TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


“Cơ hội trôi qua là mất.

Ánh sáng của trân bảo đang trở nên ảm đạm.

Ta sắp mất phương vị của nó rồi.



Trương Hạo Ba lập tức giật mình.


“Nhanh! Chuẩn bị thuyền!”

Trên Thương Viễn có chuẩn bị mấy chiếc thuyền nhỏ, bình thường dùng để thăm dò đường biển chật hẹp, hoặc là thăm dò vùng biển nguy hiểm chưa biết.


Mà đợi thuyền nhỏ thả xuống, Lý Phàm đơn độc một mình lái đi xa, Trương Hạo Ba mới chợt tỉnh ngộ lại.


Hắn cũng không biết vì sao vừa rồi đầu óc lại nóng lên, tin tưởng Lý Phàm.


Nhìn thấy tài bảo chôn dưới biển sâu?

Làm sao có thể?

Đang muốn nói gì lại nghe thấy tiếng gọi phía xa của Lý Phàm.


“Các ngươi đừng đi theo, chờ tín hiệu của ta!”

“Vì sao?” Trương Hạo Ba không nhịn được hô to hỏi.



“Ngươi quá ồn! Dễ dàng cắt ngang tầm nhìn của ta!” Lý Phàm trả lời.


Khóe miệng Trương Hạo Ba giật giật, nhưng nhớ lại cảnh Lý Phàm trừng mắt nhìn mình vừa nãy, dường như cảm thấy có lẽ đối phương không hề nói dối.


Thời gian trôi qua, cách lúc Lý Phàm một mình lái thuyền rời đi đã qua hai canh giờ.


“Có khả năng hắn đã chạy một mình rồi không?” Thuyền viên thủ hạ trông mong nhìn về hướng Lý Phàm rời đi, không nhịn được hỏi.


“Nói mấy lời ngu ngốc gì thế, biển cả mênh mông, một mình hắn lại không mang lương khô, có thể chạy nơi nào!” Trương Hạo Ba mắng thủ hạ, đang muốn nói tiếp lại nhìn thấy trên bầu trời nơi xa sáng lên một luồng tín hiệu màu đỏ.


“Nhanh! Lái thuyền qua!” Trương Hạo Ba vội vàng ra lệnh.


Thương Viễn triển khai toàn bộ động lực, rất nhanh đã chạy tới địa điểm có tín hiệu.


Chỉ thấy Lý Phàm đứng trên thuyền nhỏ, vẻ mặt mệt mỏi.


“Tài bảo ở ngay chỗ này!” Hắn nói với mọi người.


Đám người Trương Hạo Ba đưa mắt nhìn nhau, không biết là thật hay giả.


Một lát sau, Trương Hạo Ba cắn răng, hung hăng nói: “Xuống nước! Thả lưới!”

Trong sự nửa tin nửa ngờ của mọi người, một rương, hai rương!

Ước chừng mười sáu rương vàng bạc châu báu từ từ được vớt lên.


Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một đám thuyền viên trên Thương Viễn đều đỏ bừng hai mắt, thở hồng hộc.


Cho tới bây giờ, bọn họ đều giống như đang ở trong mộng.


Mười sáu rương lớn đầy ắp vàng bạc châu báu cứ vậy yên lặng bày trên bong thuyền.


Có một số người vẫn không yên tâm, nhéo chính mình, sau khi cảm nhận được đau đớn lại nhìn chằm chằm tài bảo đầy đất, không nỡ dời mắt một khắc nào.


Lý tiên sinh kia thế mà không nói khoác!

Quả nhiên hắn đã để mọi người thắng lợi trở về!

Chỉ là mức độ “thu hoạch lớn” này còn vượt xa tưởng tượng của mọi người!

Các loại đồ ngọc, vàng bạc, châu báu trong rương rực rỡ muôn màu, làm cho tất cả mọi người đều bị hoa mắt.


Nửa đời bọn họ lấy ra khơi đánh cá mưu sinh, dù ở trong giấc mộng đẹp nhất cũng chưa từng thấy cảnh tượng mộng ảo như thế.



Mà Trương Hạo Ba lại càng đầu óc một mảng trống rỗng.


