THẦN ẨN

"Ngô Tịch tiền bối." Thường Vận cẩn thận mang Hồng Dịch đang hôn mê đặt bên cạnh hồ Tĩnh U, mặt đầy lo lắng hỏi: "Thiếu Tộc trưởng làm sao vậy?"

Bên trong cây ngô đồng hóa ra một nam tử mặc y phục xanh nhạt, đáp xuống trước mặt Hồng Dịch.

Từ mấy vạn năm trước Ngô Tịch đã ở trong hồ Tĩnh U yên tĩnh nằm phía sau núi của Hồ tộc, đây là lần đầu hóa thành người trước mặt bọn họ, Thường Vận cùng mấy vị Hồ tộc trưởng lão vội vàng lui ra phía sau hành lễ. Sâm Vũ tò mò dò xét liền biết đây là tiền bối tiên nhân ở Phượng tộc. Hắn từng nghe Thường Thấm nhắc qua, Ngô Tịch mấy vạn năm trước đã sống ở Tĩnh U Sơn. Với tiên lực của Ngô Tịch, không biết năm đó đã trải qua chuyện gì mới rời bỏ Phượng Tộc, đến tĩnh dưỡng trong một ngọn núi nhỏ ở Yêu giới.

Tay Ngô Tịch khẽ nâng, một đạo thần lực màu vàng nhập vào cơ thể Hồng Dịch, màu đen ma khí ẩn hiện trên trán hắn.

"Đây là ma khí?" Sắc mặt Thường Vận đại biến "Trong cơ thể Thiếu tộc trưởng sao lại có ma khí?"

Sâm Vũ càng kinh ngạc hơn, ngày Đại Trạch Sơn bị diệt hắn từng tận mắt thấy luồng ma khí thoát ra khỏi cơ thể Hồng Dịch, không nghĩ tới nó vẫn không chịu từ bỏ cơ thể Hồng Dịch.

"Hồng Dịch bị Ma tộc khống chế." Sâm Vũ giải thích, nói: "Không ngờ Ma tộc lợi hại như vậy, bị tiên lưới gây thương tích, vẫn có thể để lại một tia ma khí trong thân thể Hồng Dịch."

Ngô Tịch thở dài, sắc mặt nghiêm trọng: "Hắn mặc dù tấn vị Bán Thần nhưng ma khí đã nhập tâm thức. Hiện tại hắn dùng nội đan chống lại sự khống chế của ma khí mới làm thần lực hỗn loạn, hôn mê bất tỉnh."

"Tiền bối có cách nào giúp Thiếu tộc trưởng?" Thường Vận vội nói.

Thường Thấm đã chết, Thường Mị mất tích, bây giờ hi vọng duy nhất của Hồ tộc chính là Hồng Dịch.

Ngô Tịch im lặng một lúc mới mở miệng: "Không phải là không có cách, chỉ có điều..."

"Chỉ là điều gì?" Thường Vận vui mừng, thấy Ngô Tịch không nói, vội nói: "Tiền bối cứ lên tiếng, vì Thiếu tộc trưởng, trên dưới Hồ tộc nhất định dốc toàn lực để làm."

Ngô Tịch lại nhìn về phía Sâm Vũ đứng bên cạnh. Tay hắn vừa nâng lên, một viên nội đan màu đỏ giàu linh khí xuất hiện.

"Hồng Dịch tuổi tác còn trẻ, tâm trí lại cảm thấy có lỗi áy náy với Đại Trạch Sơn. Tâm trí không kiên định mới không có sức chống lại ma khí trong cơ thể. Trừ khi mang nội đan của Thường Thấm luyện hóa vào trong cơ thể hắn. Lấy chân hỏa trong nội đan của Thường Thấm bảo vệ tâm trí cùng nội đan của hắn, để hắn có đủ sức mạnh tự luyện hóa trừ bỏ ma khí. Đây là cách duy nhất có thể cứu hắn. Nhị điện hạ, ngươi có bằng lòng hay không?"

Lời Ngô Tịch lời vừa dứt, trong hồ Tĩnh U yên tĩnh lạ thường. Hồ tộc trưởng lão sắc mặt kinh ngạc lại khổ sở, cũng không lên tiếng. Sâm Vũ không phải người của Hồ tộc, vốn không thể quyết định chuyện trong tộc, nhưng nội đan của Thường Thấm là hắn tự tay mang về Tĩnh U Sơn để nuôi dưỡng, hơn nữa hắn cùng Thường Thấm mâu thuẫn đã mấy vạn năm. Hồ tộc cũng không nghĩ tới có một ngày Sâm Vũ chính là người quyết định tương lai cả Hồ Tộc. Đúng là thế sự vô thường, không ai có thể đoán trước.

