THẦN ẨN

Cả sơn môn Đại Trạch Sơn bị tàn sát? Yêu Hoàng Sâm Hồng bị ám sát? Cái chết của Lan Phong Thượng quân?

Những chuyện cũ này không phải ngàn năm trước đã có kết luận sao? Cho dù Yêu Hoàng bị Ma tộc khống chế gây ra đại họa, vậy cùng Khổng Tước Vương có liên quan gì? Không đúng, Khổng Tước Vương Hoa Mặc sớm đã tu luyện ma lực, chẳng lẽ sự thật của ngàn năm trước có liên quan đến Khổng Tước Vương?

Tiên nhân trên Thanh Long Đài nhìn về phía Phượng Hoàng, đột nhiên từ câu nói "Sơn môn Đại Trạch Sơn của ta" trong miệng Phượng Hoàng truyền đến làm tỉnh táo lại. Sắc mặt chúng tiên chấn động, khó giấu kinh ngạc trong mắt.

Năm đó sau kiếp nạn Đại Trạch Sơn chỉ có ba người sống sót. Nguyên Khải Thần quân, đệ tử cuối cùng là Thanh Y, còn có nữ đệ tử A Âm chịu lôi kiếp chết ở La Sát.

Dù trong lòng có suy đoán nhưng nghe Phượng Hoàng chính miệng thừa nhận chúng tiên vẫn khó có thể tin.

Hạ Tam giới từ xưa đến nay Hỏa Phượng Hoàng nghịch thiên mà sinh giáng thế đã là Thần, hóa ra chính là Đại Trạch Sơn nữ quân A Âm một ngàn năm trước nhận hết nhục mạ hóa thành tro bụi.

Khó trách Phượng Hoàng nói nàng chịu qua lôi kiếp. Năm đó trên Thanh Long Đài chịu sáu đạo thiên lôi, Nguyên Khải Thần quân lấy Nguyên Thần Kiếm giáng xuống Cửu Thiên Huyền Lôi, chính là kiếp nạn tấn Thần của Phượng Hoàng.

Chẳng trách sau khi Phượng Hoàng giáng thế đã dốc hết sức điều tra sự thật năm đó ở Đại Trạch Sơn, còn Nguyên Khải Thần quân lại vô cùng che chở Phượng Hoàng vì Phượng Ẩn chính là A Âm nữ quân của năm đó!

"Đại Trạch Sơn..." Hoa Thù nhìn thẳng về phía Phượng Ẩn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó phân biệt: "Phượng Ẩn, ngươi quả nhiên chính là A Âm!"

Nàng hừ lạnh một tiếng, lông mày không chút dao động với lời Phượng Ẩn vừa nói: "Ngươi là A Âm thì sao? Phượng Ẩn, năm đó xem Quan Thế Kính thấy Lan Phong chết trong tay Cửu Vĩ Yêu Hồ, pháp khí đả thương hắn là Thần khí Tịch Diệt Luân của Yêu Hồ nhất tộc. Còn Đại Trạch Sơn, cho dù hắn bị Ma tộc khống chế thì sao, chẳng lẽ Hồng Dịch không phải tự tay giết đồng môn của ngươi!" Nàng nói xong chỉ tay về hướng Hồng Dịch: "Mọi chuyện năm đó do hắn tự tay gây ra. Cho dù hôm nay ta đã đọa vào ma đạo thì tội của yêu nghiệt này mãi mãi cũng không thể rửa sạch! Ngươi đừng bất phân đúng sai, mang cái chết của Lan Phong cùng việc Đại Trạch Sơn bị hủy đẩy lên người phụ vương ta."

Thấy Hoa Thù đến hiện tại vẫn cố chấp, sắc mặt Phượng Ẩn cũng không thay đổi. Băng tuyết dày ba thước không phải chỉ do một ngày giá lạnh. Nếu không phải những chuyện này không có chứng cứ, nàng cùng Hồng Dịch ngàn năm trước sao có thể bị Tiên tộc vứt bỏ đuổi giết.

