THẦN ẨN

Trong chớp mắt chén rượu hóa thành tro, thần lực Hỏa Phượng Hoàng có chút xuất ra bên ngoài, dưới cây đào thanh niên hình như cảm nhận được, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Tu Ngôn Lâu.

Nguyên Khải nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng bên cửa sổ, khẽ giật mình, đáy mắt lập tức lộ ra nghi ngờ.

Hắn đến Ngô Đồng Đảo cùng Phượng Ẩn sớm chiều ở chung gần nửa tháng, cho dù Phượng Ẩn che mặt, hắn cũng nhận biết ra đôi mắt kia là ai.

Nhưng Phượng Hoàng lạnh lùng như vậy lại không giống lúc hắn thấy nàng ở Phượng Đảo.

Phượng Ẩn không phải nói bế quan tu luyện sao, nàng tại sao lại đến Quỷ giới? Tại sao nhìn hắn bằng ánh mắt này?

Thượng Bạch nhận ra Phượng Hoàng, nhưng Nguyên Khải lại không nên nhận ra nàng. Nguyên Khải chẳng qua nhẹ nhàng thoáng nhìn, lập tức mang đem nghi ngờ giấu ở đáy lòng, thu hồi ánh mắt.

Phượng Ẩn thấy Nguyên Khải nhìn mình cũng không trốn tránh, lại thấy Nguyên Khải thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay nàng khẽ động, tro từ chén rượu xẹt qua đầu ngón tay rơi trên mặt đất.

Tiểu nhị đứng bên cạnh bị thần lực xuất ra của Phượng Ẩn làm giật mình đến run lẩy bẩy, nếu không phải Phượng Ẩn giữ chặt vai hắn, hắn đã sớm quỳ rạp xuống đất.

"Hoa Thù bái kiến điện hạ."

Cách đó không xa, nữ quân tôn quý nhất Thiên Cung cúi đầu xuống, cái cổ trắng nõn lộ ra, trong giọng nói không che giấu được vẻ ngưỡng mộ.

Các tiên nữ yêu nữ bên đường phố Trường An nhìn hai người dưới cây đào, đáy lòng thầm nghĩ với thân phận của Nguyên Khải Thần quân, bây giờ trong Tam giới chỉ sợ cũng chỉ có vị Hoa Thù công chúa đứng hàng một trong năm tôn Thiên Cung dám tiến về phía trước thỉnh an.

Nghe nói Nguyên Khải Thần quân ngàn năm trước ở ẩn trong Thanh Trì Cung, từ đó không gặp người ngoài, chỉ vào ngày này hàng năm Thần quân Thanh Trì Cung sẽ đến Quỷ giới. Cũng không biết tại sao hắn lại như vậy, chỉ biết năm nào hắn cũng canh giữ ở dưới gốc cây đào ở đường phố Trường An, giống như đang chờ người nào đó xuất hiện, ngàn năm qua chưa từng vắng mặt.

Nguyên Khải rủ mắt xuống thấy Hoa Thù đang cúi đầu thỉnh an trước mặt, đáy mắt thoáng qua sự lạnh lùng.

Không nghe thấy Nguyên Khải trả lời, đáy lòng Hoa Thù cảm thấy bất an, ngẩng đầu cười nói: "Mấy ngày trước đây ta phái Hồng Tước đến Thanh Trì Cung nhưng không nhìn thấy điện hạ, Trường Khuyết Thượng quân nói điện hạ xuất cung du ngoạn, cho nên ta cố ý..."

"Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì gì?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Đây là câu nói đầu tiên của Nguyên Khải sau ngàn năm đến đường phố Trường An, hắn mở miệng trong một cái chớp mắt đã thu hút ánh mắt của tất cả người trên đường.

Ánh mắt Hoa Thù lộ ra một chút xấu hổ, nàng vì Nguyên Khải tổ chức thọ yến ở Thiên Cung chuyện này Tam giới điều biết rõ, bây giờ cũng không thể ở trước mặt mọi người thừa nhận Nguyên Khải còn chưa đồng ý đến dự.

