THẦN ẨN

Dưới chân có một con đường, đá xanh rải đầy, ngang khe sinh tử, gọi là Hoàng Tuyền.

Ngước mắt nhìn một dòng sông, nước sông xanh thẳm, chiếu sáng kiếp này, là Vong Xuyên.

Trên sông có một cây cầu, lấy mệnh làm bước, cõi trần quên hết, tên Nại Hà.

Phía cuối có một hòn đá, vãng sinh quay đầu, trần duyên đoạn tuyệt, tức Tam Sinh.

Đường Hoàng Tuyền, sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, đá Tam Sinh.

Thiên mệnh đảo ngược, luân hồi đằng đẵng, dừng bước, dừng bước.

Nhìn xem, mấy câu này thật nhiều đại khí, thấu hiểu, hào phóng! Đáng tiếc là, phối hợp với điệu hát dân gian êm dịu của Ngô nông vùng Giang Nam, dẫn đến 1 cái tên "Hà Tất"

Sóng nước óng ánh trên sông Vong Xuyên, một năm không ngừng vang lên câu hát đó. A Âm lúc mới gặp, quả thực rung động mất mấy ngày. Chỉ là đợi đến lúc nàng nhìn thấy những con quỷ treo cổ nổi lềnh bềnh trên sông Vong Xuyên, thè ra cái lưỡi dài ngân nga giai điệu Giang Nam, thì sau đó tựa như sét đánh thẳng vào tim, không bao giờ dám ôm một chút ảo tưởng về ca khúc mà Quỷ giới lấy làm tự hào nữa.

Sau khi A Âm chết, tự đáy lòng nàng cảm thấy hối tiếc nhất chính là chuyện này.

Nghe nói ca khúc này là do người đứng đầu Quỷ giới là Ngao Ca đã lưu truyền cho đời sau ở cầu Nại Hà, vì chúng sinh tam giới vãng sinh mà vắt hết óc suy nghĩ mấy trăm năm mà sáng tác nên. Ngày đại thành, Ngao Ca đại xá Quỷ giới, mời Tiên Yêu Tam giới cùng chúc mừng. Lúc bài hát được công bố, khắp tam giới đều lưu truyền bài hát này. Người người đều nói Quỷ Vương hào khí, đầy lòng trắc ẩn.

Không ít nữ quân tiên yêu lòng đầy tán thưởng, không ngừng lao tới Địa Phủ, muốn ngó thử Quỷ Vương đầy lòng trắc ẩn, thần bí nhất Tam giới. Chỉ tiếc, yến tiệc tổ chức được mấy ngày, thì cả điện đầy kín quỷ treo cổ, trong tiệc đường mặc trang phục sặc sỡ dựa theo điệu hát Giang Nam mà ca hát mấy ngày. Lúc yến hội kết thúc, tiên yêu tham gia tiệc bất luận đạo hạnh nông sâu bao nhiêu, đều bị quỷ sai vác mang ra khỏi Quỷ giới.

Từ khi Thượng Cổ Chân Thần, Bạch Quyết Chân Thần lấy thân ứng Hỗn Độn kiếp, sau đó Thượng Cổ giới một lần nữa đóng cửa, trong Cửu Châu bát hoang gió êm sóng lặng mấy trăm năm thì những chuyện này là hoang đường nhất.

Dĩ nhiên, vẻ đẹp tuyệt đỉnh của Quỷ vương Ngao Ca cũng truyền đi, trên trời dưới đất không ai không biết. Vì vậy tại Địa phủ, các nữ tiên, nữ yêu xinh đẹp suốt ngày bay tới bay lui ngày càng nhiều lên.

A Âm không biết từ chỗ nào trong cái miệng rách của tên tiểu quỷ biết được chúng tiên yêu gặp phải bi kịch, tâm trạng đang bị choáng váng cuối cùng cũng thoải mái lên.

Thấy chuyện này đã đi hơi xa một chút, chúng ta quay trở lại cầu Nại Hà trên sông Vong Xuyên đi.