Phượng Ẩn nhìn về phía Hoa Thù, thản nhiên nói: "Hoa Thù, tất cả những gì xem trong Quan Thế Kính đều không sai, giết Lan Phong thật sự là một con Cửu Vĩ Yêu Hồ, Lan Phong cũng chết bởi Tịch Diệt Luân. Nhưng cho tới bây giờ ngươi chưa từng nghi ngờ một việc sao?"

"Chuyện gì?" Sắc mặt Hoa Thù vẫn lạnh lùng, chỉ nghĩ Phượng Ẩn muốn giúp Hồng Dịch thoát tội.

"Phong ấn Ngự Vũ Điện chỉ có Lan Phong có thể mở ra, vậy tại sao Cửu Vĩ Yêu Hồ có thể lặng yên không một tiếng động đi vào Điện? Hơn nữa, vì sao Lan Phong vào ngày các ngươi đại hôn lại đi một cung điện đã phủ bụi ngàn năm? Ngươi cho tới bây giờ chẳng lẽ chưa từng hoài nghi những việc kì lạ bên trong sao?"

Hoa Thù khẽ giật mình, đáy mắt cuối cùng cũng lộ ra một chút do dự. Hai chuyện này thật sự vẫn luôn tồn tại trong lòng nàng. Chỉ là năm đó Lan Phong chết quá thê thảm, xem trong Quan Thế Kính lại hiện ra chân thân của hung thủ nên nàng đã mang hai mối nghi ngờ chôn ở đáy lòng cũng chưa từng nghĩ tới.

"Ngươi cuối cùng muốn nói gì? Ngươi biết được điều gì?" Hoa Thù mở miệng, chăm chú nhìn Phượng Ẩn: "Tại sao Lan Phong lại đi Ngự Vũ Điện?"

Việc liên quan đến cái chết của Lan Phong dù Hoa Thù tin tưởng Khổng Tước Vương, nhưng cũng nhất định phải hỏi một câu này. Nàng mơ hồ cảm thấy lời Phượng Ẩn muốn nói cũng không phải điều nàng muốn biết, nhưng nàng không thể không hỏi rõ ràng, nàng nhất định phải biết vào ngày thay đổi vận mệnh cả đời của nàng đã xảy ra chuyện gì.

"Hoa Thù, ngươi chắc còn nhớ việc ngàn năm trước ngươi ở trong điện hạ xuống một đạo sắc lệnh, giáng chức mười ba vị tiên hầu trong Thiên Cung bắt họ hạ phàm lịch kiếp." Phượng Ẩn không trả lời câu hỏi của Hoa Thù, lại đột nhiên hỏi nàng một câu giống như không liên quan vấn đề đang nói đến.

Khổng Tước Vương đứng bên cạnh một lúc lâu sắc mặt không thay đổi bỗng hơi nheo mắt. Ánh mắt thâm sâu nhìn vào Phượng Ẩn, tay chắp sau lưng khẽ nắm lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý, Phượng Hoàng cùng Thiên Đế quả nhiên đã điều tra ra.

Hoa Thù sững sờ, không nhìn ra sắc mặt thay đổi của Khổng Tước Vương, nhanh chóng đáp: "Tại sao ngươi biết?" Nàng nhíu nhíu mày: "Đây chỉ là một việc nhỏ, cùng chuyện của ngàn năm trước có liên quan gì?"

"Tất nhiên là có liên quan. Mười ba tiên hầu hầu hạ ở các cung điện khác nhau trong Thiên Cung, tại sao người lại cùng lúc giáng chức bắt họ hạ phàm?"

"Tiên hầu phạm sai lầm nhỏ nên chỉ giáng chức mà thôi, còn có cái gì để điều tra?" Hoa Thù không kiên nhẫn trả lời.

"Phạm sai lầm nhỏ?" Giọng Phượng Ẩn ngừng lại: "Với tình cảm bọn họ ban đầu ở Lăng Vũ Điện hầu hạ Lan Phong Thượng quân dù chỉ phạm một chút sai lầm, ngươi sao có thể đem bọn hắn giáng xuống Nhân gian chịu nỗi khổ ngàn năm luân hồi?"