Sâm Vũ nhìn nội đan trong tay Ngô Tịch, trầm mặc không nói, hắn lại nhìn Hồng Dịch hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Một lúc sau mới mở miệng: "Khi Hồng Dịch còn nhỏ nàng thương hắn nhất, nàng xem Hồng Dịch còn quan trọng hơn tính mạng của nàng, nàng sao có thể không đồng ý cứu hắn? Tiền bối, người cứu Hồng Dịch đi."

Nội đan của Thường Thấm là thứ duy nhất để tưởng nhớ nàng, nếu không lúc trước Sâm Vũ cũng sẽ không mang về Hồ tộc. Nhưng bây giờ ngay cả thứ cuối cùng nàng để lại trên đời cũng không giữ được.

Sâm Vũ nói xong, quay người đi ra khỏi hồ Tĩnh U đi.

Nhìn bóng lưng Sâm Vũ, đáy mắt Ngô Tịch đột nhiên hiện lên một hình bóng cô độc nản lòng nhục chí của vài vạn năm trước khi rời xa Phượng tộc, đáy mắt yên tĩnh đã mấy vạn năm xuất hiện một sự xúc động.

Chỉ có thể như vậy! Nợ ân nghĩa của Hồ tộc tiền bối, lần này là lần cuối cùng hắn trả nợ ân tình cho Hồ tộc. Nếu hắn không ra tay cứu giúp, Cửu Vĩ Hồ sẽ không còn tồn tại, Hồ tộc nhanh chóng điêu tàn. Ngô Tịch thở dài một tiếng, nâng Hồng Dịch hôn mê trên mặt đất lên, biến mất trong thân cây ngô đồng.

Sau nửa canh giờ, mây sấm tụ hội, lôi kiếp không ngừng giáng xuống, sức mạnh không kém lúc Hồng Dịch độ kiếp ở trên không Đại Trạch Sơn. Nhưng sức mạnh của lôi kiếp lại bị thần lực cực mạnh trong cây ngô đồng hút vào, cho đến khi bốn mươi chín đạo lôi kiếp kết thúc.

Thiên lôi biến mất, trong chớp mắt một đạo thần quang màu đỏ xông thẳng đến chân trời, hình ảnh Thập Vĩ Thiên Hồ cực lớn xuất hiện trên không Tĩnh U Sơn, chấn động cả Yêu giới.

Cùng lúc đó, Yêu giới Tam Trọng Thiên phía sau Huyền Tinh Cung, tay Sâm Hồng đang nắm chặt một thanh kiếm đâm vào trong cơ thể hắn, hơi thở hắn yếu ớt. Hắn nhìn hình ảnh Thập Vĩ Thiên Hồ uy nghiêm trên không, nhìn nữ tử cầm kiếm trước mặt lộ ra ý chí chiến đấu kiên cường.

"Hoàng giả mới của Yêu tộc xuất thế, hắn còn mạnh hơn cả ta. Dã tâm cùng quỷ kế của ngươi tuyệt đối không thành, sẽ không có ngày thực hiện được."

Hồng Dịch thành Thần, trong chớp mắt ma khí trong cơ thể hắn bị luyện hóa hoàn toàn. Nữ tử trong cầm kiếm trong Huyền Tinh Cung trên mặt lộ ra đau đớn cùng khổ sở.

"Thập Vĩ Thiên Hồ thì sao, ta giết được ngươi cũng sẽ giết được hắn!"

Sinh khí trong mắt Sâm Hồng chậm rãi tiêu tán, hắn mơ hồ nhìn khuôn mặt nữ tử phía trước, đột nhiên vươn tay ra, giọng đầy dịu dàng.

"Năm đó ta cùng hắn cùng lúc gặp ngươi, nếu ta sớm bày tỏ lòng mình, có lẽ ngươi sẽ không bị vây ở Tam Trọng Thiên nhiều năm như vậy." Tay Sâm Hồng chạm vào gương mặt của nữ tử, cũng không thể cố gắng được nữa, hắn từ từ nhắm mắt lại, những ánh sao và sự tỏa sáng của mặt trăng trong mắt hắn cuối cùng trở về đen tối.

"Cho dù ta nói ngươi cũng sẽ không chấp nhận. Nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi cuối cùng chỉ có một mình hắn. Còn ta chỉ có ngươi.....A Thấm..."

Tay Sâm Hồng rơi trên mặt đất, không còn âm thanh nào vang lên.

Một đời Hoàng giả của Yêu giới đã chết.

