TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Một lát sau, vô số ngọn núi trong tầm nhìn bắn ra từng luồng ánh sáng màu trắng, hội tụ phía trước Hà Chính Hạo, hình thành quả cầu ánh sáng cực lớn.

“Mở!”

Hà Chính Hạo hướng bàn tay lên trên.

Cầu sáng bống nhiên gia tốc, theo hướng Hà Chính Hạo chỉ dẫn, hướng lên thẳng tắp.

Nháy mắt hình thành một trụ sáng nối liền trời đất.

Đánh tới vầng thái dương trên trời.

Mặt ngoài thái dương bóp méo, sau đó nứt làm hai.

Bên trong hình thành một cánh cửa truyền tống.

“Đi thôi!”

“Vù vù…”

Tiếng gầm rú không ngừng vang vọng bên tai, cảnh tượng trước mắt không ngừng xoay vòng, mơ hồ không rõ ràng.

Qua hồi lâu, Lý Phàm mới khôi phục lại từ dị thường.

“Lần đầu tiên dùng Truyền Tống trận đều như vậy, quen dần thì tốt.” Hà Chính Hạo thuận miệng giải thích.

Lý Phàm im lặng gật đầu, quan sát đến cảnh sắc bốn phía.

Nơi trước mắt dường như là một quảng trường cỡ lớn.

Phía trước quảng trường là một bức tượng khổng lồ đứng sừng sững.


Là một lão giả râu dài, đầu đeo cao quan.

Bên dưới bức tượng, trong quảng trường còn có hơn vạn tượng đá to nhỏ tạo hình khác nhau.

Tất cả vạn bức tượng đá đều không ngoại lệ, tất cả đều ngẩng đầu ngước nhìn lão giả râu dài.

Mà Truyền Tống trận Lý Phàm bước ra nằm ngay phía trước một trong những bức tượng đá đó.

“Nơi này là quảng trường truyền pháp.

Nó được kiến tạo để kỉ niệm ngày trước Tiên Tôn truyền đạo, mỗi một trụ sở của Vạn Tiên Minh ta đều có một quảng trường như này.” Hà Chính Hạo giới thiệu.

Nhớ lại Tiên Tôn Pháp Thiên Tướng Địa mô tả bên trong “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp”, Lý Phàm chăm chú nhìn bức tượng lão giả hồi lâu, yên lặng gật đầu.

“Trong đảo Vạn Tiên không cấm, nhưng độ cao không thể vượt qua tượng Tiên Tôn.

Nếu không chắc chắn sẽ bị đại trận công kích, dù là Nguyên Anh kỳ, e rằng trong nửa khắc cũng tân tử đạo tiêu.” Sắc mặt Hà Chính Hạo nghiêm túc, dặn dò.

Trong lòng Lý Phàm rùng mình, lập tức nhớ kỹ.

“Tuy rằng trên đảo không cấm phi hành, nhưng ta khuyên ngươi đừng bay loạn cạ.

Tất cả tu sĩ biển Tùng Vân đều tụ tập ở đây, có đủ cường giả Kim Đan, Nguyên Anh kỳ.

Nếu ngươi bay trên đỉnh đầu bọn họ, chọc giận bọn họ, nói không chừng sẽ bị ghim trong lòng.”

“Đến lúc đó khi ngươi ra khỏi đảo Vạn Tiên, bọn họ tùy tay giết chết người, cơ hội nói lý lẽ cũng không có.”

Hà Chính Hạo dẫn theo Lý Phàm, vừa đi bộ, vừa nhỏ giọng nói lại chuyện tình cần chú ý trên đảo Vạn Tiên.

Chuyện liên quan đến sống chết, Lý Phàm nhớ kỹ từng chuyện.

Đi chốc lát, hai người xuyên qua một hành lang hình thành tự nhiên từ dây leo bện lại, đến một rừng rây xanh biếc vắng vẻ.

Trên bãi đất trống trong rừng trưng bày một tấm gương to lớn phong cách cổ xưa.

Thỉnh thoảng có tu sĩ phong thái vội vàng, xuyên qua mặt kính, không biết đi đến nơi nào

Cũng có tu sĩ đi ra từ gương, trực tiếp rời đi.

“Gương này chính là Thiên Huyền Kính của Vạn Tiên Minh chúng ta.”

“Truyền thuyết trước khi Tiên Tôn truyền đạo, Thiên Huyền Kính chỉ là một tấm gương phổ thông.