"Mấy vị Thượng Tôn mấy ngày trước đây nói chuyện, đều nói đã lâu không gặp điện hạ, ta nghĩ đến điện hạ mấy ngày nay sẽ đến nơi này, nên tới mời điện hạ đến Thiên Cung một chuyến." Hoa Thù nhẹ nhàng nói nhỏ, như mưa rơi không tiếng động.

Đáy mắt Nguyên Khải hiện ra một sự suy ngẫm: "Thật sao? Công chúa bây giờ chưởng quản Tứ Hải còn đến đây thật sự đã có tâm." Thấy sắc mặt Hoa Thù cứng lại, hắn lại lạnh nhạt nói: " Công chúa hôm nay đến đây, giúp ta nói với mấy vị Thượng Tôn vài câu. Bản quân yêu thích yên tĩnh, không ra khỏi Thanh Trì Cung, sau này mỗi năm các ngươi cũng không cần đến thỉnh an ta. Mấy vị Thượng Tôn cùng ngươi chấp quản Tiên tộc chính sự nặng nề, tụ hội ôn chuyện cũ cũng không cần tìm ta."

Ai cũng nói Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân lạnh như băng tính tình lại khó gần, hôm nay nhìn thấy quả thật không sai. Hoa Thù công chúa chính là đại mỹ nhân, lại có thân phận một trong năm tôn ở Thiên Cung nhưng cũng đành nhận lấy một câu xa lánh. Đám người trên đường xem náo nhiệt thấy Hoa Thù lúng túng, dù đáy lòng mừng thầm, nhưng cũng có chút thương cảm.

"Điện hạ!" Hoa Thù ngơ ngẩn, nhớ tới quá khứ ngàn năm đến Thanh Trì Cung thỉnh an. Nàng dù không làm Nguyên Khải tức giận, nhưng Nguyên Khải cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy, lại ở ngay trước mặt người trên đường không chừa cho nàng chút mặt mũi.

"Nếu ngươi không có việc gì, lập tức lui ra." Nguyên Khải không nhìn Hoa Thù nữa, quay đầu nhìn về cây đào sau lưng.

Cây đào này đã có bảy vạn năm tuổi thọ, sinh ra cùng với Quỷ giới, là cây chứa linh hồn chưa luân hồi ở Quỷ giới, trên cây ngàn vạn hoa đào chứa linh phách của hàng vạn sinh linh chưa chuyển thế đến Nhân gian. Năm đó sau khi A Âm hồn phi phách tán tại La Sát, Nguyên Khải tìm khắp Tam giới cũng không phát hiện tàn hồn của nàng, hắn nghĩ rằng A Âm nhập luân hồi để chuyển thế, đã xuống nơi này tìm tới cây đào để tìm hồn phách A Âm, hi vọng tìm được A Âm chuyển thế ở Nhân gian. Năm đó hắn ở cây đào này đợi mấy năm, vẫn như cũ không tìm được gì, cuối cùng chỉ có thể thất vọng rời khỏi Quỷ giới. Nhưng mỗi năm đến ngày này, hắn đều sẽ tới dưới gốc cây đào ở Quỷ giới, bởi vì hôm nay là ngày mất của A Âm.

Phượng Ẩn ở Nhân gian quanh đi quẩn lại mấy ngày nhưng lại đến Quỷ giới, cũng vì ngày này.

Bên cửa sổ Tu Ngôn Lâu, đôi mắt phượng nhìn về phía thanh niên dưới cây đào một lúc, trong mắt mang theo lạnh lẽo cùng mệt mỏi ngàn năm chưa tan biến.

Nàng biết Nguyên Khải vì sao mà đến, nhưng ngàn năm sau nàng nhìn hai người dưới cây đào lại chỉ cảm thấy nực cười.

Năm đó chưa từng tin nàng chưa từng nghe nàng nói, bây giờ ngày nàng mất, hắn có mặt mũi gì đến viếng thăm?

