TA MÔ PHỎNG CON ĐƯỜNG TRƯỜNG SINH


Không biết bao nhiêu dân chúng sau khi nhìn thấy quỳ xuống dập đầu, mà văn võ bá quan trong triều nhìn thấy Lý Phàm sử dụng thủ đoạn tiên nhân như thế, tất cả thay đổi sắc mặt, thái độ cải biến.


Ban đầu đủ loại câu oán hận dựng lên bởi vì Lý Phàm giết chóc vơ vét của cải, trong khoảnh khắc biến mất, thậm chí mọi người còn chủ động ân cần giúp Lý Phàm dự trữ lương thực.


Có đủ loại quan lại chủ động trợ giúp, cộng thêm giết chết một đám gian thương, thuyền Thái Diễn rốt cục được trang bị tràn đầy.


Mọi thứ đã được chuẩn bị, Lý Phàm cũng không còn vướng bận ở trần thế.


Hắn lái thuyền Thái Diễn, đi tới bên trên Khư Uyên.


Phóng tâm thần, để thuyền Thái Diễn lái tự động theo tốc độ cố định

Từ đầu đến cuối chỉ qua mấy canh giờ, nhưng trong mắt Lý Phàm lại dài hơn thời gian trăm năm kinh lịch trước đó.


Sau khi chờ đợi dài đằng đẵng, Lý Phàm rốt cục xuyên qua đại trận Tiên Tuyệt, đi tới Tu Tiên giới!

Làm quen với cảm giác xé rách khi vượt qua hai giới, Lý Phàm hưng phấn nhìn về bên ngoài thuyền Thái Diễn.


Nhưng mà, khi nhìn rõ cảnh sắc xung quanh, Lý Phàm bỗng trợn tròn mắt.


Không giống những ngọn núi liên miên nối tiếp như kiếp trước mà hắn thấy, lúc này vị trí của Lý Phàm đang ở trên một đại dương mênh mông!

Vô tận vô biên, không thấy tận cùng.


“Chuyện gì vậy? Sao nơi đi ra lần này lại không giống lần trước?” Lý Phàm có hơi choáng váng.


Hắn lấy trong ngực ra một bản đồ được vẽ theo ký ức, Lý Phàm cố gắng tìm vị trí biển lớn ở bên trên.



Nhưng tìm đi tìm lại cũng không phát hiện ra.


“Thôi, đi một bước tính một bước vậy.

” Không biết xảy ra sai sót ở đâu, Lý Phàm cất bản đồ đi và thở dài: “Vẫn may còn có thuyền Thái Diễn để di chuyển, nếu không sợ là sẽ bị chết trong đây mất.

Cũng không biết dùng hết linh thạch bên trong thuyền Thái Diễn, có thể tìm được chỗ ở không?”

Lý Phàm không phải người sẽ hối hận nên nhanh chóng hành động.


Chọn một phương hướng xong, hắn lái thuyền Thái Diễn bay sang đó, tìm kiếm dấu vết thành thị xung quanh.


Đại dương bao la rộng lớn, Lý Phàm bay mất bảy ngày bảy đêm cũng không nhìn thấy bóng người nào.


May mắn là lương thực chuẩn bị trên thuyền Thái Diễn đủ nên không cần lo lắng vấn đề sinh tồn.


Cứ như vậy hơn mười ngày trôi qua, tốc độ của thuyền Thái Diễn ngày càng chậm, đã sắp hết nhiên liệu rồi.


Ngay vào lúc ở trong sơn cùng tận thủy này, Lý Phàm cuối cùng cũng thấy bóng mờ một chiếc thuyền trên mặt biển.


Lý Phàm vui mừng, lập tức giảm tốc độ của thuyền Thái Diễn xuống, chậm rãi đến gần.


Đợi đến khi đến gần, hắn lại không có gì để nói.


Hóa ra đúng là thuyền nhưng là một chiếc thuyền sắp đắm.


Giống như bị cái gì đó tập kích, thân tàu bị phá một lỗ lớn, hai phần ba đã chìm xuống nước.


Thuyền bị vây trong mặt biển, mười mấy người giãy giụa, hiển nhiên đều là người trên thuyền.


Những người này đa số đều không giỏi bơi, chỉ miễn cưỡng ôm lấy đoạn gỗ cây nổi trên mặt nước để bản thân không chìm xuống.