Cũng không biết điều hắn tiếc nuối lúc này có phải là không có được viên mãn hay không.

Những lời không kịp nói ra, xưa nay cũng chưa từng nói ra đã bị chôn vùi trong quá khứ mấy vạn năm, cuối cùng dưới ánh trăng và các vì sao hóa thành cát bụi.

Một giọt nước mắt từ trên mặt nữ tử chảy xuống, rơi trên tay Sâm Hồng đã chết.

Nữ tử cầm kiếm lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười giễu cợt cùng độc ác.

"Năm đó ở trong Huyền Tinh Cung ta nhìn ra Sâm Hồng một lòng chung tình với ngươi, không ngờ hắn hiện tại vẫn yêu ngươi. Ta phải đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, ta sao có thể giết Yêu Hoàng, còn có thể trong Thiên Cung sát hại Lan Phong, mang tất cả tội danh đổ hết lên người cháu trai ngươi yêu quý."

Một ngụm máu tươi từ trong miệng nữ tử phun ra, nàng nhìn về phía Tĩnh U Sơn, đáy mắt lạnh lẽo không có chút tình cảm: "Hắn dám luyện hóa tất cả ma khí của ta, trò hay vừa mới bắt đầu, ta sẽ để cho hắn chết trong tay của ngươi."

Một trận gió lạnh thổi qua, nữ tử hóa thành một đạo ma khí, biến mất không còn tăm tích.

Trên đường đi Tĩnh U Sơn, Nguyên Khải dừng ở chỗ tiên yêu kết giới. Hắn cũng nhìn thấy hình ảnh Thập Vĩ Thiên Hồ.

Hắn cau mày, ánh mắt nặng nề: "Hồng Dịch tấn Thần."

Trường Khuyết kinh ngạc nói: "Vậy ma khí trong cơ thể hắn?"

Nguyên Khải lắc đầu: "Bị luyện hóa."

Trường Khuyết vội nói: "Vậy phải làm thế nào? Ma khí trong Hồng Dịch biến mất, không có cách nào chứng minh hắn bị Ma tộc khống chế, chân tướng Đại Trạch Sơn bị diệt..."

Thấy Nguyên Khải vẫn đi về hướng Yêu Giới, Trường Khuyết vội vàng ngăn cản: "Điện hạ, người bây giờ không thể đi Hồ tộc, Hồng Dịch đã là Thập Vĩ Thiên Hồ, thần lực của hắn hiện tại mạnh hơn trước. Hắn chỉ biết ngài muốn tại Thanh Long Đài bắt hắn chịu Cửu Thiên Huyền Lôi chi hình, nếu như hắn nhớ mối hận này..."

"Tất cả những chuyện ở Đại Trạch Sơn không phải bản thân hắn muốn, hắn sẽ không động thủ với ta. Lúc trước hắn bị ma khí khống chế, sau lại hôn mê bất tỉnh, ta không cách nào biết được chân tướng ở Đại Trạch Sơn mới dùng Cửu Thiên Huyền Lôi ép ma khí trong cơ thể của hắn ra. Bây giờ hắn tỉnh, hắn có thể nói cho ta biết hắn và ma khí trong cơ thể đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta đi Tĩnh U Sơn."

Giọng Nguyên Khải kết thúc,cùng Trường Khuyết đi Tĩnh U Sơn.

Trong hồ Tĩnh U, Hồng Dịch mặc áo bào đỏ, thần lực cực mạnh. Hồ tộc trưởng lão quỳ xuống đất, nghênh đón tân vương.

Hồng Dịch cúi đầu hướng cây ngô đồng hành lễ, trầm giọng nói: "Đa tạ tiền bối bảo đã bảo vệ ta."

Ngô Tịch hóa thành hình người, đứng trước mặt Hồng Dịch, trên mặt có vẻ mỏi mệt, thần lực cũng không mạnh như lúc nãy. Hắn giúp Hồng Dịch luyện hóa nội đan, độ kiếp tấn vị, tổn hao hơn một nửa thần lực.

"Hồ tộc hơn sáu vạn năm chưa từng sinh ra Thập Vĩ Thiên Hồ, ngươi giáng thế cũng là ý trời". Ngô Tịch xúc động nói: " Ta ở Hồ tộc mấy vạn năm, hôm nay cuối cùng cũng công đức viên mãn. Chuyện trong tương lai phải dựa vào chính bản thân ngươi."

"Hồng Dịch, ngươi trời sinh tính cố chấp, nhưng ngươi phải nhớ mọi thứ đều có duyên phận, không nên chấp nhất hối hận về sau"

Giọng Ngô Tịch càng ngày càng nhỏ dần, thân ảnh của hắn cùng cây ngô đồng an tĩnh vạn năm giữa hồ chậm rãi hóa thành hư vô, đi về hướng đông.