"Điện hạ!" Hoa Thù không ngờ nàng một lòng vì muốn gặp Nguyên Khải mà đến, Nguyên Khải lại vô tình như vậy. Nàng ngàn năm nàng ở Thiên Cung hưởng mọi tôn vinh, kiêu ngạo càng hơn năm đó, khi khó xử cũng có chút không biết lựa lời nói: "Ta cùng mấy vị Thượng Tôn đều cảm tạ điện hạ lúc trước có ân bảo vệ Tiên tộc, điện hạ không nên vô tình như vậy. Hoa Thù thấp kém, không mời được điện hạ cũng không đáng nói, chẳng lẽ mấy vị Thượng Tôn mời, điện hạ cũng giống như không nghe thấy sao?"

Hoa Thù lời còn chưa dứt, một ánh mắt sắc bén lạnh như băng đã nhìn vào mặt nàng. Nguyên Khải xoay người, lạnh lùng nhìn nàng.

Bảo vệ Tiên tộc? Bảo vệ Tiên tộc lại hại chết A Âm, Hoa Thù lại dám ở trước mặt hắn nhắc đến chuyện năm đó.

Hoa Thù nhìn thấy sắc mặt Nguyên Khải, bỗng nhiên nhận ra mình nói sai, sắc mặt lập tức trắng nhợt. Ngàn năm trước trong trận chiến Tiên Yêu, Thủy Ngưng thú chết thảm ở La Sát Địa, tuy là Nguyên Khải tự mình ra tay, nhưng hắn lúc đó cũng không biết Thủy Ngưng thú đã chịu sáu đạo thiên lôi của nàng, đạo thiên lôi cuối cùng do Nguyên Thần Kiếm giáng xuống làm A Âm hồn phi phách tán biến mất khỏi Tam giới. Nàng dựa theo mệnh lệnh của Nguyên Khải để giáng xuống sáu đạo thiên lôi, về công và lý đều không thể bắt bẻ, Thủy Ngưng thú chết dù cũng có nguyên nhân do nàng, nhưng Nguyên Khải một chút chỉ trích cũng không thể hạ xuống người nàng.

Hoa Thù trong lòng hiểu rõ Nguyên Khải đối Lan Phong có áy náy, cũng vì năm đó ở Ngô Đồng Đảo nàng có ân với hắn, cho dù hắn tức giận cũng sẽ không thể hiện trước mặt nàng, cho nên qua nhiều năm như vậy dù nàng biết Nguyên Khải đối Thủy Ngưng thú đã chết có vướng bận, nàng vẫn như cũ không kiêng nể gì mà đến Thanh Trì Cung, chính là muốn để người trong Tiên tộc cảm thấy nàng ở trước mặt Nguyên Khải độc chiếm một phần sủng ái, ở Thiên Cung địa vị càng thêm vững chắc.

Mọi người xem kịch vui bên cạnh ánh mắt như đâm kim vào lòng người, Hoa Thù cắn môi, trước khi Nguyên Khải tức giận đã cất giọng ủy khuất mềm mại nói: "Điện hạ, Hoa Thù mời điện hạ đến Thiên Cung, ngoại trừ vì chúc thọ điện hạ, còn vì Lan Phong mất cũng là mấy ngày này. Ta vì Lan Phong ở Dao Trì cử hành lễ bái. Nếu không mượn danh thọ thần của điện hạ, sợ là không mời nổi Côn Luân Bồ Đề Nam Hải ba vị lão tổ đồng thời xuất quan để niệm pháp cho Lan Phong, cũng mong điện hạ tha thứ cho Hoa Thù tự ý quyết định."

Quả nhiên Hoa Thù cảm giác được sự lạnh lùng trên người Nguyên Khải giảm mấy phần, đáy lòng nàng thở phào một cái, biết cửa ải hôm nay xem như đã qua. Năm đó nếu không phải Lan Phong mang Dao Trì Thần Lộ cho Nguyên Khải mượn để luyện chế Hóa Thần Đan cho Thủy Ngưng thú, Lan Phong cũng sẽ không hết cách để cứu.

Hoa Thù năm đó một lòng đưa A Âm vào chỗ chết, trừ việc đố kị nàng độc chiếm sủng ái của Nguyên Khải, càng là vì nàng từ trong miệng người hầu của Lan Phong biết được Dao Trì Thần Lộ bị lấy đi để cứu tính mạng A Âm.