“Vậy mà là thật, tên kia thế mà thật sự có thể tìm được tài bảo chìm dưới đáy biển! Loại bản lĩnh này, loại bản lĩnh này! ”

Sống trên đảo Lưu Ly hai mươi mấy năm, Trương Hạo Ba tự nhiên hiểu rõ trên đời ngoài tiên sư ra còn có một số người bình thường cũng nắm giữ đủ loại năng lực khó tin.


Ví dụ như có thể trò chuyện với chim muôn trên trời, ví dụ như có thể dự báo tai nạn, ví dụ như có thể không hô hấp trong thời gian dài, ngao du dưới đáy biển, lại ví dụ như có thể thấy rõ chân giả hư thực của người khác như Triệu quản sự.


Nhưng loại dị nhân này dù sao cũng là số ít, bọn họ không phải được ủy thác trọng trách ở mỗi đảo, cũng là bị các tiên sư thu làm nô bộc, mang đến Vạn Tiên đảo.


Thật sự khó mà gặp được.


Bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, Lý Phàm này thế mà cũng là dị nhân như vậy!

Trương Hạo Ba chợt nghĩ đến, cái này Lý Phàm hình như vừa chuyển đến đảo Lưu Ly không lâu, chẳng lẽ chỉ là vì đảo ban đầu của hắn bị gió bão phá huỷ, cho nên mới bị ép di chuyển đến đây? Khó trách chỉ là dân mới mà Triệu quản sự lại đã nhìn hắn với con mắt khác!

Mọi chuyện đều hiểu thông!

Lúc này Trương Hạo Ba lại hối hận không thôi.


“Trương Hạo Ba ơi Trương Hạo Ba, hiếm có cơ hội gặp được quý nhân, ngươi không nắm chắc thì thôi, vậy mà còn cho rằng đối phương là đến cướp đoàn thuyền nho nhỏ của ngươi!”

Trương Hạo Ba càng nghĩ càng hối hận, hận không thể trực tiếp cho mình hai bạt tai.


“Không được, nhất định phải nhanh đi xin lỗi! Lập tức, lập tức! Loại dị nhân này kể là ở đâu cũng là khách quý, nếu sau khi đắc thế ghi hận hành động của ta mấy hôm trước! ”

Trương Hạo Ba giật nảy mình, bèn muốn đến trong phòng Lý Phàm tạ tội.


“Ơ, là ảo giác của ta chăng? Vì sao ta cảm thấy mấy cái rương này hình như chưa bị ngâm bao lâu nhỉ?”

“Nói ra thì kỳ quái, lúc chúng ta vớt lên cũng đâu nhìn thấy thuyền đắm.




“Hẳn là theo mạch nước ngầm dưới đáy biển đẩy qua? Hoặc là bị gió bão cuốn lên trời, sau đó rơi trong biển này?”

“Để ý nhiều như vậy làm gì, những tài bảo này là thật là được.



Trong tiếng xì xào bàn tán của thuộc hạ thuyền viên, Trương Hạo Ba vội vàng rời đi.


!

Trong phòng, sau khi dùng vẻ mặt ôn hòa đuổi Trương Hạo Ba đi, Lý Phàm giãn ra thân thể mệt mỏi.


Mười sáu rương tài bảo kia tự nhiên là chính hắn ném xuống.


Một mình lái thuyền đi vào một vùng vùng biển không người, triển khai thuyền Thái Diễn, chuyển ra một phần nhỏ tài bảo hắn vơ vét được từ Đại Huyền trong thuyền, ném vào trong biển, cuối cùng thả ra tín hiệu, để mọi người của Thương Viễn đến vớt.


Rương nặng thật sự, nếu không phải mấy tháng nay hắn thường xuyên tu hành Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú, cộng thêm thiên địa linh khí vô hình tẩm bổ, sức lực của hắn mạnh hơn rất nhiều, chỉ sợ một mình còn đúng là không giải quyết được.


Cho dù như thế, sau khi xong chuyện cả người Lý Phàm cũng đều rã rời.


“Lần đầu tiên giáng đòn phủ đầu, làm một trận trượng lớn một chút.

Về sau cũng không cần ném nhiều như vậy.

” Lý Phàm gảy bàn tính trong lòng nói.




Bình luận

Truyện đang đọc