Thật ra không giống nhân gian đồn đại, mơ hồ và đáng sợ như vậy, cầu Nại Hà phía cuối đường Hoàng tuyền chẳng qua là một cây cầu đá bình thường, duy nhất một điều hiếm có chính là cây cầu này nối liền sinh tử luân hồi.

Chính giữa cầu có đặt một cái bàn đá xanh biếc, trên mặt bàn để một cái chén màu xanh biếc,  nhìn cũng không tệ lắm. Ngồi trên cầu là một quỷ quân bộ dạng uể oải, mặc áo choàng xanh biếc. Quay đầu lại, ơ ôi, cái vẻ đẹp cũng không phải để trưng cho đẹp, hễ hồn phách nào đi qua cầu Nại Hà, mỗi ngày bởi vì dung mạo của người này mà rơi vào Vong Xuyên nhiều vô số kể.

Vị quỷ quân này đầu đội cẩm quang, tay áo thêu sợi tơ vàng, trên đai lưng đeo ngọc Nam Điền. Một thân áo choàng, cần có tằm tiên nhả tơ trăm năm ở núi Vân Khê mới có thể dệt thành, da trên đôi giày màu đen càng là da lấy trên người yêu thú Thôn Vân của Yêu giới. Một câu thôi, người này, không đúng, quỷ này đẹp mà giàu.

"Ơ, A Âm, muội đã về rồi, mau lại đây cùng ta trò chuyện một lát!"

Có lẻ mấy ngày nay trời cao có đức hiếu sinh, người chết không nhiều lắm, trên cầu Nại Hà trống không, vị quỷ quân vô cùng buồn chán, quay đầu nhìn thấy bên kia cầu một khuôn mặt quen thuộc đang đi tới, miệng nhếch lên, cả khuôn mặt lập tức rực rỡ như hoa.

A Âm chậm rãi liếc nhìn hắn một cái, chầm chậm đi đến thềm đá, chậm rãi dừng bên cạnh hai cái chân đang đung đưa của quỷ quân, chậm rãi vươn tay, mắt nhìn lên nhỏ tí tẹo, "Đưa ta đi, nhớ hâm nóng một tí."

Trên cầu Nại Hà có thể uống gì, đứa con nít ba tuổi cũng biết. Nào biết đâu quỷ quân lại lắc đầu, trăm ngàn cái không vui, nhìn nàng nháy mắt, "A Âm, không vội không vội, hai ta cùng tán gẫu. Kiếp này, ta sẽ cho muội tái sinh vào gia đình hoàng thất phú quí bậc nhất. Đời này của muội dù sao cũng trôi qua vui vẻ, quyền thế cũng có, tuổi trẻ xinh đẹp cũng có!"

Thấy A Âm không có phản ứng, hắn sờ lên cằm, bấm tay tính toán, "Không đúng, lần trước tiễn muội đi mới mười bảy, mười tám năm, là công chúa của một nước, sao chết sớm như vậy? Chẳng lẽ ngay cả chân long khí của Hoàng gia cũng không chống đỡ được vận suy của muội? Hay là phò mã có trái tim bạc tình bạc nghĩa? Muội lại vì tình cảm bi thương mà chết?"

Hắn vừa nói liền muốn khuấy động sóng nước óng ánh của Vong Xuyên để nhìn cảnh ngộ kiếp này của A Âm. A Âm âm trầm ngẩng đầu, liếc hắn " Quỷ quân Tu Ngôn, không cần nhìn, phò mã ở kiếp này là người tốt, chỉ là vừa cùng ta kết hôn liền nhiễm bệnh nặng, chưa đến một năm thì chết. Ta là công chúa không phải giả, nhưng chịu không nổi cái danh tiếng khắc chồng, nhiễm phong hàn, rồi cũng bệnh chết."

Nàng nói với giọng đều đều, giống như là nói về cuộc đời bình sinh của người khác.

Quỷ quân Tu Ngôn cũng không bất ngờ, nhẹ nhàng chậm rãi cười: "Vậy thì muội cũng đừng đầu thai nữa, A Âm, mệnh muội định trước là quỷ mệnh, ta thấy muội ở lại Địa phủ với ta trông coi đường Hoàng Tuyền là được rồi!"