Chỉ là lo lắng trong người Hoa Thù còn chưa giảm bớt, Nguyên Khải dưới gốc cây đào lại đi tới chỗ nàng, ở giữa bước chân của hắn một trận thần lực dâng lên, thần lực màu bạc hóa thành sương mù bao phủ dưới cây đào, mang hai người ngăn cách với Trường An phố.

Hoa Thù sững sờ, Nguyên Khải dừng chân cách nàng hai bước, sau đó có chút nghiêng người về phía nàng. Đám nữ quỷ nữ tiên xem náo nhiệt hít sâu một hơi, trơ mắt nhìn Thần quân độc nhất vô nhị trong trời đất của bọn hắn thì thầm cùng Khổng Tước công chúa.

Bị thần lực che chắn, đám người nghe không rõ hai người đang nói cái gì, chỉ là Thần quân áo trắng cúi đầu nháy mắt, lúc ấy bên cạnh lại có một sợi tóc rối rơi vào tai Khổng Tước công chúa, xa xa nhìn lại thật giống một đôi uyên ương.

Phượng Ẩn bên cửa sổ của Tu Ngôn Lâu sắc mặt lạnh nhạt híp híp mắt, đáy mắt không rõ cảm xúc.

Hoa Thù còn không kịp đỏ mặt, giọng Nguyên Khải lại vang lên: "Hoa Thù công chúa, Bản quân nhớ rõ hơn một ngàn năm trước tại Ngô Đồng Đảo ở Lưu Vân Các đã từng hỏi ngươi một câu."

Thần sắc Hoa Thù hơi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Nguyên Khải.

"Thế nào? Không nhớ rõ sao?" Đáy mắt Nguyên Khải trầm xuống: "Bản quân nhắc cho ngươi nhớ. Ngày ấy ta hỏi ngươi, đêm hôm trước trong rừng ngô đồng là ngươi ra tay giúp đỡ Bản quân phải không? Ngươi trả lời thế nào với Bản Quân? Ngươi nói chuyện nhỏ không tốn sức gì, bảo Bản quân không cần lo lắng, phải không?"

Nghe thấy Nguyên Khải hỏi sắc mặt Hoa Thù cứng đờ, đáy lòng dâng lên bất an. Nguyên Khải Thần quân sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ? Chẳng lẽ hắn biết nàng lúc trước nói dối? Không có khả năng, nữ tử hơn một ngàn năm trong rừng ngô đồng giúp Nguyên Khải chưa từng xuất hiện, Nguyên Khải không thể biết nàng đang gạt hắn.

"Nhớ rõ, đó là lúc Hoa Thù cùng Thần quân quen biết bắt đầu duyên phận, Hoa Thù tất nhiên nhớ rõ."

"Tốt! Hay cho quen biết bắt đầu duyên phận. Bản quân hỏi ngươi, ngày ấy là ban đêm, Bản quân mặc y phục màu gì?"

Sắc mặt Hoa Thù thay đổi mấy lần, trong đêm đó nàng ngồi xa xa ở trên tảng đá trước đình nhỏ, cũng không có kiên nhẫn xem náo nhiệt, Nguyên Khải lại bị khuất sau ngọn núi nhỏ, nàng lờ mờ nhìn thấy thân hình cũng không tệ, sao có thể nhìn thấy hắn mặc y phục màu gì.

"Ta, ta... Chuyện này đều trải qua nhiều năm như vậy, lúc ấy sắc trời tối tăm..."

"Ngày ấy là mười lăm, trăng tròn chiếu sáng đất trời, sao sắc trời có thể tối tăm. Ngươi không nhớ rõ chăng? Ngươi không nhớ vì thiếu nữ ra tay giúp Bản quân không phải là ngươi." Nguyên Khải nhìn Hoa Thù xấu hổ, không chừa một chút tình đã phản bác lý do của nàng.

Hoa Thù bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ: "Điện hạ, ta...!"

Sắc mặt phản ứng của Hoa Thù đã nói rõ tất cả, hắn ở Ngô Đồng Đảo suy đoán quả nhiên không sai, năm đó ở Phượng Đảo người giúp hắn giải vây làm hắn tâm tâm niệm niệm mấy năm là Phượng Ẩn, trước giờ càng không phải là Hoa Thù.