Sắc mặt Hoa Thù sững sờ: "Lăng Vũ Điện? Ngươi nói mười ba người kia đã từng là tiên hầu ở Lăng Vũ Điện sao?"

Năm đó sau khi Tiên Yêu đại chiến Nguyên Khải ẩn cư Thanh Trì Cung, Thiên Đế về Phượng Đảo, Ngự Phong mang việc của Thiên Cung giao cho nàng quản lý. Có một năm Thiên Cung tổ chức tiệc rượu, Hồng Tước đến bẩm báo có mấy tiên hầu hầu hạ không chu toàn xúc phạm phụ vương, lúc đó nàng vừa chấp quản Thiên Cung, một câu cũng chưa hỏi đã mang tiên hầu hầu hạ yến hội giáng hạ phàm. Nàng cũng chưa từng nghĩ đến tiên hầu mạo phạm phụ vương lại là tiên hầu đã từng hầu hạ Lan Phong.

"Ta cũng không biết..." Hoa Thù nhíu mày nói.

"Ngươi đương nhiên không biết, có người trăm phương ngàn kế lại lặng yên không một tiếng động mang tiên hầu ở Lăng Vũ Điện đưa xuống Nhân gian luân hồi. Mọi chuyện xảy ra năm đó vào ngày đại hôn của Lan Phong Thượng quân có thể vĩnh viễn bị chôn vùi." Ánh mắt Phượng Ẩn nhìn về phía Khổng Tước Vương: "Hoa Mặc điện hạ, ngươi nghe bản hoàng nói có đúng hay không?."

Nghe được lời nói của Phượng Ẩn, sắc mặt Hoa Thù thay đổi, nàng quay đầu nhìn về phía Khổng Tước Vương bên cạnh.

Từ khi Phượng Ẩn kể lại chuyện ngàn năm trước Khổng Tước Vương luôn im lặng bỗng híp híp mắt, giọng lạnh lùng nói: "Bản vương không biết Phượng Hoàng đang nói cái gì. Nếu Phượng Hoàng bệ hạ thật sự là Đại Trạch Sơn nữ quân A Âm của ngàn năm trước, lại không muốn lấy tôn vị Phượng Hoàng nhận lấy ô danh của năm đó, mà muốn mang tội danh phải chịu đổ lên người bản vương cùng Thù nhi, bản vương cũng có thể giúp Phượng Hoàng."

Hoa Thù vừa rồi còn do dự khi nghe thấy lời của Khổng Tước Vương sắc mặt kiên định lại.

Phượng Ẩn nhíu mày: "Khổng Tước Vương, cho tới bây giờ ngươi còn xảo quyệt, đổi trắng thay đen. Bản hoàng năm đó ở thế gian dùng thân phận Thủy Ngưng thú đích thân trải qua kiếp nạn, sống chết có số cũng chẳng trách ai. Nhưng ngươi vì muốn khơi lên Tiên Yêu phân tranh mà hại chết Lan Phong Thượng quân cùng cả Đại Trạch Sơn của ta, ngươi chết không hết tội. Ngự Phong Thượng Tôn!"

Phượng Ẩn nói xong nhìn Ngự Phong Thượng Tôn. Ngự Phong Thượng Tôn gật đầu, sắc mặt tái nhợt đứng lên, đưa tay hóa ra một tòa tháp nhỏ, chính là Khóa Tiên Tháp lúc trước Thiên Đế Mộ Quang truyền cho hắn. Lòng bàn tay Ngự Phong khẽ động, mười ba thân ảnh mơ hồ từ trong tháp bay ra, mười ba người này cũng không có thân thể chỉ có linh hồn. Họ chính là mười ba vị tiên hầu ở Lăng Vũ Điện hầu hạ Lan Phong lại bị Hoa Thù giáng tội.

Không ngờ Phượng Ẩn cùng Ngự Phong có thể mang linh hồn mười ba vị tiên hầu đang hạ phàm lịch kiếp về Thiên Cung!

