại một mảnh nhỏ còn sót lại.

“Cái gọi là tam khế cuối cùng cũng kết thúc.

Sau này chỉ cần chờ chúng ta ổn định lại thì sẽ dựa vào ký tên vào khế ước cuối cùng như đã hẹn.” Tô Trường Ngọc không kiêu ngạo không tự ti nói.

“Hừ, liên hệ cách giới với các ngươi rất phiền phức.

Nếu không phải xem tiên sư phân phó thế nào, Thiên Bảo lâu chúng ta còn lâu mới làm vụ làm ăn lỗ vốn này.” Tôn Chương hừ lạnh có hơi bất mãn.

Nhưng sau đó hắn không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò mọi người những việc cần chú ý khi ở trên đảo.

“Là cư dân của đảo Lưu Ly, có thể dùng hộ tịch linh phù nhận được nơi ở.


Tuy chỉ là một vòng xa xôi hẻo lánh ở phía bắc hòn đảo nhưng dù sao cũng là nơi che mưa chắn gió.

Trừ chuyện đó ra thì năm đầu nhập tịch, mỗi tháng đều được nhận miễn phí một lượng lương thực nhất định.

Đương nhiên, nếu các ngươi đã quen ăn sơn hào hải vị, không ăn được lương thực cứu tế này thì có thể tự trả tiền ăn ở trên đảo, ăn uống thoải mái.”



Sau khi Tôn Chương nói xong một tràng, miệng đắng lưỡi khô, hắn dừng lại nghỉ một lát, đột nhiên nghe thấy tiếng hỏi thăm của Tô Trường Ngọc.

“Không biết nếu chúng ta muốn tu hành thì phải làm thế nào?”

Đây chính là điều Lý Phàm quan tâm, hắn lập tức vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.

Tôn Chương liếc nhìn Tô Trường Ngọc, kiên nhẫn giải thích: “Người phàm muốn tu hành cần phải loại trừ chướng khí trong cơ thể.

Các ngươi là những người phàm trở về từ vùng đất trục xuất, nên nồng độ chướng khí trong cơ thể càng vượt xa người thường.

Cho nên không loại trừ chướng khí trên thân thể thì không có cách nào tu hành.”

Tô Trường Ngọc cau mày nói: “Việc này bọn ta đã sớm biết rồi.

Nhưng không biết chướng khí này phải khử như thế nào?”

Tôn Chương nói: “Loại trừ chướng khi có rất nhiều phương pháp.

Một là linh trì tịnh thể trong đảo.

Ngâm mình bên trong linh trì một ngày một đêm, liền có thể loại trừ được chướng khí trong cơ thể.


Điều đáng tiếc là vật liệu cần thiết để mở ra linh trì rất kinh khủng, tuy đảo Lưu Ly chúng ta rất giàu có, cũng chỉ có thể mỗi ba năm mới mở cửa một lần.

Để ta nghĩ lại xem, lần trước mở cửa là một năm trước, cũng chính là, vẫn cần khoảng hai năm nữa mới có thể đợi đến lúc linh trì mở cửa.”

“Huống hồ, danh sách người có thể vào linh trì có hạn, cạnh tranh rất kịch liệt.

Những người ngoại lai như các ngươi không có căn cơ thì làm sao có thể tranh được với những người trên đảo.” Tôn Chương lắc đầu nói.

“Còn phương pháp khác?” Tô Trường Ngọc tiếp tục hỏi.

“Phương pháp thứ hai chính là tu hành “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú”, phối hợp với dược vật cùng ẩm thực đặc biệt, tích lũy ngày tháng có thể cải biến thể chất thân thể, cuối cùng thanh trừ hoàn toàn chướng khí trong cơ thể.

Phương pháp này tuy tốn thời gian rất dài khoảng năm sáu năm công phu, nhưng thắng ở ổn định.

Cũng không cần trả giá gì đặc biệt cả.”Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” cùng đan dược tương ứng có thể mua được trong tiệm thuốc ở trên đảo.”

“Năm sáu năm…” Tô Trường Ngọc hạ giọng nói nhỏ một câu, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm: “Còn nữa không?”

“Phương pháp thứ ba chính là đi làm vật thí nghiệm.” Nói đến đây, sắc mặt của Tôn Chương trở nên hơi khó coi, như thể có chút sợ hãi khó mà kiềm chế được.

Có điều hắn vẫn trả lời Tô Trường Ngọc.

“Vật thí nghiệm?” Tô Trường Ngọc có chút mông lung.


Bình luận

Truyện đang đọc