A Âm xùy một tiếng, nhìn Tu Ngôn một người lẻ loi, suy nghĩ một chút rồi nhảy lên cầu, nhịn không được mỉa mai: " Lần trước lúc ta chuyển sinh, huynh nói cái gì mà kiếp này ta nhất định sẽ sống lâu thật là lâu, yên ổn vui vẻ, huynh xem còn không phải một số mệnh phiền lòng!"

Tu Ngôn có phần vô tội, "Cái này không thể trách ta được, ở nhân gian số mệnh của muội đã là phú quý bậc nhất rồi!"

A Âm hừ hừ, thở dài, chống cằm rất là phiền muộn.

Đúng vậy, chẳng trách được Tu Ngôn, đã cho đầu thai đến hoàng gia rồi! Chẳng lẽ đúng như Tu Ngôn nói là nàng mang mệnh sát, đã định trước là mệnh cách xui xẻo?

A Âm là một con quỷ, mà còn là một quỷ có tuổi thọ rất dài. Tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng lại vận khí tốt mà ôm được đùi của quỷ quân Tu Ngôn có biệt danh "Quỷ Kiến Sầu" ở Địa Phủ.

Người xưa có câu nói ". Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi", tiên, yêu, người hay ma đều không tránh khỏi luân hồi chuyển thế, vị trí Quỷ quân trông coi đường hoàng tuyền ở Tam giới xưa nay nhạy cảm. Từ khi Tu Ngôn lên canh giữ ở cầu Nại Hà đã không cách nào kiểm tra, chỉ nghe thấy Quỷ quân Tu Ngôn ngoại trừ bộ dáng người người oán trách, đến đạo hạnh cũng thâm sâu khó lường. Vị quỷ quân anh tuấn, vừa mạnh mẽ, vừa thần bí như vậy, lại cam nguyện canh giữ cầu Nại Hà hàng trăm nghìn năm, cũng là một việc hiếm lạ.

Duyên phận giữa hắn và A Âm, nói đến cũng là loại cơ duyên bền bỉ nước chảy đá mòn, sắt có ngày cũng thành kim.

A Âm là một con quỷ không nhớ rõ về quá khứ, lời này suy nghĩ kỹ càng ra thì có vẻ không đúng lắm, A Âm chỉ là không nhớ rõ chuyện cũ lúc nàng phiêu dạt ở Quỷ giới trước đây.

Linh hồn thì vô hình, dựa vào đạo hạnh hóa thành hình thể. A Âm chỉ nhớ rằng hồn phách bản thân vỡ vụn, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có, nàng ở tầng thấp nhất của Địa phủ điều dưỡng hơn trăm năm, khó khăn lắm mới có thể biến thành một cô nương. Thế gian bất luận ở đâu cũng đều là mạnh được yếu thua, nàng có thể đem hồn phách ngưng tụ thành hình, quả thực chịu không ít đau khổ mà người ngoài không thể biết được.

Nàng tự nhận là người lạc quan, hồn phách tiêu tan, quá khứ đã quên, không hiểu tại sao những chuyện phiền lòng này xuất hiện ở Địa Phủ, sau đó tại đây nàng hạ quyết tâm bước lên cầu Nại Hà luân hồi với một thân trong sạch, hơn nữa nàng cũng lười suy nghĩ.

Tu Ngôn ngay từ đầu thật ra cũng không chú ý tới nàng, Quỷ hồn ở Địa phủ hàng nghìn vạn, hắn làm sao nhớ được những nữ quỷ không mấy nổi bật. Nhưng không chịu được số mệnh bi thương quỷ dị của A Âm, tại lần thứ mười lăm lúc A Âm đứng ở cầu Nại Hà tức giận hỏi hắn có thể cho nàng một số mệnh tốt hay không, như vậy Tu Ngôn mới có một chút xíu ấn tượng đối với nàng.

Cũng là nhân duyên của hai người, gần đây quỷ quân Tu Ngôn, người luôn mắt cao hơn đầu, đối với mọi người đều lãnh đạm, lại cho A Âm một vẻ mặt dễ gần, thậm chí còn hao tốn khí lực để xem con đường luân hồi của nàng. Nhìn qua đã biết, Tu Ngôn đã có hứng thú với nàng.