"Bái kiến Thiên Đế bệ hạ, Phượng Hoàng cùng chư vị Thượng Tôn." Mười ba người từ trong tháp bay ra, nhìn thấy quang cảnh trên Thanh Long Đài tất cả đều kinh ngạc hướng bọn người Phượng Nhiễm hành lễ.

"Các ngươi đều đến thế gian luân hồi không cần đa lễ." Phượng Nhiễm phất tay áo: "Phượng Hoàng hỏi điều gì các ngươi trả lời là được."

"Vâng, bệ hạ." Mười ba vị tiên hầu cùng nhau đứng dậy, dù đáy mắt nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo gật đầu.

"Tử Du Tiên quân. Năm đó vào ngày đại hôn của Lan Phong Thượng quân tại sao hắn lại đột nhiên đi Ngự Vũ Điện?" Phượng Ẩn nhìn về phía chúng tiên hầu trong Lăng Vũ Điện, dừng lại trên thân Tử Du Tiên quân.

Tử Du từ thế gian đột nhiên bị mang về Thiên Cung, lúc trước Phượng Ẩn đã hỏi hắn một lần, bây giờ lại trả lời đáp án vẫn như cũ: "Bẩm báo Phượng Hoàng bệ hạ, ngày đại hôn Lan Phong Thượng quân vẫn ở tại thư phòng xử lý chính sự, nhưng từng có một Tiên quân tới thăm, Tiên quân kia trực tiếp hóa thân đi vào thư phòng Thượng quân. Thượng quân đối đãi theo lễ nghĩa, hai người trong phòng trò chuyện với nhau, Thượng quân cho lui thị vệ, tuyệt không để ai hầu hạ. Về sau khi giờ lành đến công chúa điện hạ thấy Lan Phong Thượng quân đã lâu chưa đến nên sai người đến hỏi. Chúng ta lúc này mới vào thư phòng trong tiểu viện mời Thượng quân đến Thanh Long Đài tham gia hôn lễ, nhưng khi đó trong thư phòng đã không nghe thấy tiếng Thượng quân cùng Tiên nhân kia trò chuyện. Chúng ta xông vào thư phòng bên trong đã không có ai, đang lúc tìm kiếm Thượng quân thì trên không Ngự Vũ Điện có chân thân Kim Long đột phá phong ấn..."

Giọng Tử Du dừng lại, nhìn Hoa Thù một chút, cũng không nói thêm điều gì. Hắn lời nói này cũng giống như câu trả lời của ngàn năm trước khi chúng tiên tra hỏi. Khi đó chúng tiên cũng cảm thấy tiên nhân ẩn thân vào Lăng Vũ Điện có nhiều điểm đáng nghi. Nhưng tiên nhân kia trực tiếp hóa thân vào thư phòng Lan Phong, tiên hầu ở Lăng Vũ Điện cũng bị Lan Phong cho lui xuống, ngay cả giọng nói của tiên nhân cũng không ai nghe được, càng không thể nào biết được thân phận của người kia. Sau cảnh đánh nhau bi thảm của Lan Phong cùng Cửu Vĩ Yêu Hồ xuất hiện trong Quan Thế Kính thì Đại Trạch Sơn lại gặp kiếp nạn. Chúng tiên một lòng đuổi bắt Cửu Vĩ Yêu Hồ, cũng chưa từng phân tâm đi tra xét sự xuất hiện mờ ám của tiên nhân.

Phượng Ẩn cũng đã biết câu trả lời từ sớm nhưng cũng không vội vàng. Nàng lại nhìn về phía mười hai tên tiên hầu khác, trầm giọng nói: "Các ngươi đều là người hầu trong cung, không có người nào từng nhìn thấy qua dung mạo tiên nhân kia hay đã nghe qua giọng nói của hắn sao?"

Mười hai người còn lại nhíu mày, khuôn mặt buồn rầu. Đương nhiên vấn đề này năm đó đã có người hỏi qua bọn hắn, nếu biết đã sớm nói ra.