Sau đó Tiên Tôn thụ đọ, tấm gương này phản chiếu bóng hình Tiên Tôn, vậy mà sinh ra một tia ý chí của chính mình.

Sau đó học tu luyện giống tu sĩ bình thường, từ một phàm vật chậm rãi tiến hòa thành thiên địa linh bảo như hiện tại.”

“Phần lớn sự việc của tu sĩ như ngươi và ta trong Vạn Tiên Minh đều xử lý từ Thiên Huyền Kính.

Nghe nói tên này rất thù dai, ngươi phải cẩn thận, đừng nói năng lung tung.” Hà Chính Hạo nhỏ giọng báo cho Lý Phàm.

Sau đó, Hà Chính Hạo lôi kéo Lý Phàm đi vào trong kinh.

Lọt vào trong tầm mất là một không gian đơn độc, không hề thấy bóng dáng tu sĩ.


Giống như thân đang ở trong hư không, bốn phía là hư vô và hắc ám.

“Người này là tu sĩ mới lên cấp, lần này tới đảo Vạn Tiên gia nhập Vạn Tiên Minh ta.” Hà Chính Hạo chỉ vào Lý Phàm nói.

“Tiến cử một tu sĩ Luyện khí sơ kỳ, công lao trung đẳng, tương đương với 50 điểm độ cống hiến.

Độ cống hiện trước mắt: 920 điểm.” Một âm thanh vang lên trong không gian.

Sắc mặt Hà Chính Hạo bình thường.

Lý Phàm hơi đăm chiêu.

Hà Chính Hạo thu được điểm cống hiến, sắc mặt vui mừng.

“Nếu tiểu hữu đã đến nơi này, vật ta có thể yên tâm trong lòng.

Ngươi có vấn đề gì cứ hỏi Thiên Huyền Kính.

Bình thường hắn sẽ báo kỹ càng cho ngươi.

Ta còn có chức trách thủ đảo trong người, không thể phụng bồi.”

Dứt lời, Hà Chính Hạo vội vàng rời đi.

Để lại một mình Lý Phàm trong Thiên Huyền Kính.

Xung quanh bóng đêm nhấp nháy một tia sáng, sau đó lại vụt tắt.

“Đã ghi chép dao động thần thức.”

“Đã hình thành không gian độc lập.”

“Tu sĩ, xin mời nói tên của ngươi.”

Một âm thanh hơi quái dị vang lên

“Lý Phàm.” Lý Phàm trả lời.

“Tu sĩ Lý Phàm, hoan nghênh gia nhập Vạn Tiên Minh.


Phúc lợi gia nhập, tặng ngươi 20 điểm độ cống hiến miễn phí.

Ngươi có thể sử dụng độ cống hiến, hối đoái linh thạch, công pháp, pháp bảo vân vân.”

“Ngươi có thể dựa vào các phương thức như nộp vật tư, hoàn thành nhiệm vụ, giao dịch với người khác để thu hoạch độ cống hiến.”

“Tương tự, nếu ngươi gặp vấn đề không thể giải quyết, cũng có thể tiêu hao độ cống hiến tuyên bố treo giải thưởng.”

“Độ cống hiến hiện tại của ngươi: 20.”

“Là tu sĩ mới gia nhập Vạn Tiên Minh, ngươi có thể ở lại trong Thiên Huyền Kính ba mươi ngày miễn phí.

Ba mươi ngày sau, ngươi cần thanh toán độ cống hiến mới có thể tiếp tục ở lại.”

“Phí ở lại: mỗi ba mươi ngày 10 điểm độ cống hiến.”

“Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn tiêu phí độ cống hiến mua động phủ cho bản thân ở đảo Vạn Tiên.”



Thiên Huyền Kính siêng năng giảng giải cho Lý Phàm thường thức về cuộc sống trên đảo Vạn Tiên.

“Nếu ta không sống ddc trong Vạn Tiên Minh, có thể lựa chọn rời đi, gia nhập Ngũ Lão hội không?” Lý Phàm nghe xong hồi lâu, đột nhiên hỏi.

Dường như bị bóp nghẹt cổ, âm thanh của Thiên Huyền Kính đột nhiên im bặt.

Im lặng một lát, Thiên Huyền Kính mới tiếp tục nói: “Người đã gia nhập Vạn Tiên Minh, không thể lại gia nhập Ngũ Lão hội.

Ngược lại cũng vậy.”

“Nếu làm trái sẽ lọt vào truy sát liên thủ của hai bên.”


Bình luận

Truyện đang đọc