A Âm từ lần đầu chuyển thế đầu thai đã qua ba trăm năm, cầu Nại Hà đi qua hơn mười lần, mỗi kiếp nhất định sống không quá hai mươi tuổi, vả lại đều vì tình mà chết. Tu Ngôn phát hiện nàng là một con quỷ kỳ quái, người khác uống canh Mạnh bà, đi qua cầu Nại Hà, đều quên hết chuyện kiếp trước, mỗi kiếp đều trống trơn. Nàng thì ngược lại, lúc đầu thai làm người lại không nhớ rõ, một khi chết thành quỷ, quá khứ của mỗi kiếp đều nhớ qua một lần.

Mấy lần đầu, A Âm qua cầu Nại Hà còn có thể chịu đựng, yên yên lặng lặng uống canh Mạnh bà rồi lên đường. Sau đó, đến tận lần luân hồi thứ mười lăm, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nổi giận đứng trên cầu Nại Hà chất vấn Tu Ngôn.

Lúc còn sống yếu ớt thì yếu ớt đi, chết rồi lại nhớ hết vận mệnh của mỗi kiếp.Mặc dù A Âm là một con quỷ hết lần này đến lần khác chết đi, nàng cũng hiểu được ông trời có chút không phúc hậu.

Quỷ quân Tu Ngôn canh giữ cầu Nại Hà hơn một nghìn năm, chưa từng nhìn thấy qua một con quỷ mà luật trời không dung như vậy, nhất thời như con rùa và đậu xanh, nên đối với nàng có chút chiếu cố. Lại nói, mỗi ngày hắn đều đối diện với không khí trầm lặng chỉ chờ hồn quỷ đầu thai, không có một ai có thể giống như A Âm còn nhớ đến Địa phủ mỗi một lần chuyển kiếp, vì vậy dần dần hai người càng tâm đầu ý hợp.

Người ta đều nói ". Quan phủ có người dễ làm việc", A Âm cũng không phải là người tinh tế, từ mấy kiếp trước thì đã bắt Tu Ngôn vì nàng mà tìm gia đình người tốt để đầu thai. Tu Ngôn đã quen với việc chuyện gì đến sẽ đến, lại không tin được A Âm xui xẻo như vậy, đối với việc này rất là để tâm, kiếp này qua kiếp khác đều tìm gia đình tốt, cứ như vậy mà trôi qua mười kiếp, thật sự là, lần này đều đem nàng bán luôn vô hoàng gia.

Đáng tiếc, trọn vẹn năm trăm năm, quỷ cô nương xui xẻo này vẫn còn vận mệnh yếu ớt như vậy!

Lúc này mới mười tám năm, lại chết rồi.

"A Âm." Tu Ngôn duỗi ra hai ngón tay chọt chọt vào bả vai A Âm, rồi lại chỉ lên trên, "Ta xem muội trời sinh với Địa phủ có duyên, không thích hợp làm người, dứt khoát làm một con quỷ được rồi. Nếu là cơ duyên thích hợp, tu luyện thật tốt, ngày sau nói không chừng cũng có thể công đức viên mãn, phi thăng Thần giới."

A Âm liếc hắn một cái, hừ một tiếng: "Tu Ngôn, huynh cho rằng ta vẫn còn đứa tiểu quỷ trẻ người non dạ năm đó sao. Mấy trăm năm nay ở Tam Giới, ngay cả Thượng Quân đều ít xuất hiện, chứ đừng nói là Thượng Thần!"

Thần giới theo như lời Tu Ngôn nói chính là Thượng Cổ giới, cùng với Tam giới là hai không gian hoàn toàn khác nhau, nghe nói muốn vào Thần giới ít nhất phải có pháp lực của Bán thần, nàng chỉ là một hồn quỷ cấp thấp, làm sao có thể vọng tưởng và may mắn như vậy!

Tu Ngôn quen thói nói bừa, lúc này nói bừa đi hơi xa.