Lý Phàm đang do dự có nên rời khỏi thuyền Thái Diễn cứu những người này không thì lại nghe có một nam nhân may mắn sống sót đang la hét: “Mọi người đừng sợ, ta đã phát tín hiệu cho tiên sư! Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ đến cứu chúng ta! Mọi người kiên trì một chút!”

Lý Phàm nghe vậy thì lòng chợt có suy nghĩ.


Hắn thu hồi thuyền Thái Diễn, nhảy vào mặt biển, lặng lẽ đi về phía những người kia.


Lý Phàm lặng yên không một tiếng động trà trộn vào đám người, giả bộ như đang hấp hối, cố gắng giãy dụa cầu sinh.


Qua nửa ngày, một ánh sáng từ phía xa bay đến, đứng phía trên mọi người.


“Tiên sư cứu ta!”

“Tiên sư cứu mạng!”




Mọi người thấy hy vọng, lập tức nháo nhào kêu cứu.


“Ồn ào!”

Nghe giọng là nam, nhưng khuôn mặt này lại bị tấm vải mỏng che đi, không nhìn thấy rõ.


Người kia hừ lạnh một tiếng, cũng không biết làm pháp thuật gì, Lý Phàm cảm giác mình không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.


Mọi người cũng lập tức trở nên yên lặng.


Vị tiên sư đó bay đến bên cạnh chiếc thuyền đắm, nhẹ nhàng dùng tay nâng lên, sau đó vớt cả chiếc thuyền ra khỏi mặt nước.


Sau đó hắn đánh một hào quang ra, cái lỗ lớn trên thuyền lập tức được sửa chữa trong giây lát.


Hắn nhìn đám người trôi nổi trong biển, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đi về phía mặt biển, sau đó nhấc lên.


Đám người Lý Phàm cảm giác bị một bàn tay vô hình nhấc lên, bay về phía chiếc thuyền đã được sửa lại.


“Ầm ầm!”

Nhất thời, những người được cứu bị tiên sư ném mạnh lên thuyền như miếng sủi cảo.


Miệng không thể nói, chỉ có thể kêu rên.


Nhưng vẻ mặt tất cả đều vui mừng kính sợ vì được cứu, không hề dám oản giận nửa lời.


Sau khi toàn bộ người được cứu, tiên sư bay lên phía trên mọi người, giọng nói không thân thiện: “Người nào phát tín hiệu cho ta?”

Nam tử trước đó trấn an mọi người vội vàng quỳ rạp xuống đất.


Tiên sư phất tay, giải pháp thuật trên người hắn.


Nam tử đó vừa dập đầu vừa nói: “Tiểu nhân Tô Trường Ngọc…”


Tiên sư cắt ngang lời hắn: “Ngươi có biết quy củ không? Từ lúc này về sau, mọi thứ không liên quan đến ta.

Từ trước đến nay ta chưa từng gặp các ngươi, cũng không biết các ngươi là ai.

Biết chưa?”

Tô Trường Ngọc lại dập đầu lần nữa: “Tiểu nhân đã hiểu.

Trưởng bối trong nhà giao phó…”

Hắn nói được nữa câu thì lại mất đi tiếng nói.


Hóa ra sau khi tiên sư kia hài lòng gật đầu thì lại tiện tay cấm ngôn Tô Trường Ngọc.


Tiên sư không để ý đến những người phàm này mà đi đến đầu thuyền, không biết làm pháp thuật gì, thuyền hướng về một hướng khác, nhanh chóng chạy đi.


Thấy cảnh này, trong mắt người phàm đều lộ ra vẻ chấn động.


Cũng có một số người dường như còn chưa tỉnh táo lại sau tai nạn trước đó mà ngồi thẫn thờ ở boong tàu, run rẩy cuộn mình lại như đang thút thít nức nở.


Trên thuyền rơi vào im lặng đáng sợ.


Mãi đến khi trời tối, cuối cùng mới thấy ánh sáng hơi lấp lóe ở phía xa.


Đó là một hòn đảo trông khá phồn hoa, vẫn còn cách khá xa mà đã nghe thấy tiếng cười.


Ở bến tàu có trăm chiếc thuyền lớn thả neo, trông rất hùng vĩ.




Bình luận

Truyện đang đọc