TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Thuyền của Lý Phàm không đi về phía bến tàu mà vòng qua đảo nửa vòng rồi đến sau một nơi dân cư tương đối thưa thớt.

Thuyền lặng lẽ tiến vào một hang động đá vôi theo đường nước chảy.

Đi trong động đá nhỏ hẹp một lúc rồi mới dừng lại.

Sau khi thuyền dừng hẳn, có mấy người mặc áo đen vạm vỡ đến bên trên tiếp ứng.

Dường như người áo đen không nhìn thấy vị tiên sư kia vậy, chỉ đưa tay đuổi mấy người trên thuyền xuống.

Từ đầu tới cuối không nói lời nào.

Sau khi đưa mọi người đến đại sảnh rộng lớn, tên áo đen kia mới lên tiếng.

“Tối nay các ngươi ở lại đây nghỉ ngơi, trong đại sảnh đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, có thể tự đi lấy.

Ngày mai sẽ có người đưa các ngươi đi khai thân phận.

Ngoài ra không được gây ồn ào vô cớ.” Người áo đen dùng ánh mắt uy hiếp mọi người sau đó mới xoay người rời đi.

Trong đại sảnh lập tức rơi vào yên tĩnh.

Qua hồi lâu, thuật cấm ngôn của tiên sư mới mất đi hiệu lực.

Sau đó người trong đại sảnh bắt đầu tụ tập lại nói chuyện.

“Lần này đúng là không may, thế mà lại gặp phải hải quái tập kích.


Lúc đến có gần trăm người, nhưng còn không đủ một nửa sống sót.”

“Cầu đạo, tu tiên cái gì chứ.

Ôi, không biết cha ta nghĩ như nào mà nhất định phải đưa ta đến đại thế giới này, để ta tu tiên.

Ta nói chứ, tu tiên nào có dễ dàng như vậy.”

“Đúng đấy, ở chỗ chúng ta, ta dù sao cũng là con của Trấn Nam Vương, có bao nhiêu vinh hoa phú quý hưởng thụ.

Cái nơi quái quỷ này có gì hay, kia…” Nói được một nửa chỉ còn tiếng ư ử, hắn bị người bạn đồng hành nhanh tay nhét cái gì đó vào bịt miệng lại.

Lúc này, nam tử tên Tô Trường Ngọc kia lên tiếng: “Chuyện này đến đây còn nói những lời này làm gì? Có nhà ai không phải tốn của mới đưa các vị đến được đây? Phàn nàn không bằng kiên nhẫn tu hành.

Nếu thật sự có thể trở thành tiên sư, từ đó có hy vọng trường sinh, còn có thể có cơ hội trở về quê nhà, đưa các tộc nhân trong nhà đi.”

Lý Phàm trốn trong bóng tối, nghe mọi người nói chuyện đã dần hiểu ra thân phận của những người này.

Chỉ sợ những người này cũng giống hắn, là người phàm bị trục xuất ra khỏi vùng đất Tiên Tuyệt.

Nhưng có vẻ hiện giờ bọn họ ở vùng đất Tiên Tuyệt, tồn tại Tu Tiên giới không phải bí mật gì.

Với lại đã phát triển thành một con đường “nhập cư trái phép”.

Lý Phàm vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

Ngay vào lúc Lý Phàm đang suy nghĩ thì cách đó không xa, có một thanh niên hơi mập đi đến.

Thanh niên vỗ bả vai Lý Phàm như rất thân quen: “Huynh đệ, nhìn ngươi khá lạ.

Không biết ngươi có chức quan gì ở quan cư Đại Ly? Hoặc là phú thương châu nào?”

Lý Phàm hất bàn tay thanh niên đặt lên vai mình ra, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn không nói câu nào.

Thanh niên mập cảm giác như có một con rắn độc để mắt đến mình vậy, sau lưng lạnh toát.

Nhưng bị ánh mắt của một người làm cho hoảng sợ thì hơi mất mặt, nhưng thanh niên mập cũng có kinh nghiệm.