Khổng Tước Vương thấy thế sắc mặt nhẹ nhõm, hừ lạnh một tiếng nói: "Phượng Hoàng, ngươi muốn rửa tội cho mình cùng Yêu Hoàng cũng phải tìm những người làm chứng quan trọng, những tiên hầu này chỉ là..."

Giọng Khổng Tước Vương giận dữ trách mắng còn chưa dứt, có một tiểu đồng trong mười hai tiên hầu đột nhiên trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Khổng Tước Vương, bỗng nhiên xông ra khỏi hàng ngũ của mười ba tiên nhân, chỉ tay về hướng Khổng Tước Vương: "Là ngươi, ngươi chính Tiên nhân trong thư phòng vào ngày đại hôn của Thượng quân! Ta nhớ được giọng của ngươi!"

Lời của tiểu đồng vừa truyền ra làm toàn Thanh Long Đài xôn xao. Hoa Thù bỗng nhiên quay đầu nhìn về Khổng Tước Vương, tay cầm Cờ Tụ Yêu đã run lên.

"Phụ vương..."

"Nói năng bậy bạ." Vẻ mặt Khổng Tước Vương thay đổi, mặt mày ảm đạm: "Vừa rồi Tử Du hầu hạ ở Lăng Vũ Điện rõ ràng nói Lan Phong cho lui tất cả người bên cạnh khi gặp tiên nhân, một đám tiên hầu không thấy dung mạo cũng chưa từng nghe giọng.." Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua tiểu đồng áo xanh, tức giận nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là tiểu đồng canh cửa, có tư cách gì đến gần thư phòng?"

Tử Du cũng nhìn tiểu đồng áo xanh, nghi ngờ nói: " Tiểu đồng, ngươi không phải canh giữ ở ngoài cửa điện sao, sao lại đến gần thư phòng Thượng quân?"

Tiểu đồng bị giọng nói cùng ánh mắt Khổng Tước Vương làm cho sợ hãi, linh hồn sợ đến run rẩy.

Giọng Phượng Ẩn ở một bên vang lên: "Tiểu đồng, ngày đó tại sao ngươi không canh giữ ở trước điện mà lại đi thư phòng của Lan Phong Thượng quân?"

Tiểu đồng nhìn thấy Thiên Đế cùng Phượng Hoàng đều có mặt, tâm tình ổn định lại, nhìn Hoa Thù: "Không chỉ có ta, ngày ấy nghe được giọng nói tiên nhân kia còn có một người."

"Còn có ai?" Hoa Thù bước vài bước trên không đi về hướng tiểu đồng, đáy mắt hiện ra màu đỏ.

Tiểu đồng nhìn chúng tiên trên Thanh Long Đài, thấy trong đám người không có người mình muốn tìm nên có chút thất vọng, nhưng vẫn mở miệng.

"Ngày ấy ta canh giữ ở trước cửa Lăng Vũ Điện, tiên tử Hồng Tước của Tú Dương Điện đến cầu kiến Thượng quân. Nàng nói Hoa Thù điện hạ đang thử hỷ phục nhưng điện hạ có hai bộ hoa tai do tiên vương tặng, người đều rất yêu thích khó mà lựa chọn, Hồng Tước tiên tử muốn Thượng quân giúp đỡ chọn một đôi. Ta thấy Hồng Tước tỷ tỷ sốt ruột, sợ lỡ giờ lành của Thượng quân cùng công chúa điện hạ nên lặng lẽ đưa nàng vào điện đến thư phòng trong tiểu viện. Chúng ta vừa tới gần thư phòng đã nghe được tiên nhân kia nói với Thượng quân..."

Tiểu đồng dừng một chút: "Người kia nói..."

"Mộ Quang bệ hạ từng chăm sóc quan tâm đối với tộc của ta. Hôm nay tộc ta có đại sự, muốn vào điện cũ của bệ hạ để tỏ lòng thành kính với người không biết có được không?"

Chúng tiên nghe được sững sờ, bên trong Ngự Vũ Điện có tượng của Thiên Đế Mộ Quang là chuyện mọi người đều biết.