Tu Ngôn sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng, lại không cam lòng, "Ái chà, nha đầu, cứ xem là không phi thăng lên Thần giới, ở lại Địa phủ cũng không tệ mà, những năm này Quỷ Vương quản lý Địa phủ giống như thế ngoại đào nguyên, không tin muội xem."

Vừa nói hắn vừa vẫy tay về phía Vong Xuyên giống như nhận công, sóng nước óng ánh tản ra, một góc Địa phủ phong cảnh tráng lệ hiện ra trước mặt hai người.

Địa phủ vĩnh viễn chỉ có đêm tối, lúc này, trên đường An Hoa trước Quỷ điện náo nhiệt, huyên náo, hàng trăm hàng ngàn đèn lồ ng lớn tung bay trên bầu trời Địa phủ. Trên đường, quỷ đến quỷ đi, vui sướng hân hoan. Trên đường đầy những sạp nhỏ bán đèn hoa đăng, cách đó không xa là Quỷ Vương điện được trang trí đèn lồ ng đỏ và lụa màu sắc thật lộng lẫy. A Âm lúc này mới nhớ tới, ở kiếp này nàng chết đúng ngày mười lăm tháng Giêng tết Nguyên Tiêu.

Thật đáng tiếc, thế gian là ngày đoàn viên, nhưng nàng một mình ra đi.

Chết thì cũng chết rồi, những con quỷ này thật đúng là thích quậy phá một cách ngốc nghếch, A Âm vì tu một kiếp may mắn mà giày vò hắn năm trăm năm, nào có rảnh rỗi xem người khác thoải mái, trong lòng nàng oán thầm, suy nghĩ nên khi nào uống canh rồi đi. A Âm ngáp một cái rồi quay đầu, nhìn Tu Ngôn lẻ loi một mình, quả thực đáng thương, liền nghĩ cùng hắn nói chuyện một hồi rồi đi đầu thai.

"A Âm, muội xem Địa phủ có phải giống nhân gian lắm không? Muội ở lại làm một con quỷ đi!" Tu Ngôn không nhìn thấy khuôn mặt ngáp dài của A Âm, kiên nhẫn chuẩn bị hồ sơ quỷ tịch cho A Âm.

A Âm mặc kệ hắn, qua loa mà khoát tay, vô tình liếc mắt về một góc thủy kính, giật mình.

Trên cầu nhất thời yên tĩnh, Tu Ngôn nhìn theo ánh mắt của nàng.

Chỗ góc rẽ cuối đường, một thanh niên lẳng lặng đứng yên.

Hắn một thân áo trắng, đứng thẳng tắp dưới cây đào ở góc đường, bóng dáng màu trắng lạnh lẽo tại Địa phủ u tối hết sức bắt mắt. Vô số quỷ quân đi ngang cây đào, cũng không dám tới gần hắn nửa bước. Người này tiên khí lượn lờ, đánh giá liền biết là vị thượng tiên hiếm thấy.

Hai bên đường phố, trong đình đài lầu các, nữ quỷ quân cẩn thận, rón rén đỏ mặt nhìn hắn nhiều vô số kể, thậm chí còn ẩn núp không ít nữ Tiên Quân. Theo A Âm thấy, Địa phủ đêm nay náo nhiệt cũng có một nửa là do hắn mà ra.

Nhưng hắn thờ ơ, thản nhiên xem nửa mét quanh cây đào thành địa bàn thuộc về riêng hắn, dường như người nào nhìn nhiều về chỗ hắn đứng, đều là ba đời gặp may.

Xem ra không phải là một người đơn giản, A Âm sờ sờ cái cằm, ánh mắt quay tròn hướng lên nhìn.

Chỉ liếc một cái, thiếu chút nữa nửa người ngã vào Vong Xuyên. Ơ ơ, bộ dáng này cũng quá tuấn tú, cộng thêm sự tôn quý, ôn nhu thấu tâm can. A Âm dám lấy vô số ánh mắt của hai mươi mấy kiếp nhìn chồng, lấy lương tâm đảm bảo, đây là Thượng tiên, là một mặt hàng cao cấp!

Bình luận

Truyện đang đọc