Lý Phàm trông có vẻ bình thường không có gì lạ nhưng mơ hồ cảm nhận được khí thế không giận mà nghiêm, hiển nhiên là ngồi trên vị cao đã lâu.

Không phải người đơn giản!

Thanh niên mập lập tức có kết luận trong giây lát, sau đó thức thời rời đi.

Những người khác thấy vậy đều biết Lý Phàm không hiền lành, sau đó cũng không có ai đến tìm hắn nữa.

Đèn đuốc trong này chập chờn, âm thanh của mọi người ngày càng nhỏ dần, tất cả đều chậm rãi ngủ thiếp đi.


Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng mọi người đã bị đánh thức.

Một nam nhân trung niên đang vuốt bộ râu dài, mặc trường bào màu xanh, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt mọi người.

“Lát nữa ta đưa các ngươi đi nhận hộ tịch.

Sau khi nhận hộ tịch xong, các ngươi sẽ chính thức trở thành một thành viên của đảo Lưu Ly.” Nam nhân trung niên nhìn xung quanh, lạnh lùng nói.

Mọi người nghe hắn nói thì đều lộ vẻ mặt hưng phấn.

“Nhớ kỹ, đừng nói những lời không nên nói.

Nếu không, ta không đảm bảo tính mạng các ngươi an toàn được đâu.” Nam tử nheo mắt lại nói thêm.

Mọi người đều biết lần này chuyện bọn họ làm không thể lộ ra ngoài nên đều gật đầu.

Sau đó, nam tử trung niên phân phó, Lý Phàm và mọi người đều đổi sang một bộ y phục rách nát.

Sau đó hắn dạy thống nhất một số chuyện.

“Các ngươi đều là cư dân trên đảo Đại Dụ ở phía Tây.

Bởi vì gặp gió bão nên hòn đảo bị hủy mới chạy nạn đến đây.

Nếu có người hỏi thì các ngươi cứ nói như vậy.”

Mọi người đều đáp vâng.

Sau đó nam tử trung niên dẫn đầu, còn có bốn năm tên đại hán áo đen giám sát, mọi người rời khỏi động đá trong ám đạo, đi lên mặt đất.

Sau khi đi dạo quanh khu nhà ở trong thành thị, lượn quanh không biết bao lâu mới đi đến trước một phủ đệ.


Lý Phàm chú ý đến, tuy mười mấy người này xếp thành có quy mô không nhỏ nhưng dân cư trên đảo đa số đều chỉ tùy tiện nhìn một cái không quan tâm, hiển nhiên đã quen rồi.

Không đi vào từ cửa lớn phủ đệ mà để gã sai vặt đi vào thông báo, không bao lâu sau thì quay lại, dẫn mọi người đi theo thiên môn bên trái đi vào trong một đại sảnh.

Trong đại sảnh khá rộng rãi, trước khi bọn Lý Phàm đến đã có hai ba nhóm tụ tập, lên đến hơn trăm người.

Dù vậy cũng không hề chật chội chen chúc.

Ánh mắt nam tử trung niên ra hiệu cho mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh đã đến lượt bọn người Lý Phàm.

“Triệu quản sự!” Nam tử trung niên lên tiếng chào hỏi.

“Đây là nạn dân đến nhập tịch à?” Triệu quản sự khoảng năm sáu mươi tuổi, đã già.

Nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, hắn nhìn đám người phía sau, cười như không cười nói: “Tôn Chương, những nạn dân này không phú thì cũng quý đấy nhỉ!”

Tôn Chương cũng không hoảng loạn, chỉ thở dài: “Đúng vậy.

Trước đó đều là nhà giàu có trên đảo Đại Dụ.

Đáng tiếc không có tiên sư phù hộ, thiên tai giáng xuống, mọi vinh hoa phú quý đều thành bọt nước.

Bây giờ chỉ có thể vượt vạn dặm đến đảo Lưu Ly của chúng ta lánh nạn.”



Bình luận

Truyện đang đọc