"Thượng quân vui vẻ đồng ý. Ta tình cờ nghe được hai câu này sau đó ta gõ cửa bẩm báo chuyện của công chúa điện hạ cho Thượng quân biết, sợ Hồng Tước tỷ tỷ bị phạt nên ta đã không nói nàng cùng ta đến thư phòng. Thượng quân tuyệt không mở cửa gặp mặt ta, cách cánh cửa cười nói..."

Tiểu đồng nói xong hai mắt đỏ lên, nhìn Hoa Thù: "Bất luận điện hạ chọn bộ hoa tai nào cũng đều là tân nương đẹp nhất của ta."

"Thượng quân nói xong liền bảo ta lui ra." Tiểu đồng thấp giọng nói: "Hồng Tước tỷ tỷ nghe Thượng quân nói cũng không hỏi nữa, trở về Tú Dương Điện. Về sau, khi tin tức Thượng quân bị hại truyền đến, tất cả đều nói Thượng quân bị Cửu Vĩ Yêu Hồ giết, ta từng lặng lẽ hỏi Hồng Tước tỷ tỷ có cần mang lời nói của tiên nhân kia bẩm báo Ngự Phong Thượng Tôn hay không. Hồng Tước tỷ tỷ nói chúng ta chỉ nghe thấy tiên nhân kia nói vài lời mơ hồ, không đủ để làm chứng, nàng còn nói xem trong Quan Thế Kính đã điều tra rõ Thượng quân chết trong tay Cửu Vĩ Yêu Hồ. Điện hạ của nàng vì cái chết của Thượng quân nên đã rất đau lòng, cũng xin ta không nhắc lại lời tiên nhân nói ngày đó với Thượng quân, đừng cho điện hạ nghe được lại thương tâm."

Tiểu đồng cúi đầu, thấp giọng nói: "Tiểu đồng chỉ là một người trấn thủ cửa điện, chỉ từng xa xa nhìn thấy Khổng Tước Vương vài lần nên chưa nghe qua giọng của hắn. Cho tới bây giờ cũng không ngờ được tiên nhân ngày đó trong thư phòng cùng Thượng quân lại là Khổng Tước Vương."

Hắn nói bỗng nhiên ngẩng đầu hướng nhìn Hoa Thù: "Nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhớ lầm, ngày ấy tiên nhân thỉnh cầu Thượng quân đi Ngự Vũ Điện chính là Khổng Tước Vương. Điện hạ nếu ngươi không tin có thể hỏi Hồng Tước tiên tử, nàng có thể làm chứng!"

Tiểu đồng còn chưa dứt lời bỗng nhiên Hoa Thù đưa tay phất lên. Ma lực trên đầu ngón tay của nàng đen như mực xé mở một khe hở không gian, kéo một người từ đó ra ngoài ngã trên Thanh Long Đài.

Người kia một thân mặc y phục đỏ nhạt, sắc mặt hoảng sợ, chỉ nhìn thấy cảnh bầu trời đầy Tiên Ma đối đầu đã bị dọa đến run rẩy, chính là thị nữ Hồng Tước bên cạnh Hoa Thù. Nàng vốn bị Hoa Thù nhốt lại trong tộc để trấn thủ Bách Điểu Đảo, đột nhiên bị một đạo sức mạnh kéo đến Thanh Long Đài ở Thiên Cung, vừa ngước mắt đã nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Hoa Thù, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày Lan Phong chết ngươi đi Lăng Vũ Điện phải không?"

Sắc mặt Hồng Tước đang hoảng sợ lại nghe Hoa Thù hỏi câu này trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Ngươi ở nơi đó nghe được giọng của ai?"

Hoa Thù đưa tay ra, dùng ma lực siết vào cổ Hồng Tước, nâng nàng từ dưới Thanh Long Đài đến giữa không trung, mỗi chữ mỗi câu đều lạnh lùng hỏi.

Giữa lông mày nàng không có một tia tình cảm.

Trên toàn bộ Thanh Long Đài chỉ còn lại im lặng làm người khác hít thở không thông cùng Hồng Tước đang run rẩy nghẹn lời.

Bình luận

Truyện đang đọc