"Nếu không phải Bản quân lần này đến Phượng Đảo nhìn thấy Phượng Ẩn, phát hiện nàng mới là người giúp Bản quân, ta cũng không biết ngàn năm trước đã bị ngươi lừa gạt."

Nguyên Khải sở dĩ lấy thần lực hóa ra sương mù mang cuộc nói chuyện của hai người giấu đi, chính vì bận tâm Phượng Ẩn ở đây, hắn cùng Phượng Ẩn duyên phận năm đó đã bỏ lỡ, bây giờ càng không muốn để nàng biết hắn chính là Thượng Bạch.

Nguyên Khải đứng thẳng người nhìn về phía Hoa Thù: "Năm đó miệng ngươi đầy lời nói dối, làm Bản quân cho rằng là ngươi trong rừng ngô đồng ra tay giúp ta. Bản quân tự cảm thấy thiếu ân tình của ngươi, không để ý đến sự ngăn cản của sư huynh cùng A Âm mang Già Thiên Tán sư phụ để lại bảo vệ ta cho ngươi mượn, ngươi càng dựa vào ân tình này của Bản quân, cả gan làm loạn mang Già Thiên Tán luyện hóa thành pháp khí của ngươi." Giọng Nguyên Khải càng ngày càng lạnh: "Năm đó nếu có Già Thiên Tán bảo vệ núi, có lẽ có thể bảo vệ Đại Trạch Sơn trong một lúc, cũng không đến nỗi cả sơn môn ta..."

Giọng Nguyên Khải đột nhiên dừng lại, đáy mắt hắn phẫn nộ tự trách như như sóng to gió lớn càn quét nhưng lại bị ngăn chặn. Sắc mặt của hai người và lời nói được che giấu trong sương mù thần lực, người xem náo nhiệt trên đường Trường An ngẩng cổ nhìn vào bên trong, lại nhìn không ra bên trong xảy ra việc gì.

Thấy Nguyên Khải tức giận, nội tâm Hoa Thù hoảng sợ, nhưng cũng quyết không thể để người khác nhìn ra thái độ của Nguyên Khải, vội vàng cúi đầu, vẻ mặt chua xót bi ai: "Điện hạ, năm đó Hoa Thù một lòng muốn giải nguy cho Bách Điểu Đảo mới lừa gạt điện hạ, về sau vì một ý nghĩ sai lầm mà luyện hóa Già Thiên Tán để bảo vệ phụ vương cùng Bách Điểu Đảo, đều là Hoa Thù sai. Mong điện hạ nhớ năm đó ta cho mượn thánh vật Linh Vũ Tước Quan của Bách Điểu Đảo cùng Dao Trì Thần Lộ của Lan Phong để..."

"Nếu không phải như vậy." Giọng lạnh lùng của Nguyên Khải vang lên, cứng rắn quyết liệt: "Chỉ với việc ngươi khi đó giáng sáu đạo thiên lôi lên người nàng, ngươi cho rằng Bản quân sẽ để cho ngươi sống sót sao?"

Câu này như long trời lở đất, Hoa Thù bị sát khí trong mắt Nguyên Khải làm cho sợ hãi kinh ngạc, sợ đến lùi lại một bước. Trong quá khứ hơn ngàn năm, nàng chỉ nhìn thấy Nguyên Khải lạnh lùng cùng không kiên nhẫn, nhưng lại không biết Nguyên Khải đã sớm có ý muốn giết nàng.

"Ngươi bây giờ còn có thể sống sót, chính là Bản quân trả cho Lan Phong một cái @n nghĩa." Con ngươi đen như mực của Nguyên Khải không mang một chút thương xót: "Nếu ngươi không biết hối cải, lại phạm sai lầm, Bản quân tuyệt đối sẽ không bận tâm đ ến ân tình với Lan Phong, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Tiếng nói rơi xuống đất, sương mù vây quanh hai người dần dần tan đi, Nguyên Khải cũng biến mất vào lúc đó.

Bình luận

Truyện đang đọc