Trong Tiên giới hướng đông chính là Ngô Đồng Đảo.

Hãy trở lại nơi đã rời đi, đi đến nơi bản thân mong muốn.

Ngô Tịch rời Phượng tộc mấy vạn năm mang theo trong lòng nhiều uẩn khúc, có lẽ lần này trở về có thể giải tỏa nuối tiếc trước kia.

Hồ tộc được Ngô Tịch nuôi dưỡng mấy vạn năm. Thấy hắn rời đi, Thường Vận Thường Hỏa cùng các vị trưởng lão lo lắng không thôi. Cũng may Hồ tộc Thập Vĩ Thiên Hồ xuất thế, Hồng Dịch đã tấn vị Thượng Thần, địa vị của Hồ tộc tại Yêu giới sẽ càng cao hơn.

"Cô cô xảy ra chuyện ở đâu? Sâm Vũ làm sao phát hiện ra người?"

Luyện hóa nội đan của Thường Thấm, Hồng Dịch biết rằng Thường Thấm đã thật sự xảy ra chuyện. Người thân duy nhất của hắn bị hại chết, sau khi hắn tấn Thần đương nhiên phải tìm kẻ hại chết Thường Thấm.

"Chuyện này... để ta mời nhị điện hạ vào." Thường Vận cũng lo lắng cái chết của Thường Thấm, đang muốn mời Sâm Vũ vào trong Hồ, vừa quay đầu lại trông thấy Sâm Vũ nét mặt đầy nghiêm trọng đi tới.

"Hồng Dịch." Sâm Vũ chưa đi đến nhưng giọng đã vang lên: "Chúng ta đi Tam Trọng Thiên Huyền Tinh Cung một chuyến."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thấy vẻ mặt Sâm Vũ nghiêm túc, Hồng Dịch không khỏi kinh ngạc.

"Yêu Hoàng xảy ra chuyện."

Sâm Vũ nhấc cánh tay lên, phía trên có bốn cái Hổ Ấn uy phong lẫm liệt. Nhưng hiện tại chỉ còn một cái còn sáng, ba cái còn lại đều là tử ấn không còn ánh sáng.

Trăm năm trước Sâm Hồng đã là Thượng Thần, ai có thể trong Yêu giới lặng yên không một tiếng động giết hắn?

Hồng Dịch bỗng cảm thấy kì lạ, cũng không do dự mà cùng Sâm Vũ hướng Tam Trọng Thiên mà đi.

Nửa ngày sau khi hai người rời đi, Nguyên Khải cùng Trường Khuyết đến Tĩnh U Sơn.

Nửa năm trước Nguyên Khải dùng thân phận Cổ Tấn đến Hồ tộc, khi đó Thường Thấm chưa chết, một đám Hồ tộc trưởng lão đối với hắn vô cùng kính trọng. Hôm nay hắn còn chưa đến gần, đã bị trận pháp của Hồ tộc trưởng lão ngăn ở ngoài Tĩnh U Sơn.

Hồng Dịch tàn sát Đại Trạch Sơn, việc Nguyên Khải muốn đem hắn chịu lôi hình ở Thanh Long Đài sớm đã truyền khắp Tam giới. Thường Vận thấy Nguyên Khải đến vội ẩn thân tiến ra pháp trận, nét mặt lo lắng.

"Thường Vận trưởng lão." Nửa năm trôi qua, hiện tại gặp lại Nguyên Khải đã là nhi tử của Chân Thần. Tuy hắn là Thần quân nhưng không ngạo mạn, chỉ là trong lúc nói chuyện đã nhìn thấy quyền uy.

Cho dù hai bên thù hận sâu sắc, Thường Vận cũng không dám bất kính với Nguyên Khải, vẫn cung kính hành lễ: "Tham kiến Nguyên Khải Thần quân."

"Hồng Dịch ở đâu? Gọi hắn ra đây."

Hồ tộc Thập Vĩ Thiên Hồ xuất thế Tam giới đều biết. Nguyên Khải không muốn lãng phí thời gian mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Nguyên Khải xuất thân Đại Trạch Sơn, hiện tại rõ ràng cùng một phía với Tiên tộc, Thường Vận sẽ không nói cho hắn biết Yêu Hoàng xảy ra chuyện, chỉ mơ hồ nói: "Tộc trưởng không có ở Tĩnh U Sơn."

Nguyên Khải nhíu mày, tất nhiên không tin hắn. Thường Thấm đã chết, Hồng Dịch vừa mới tấn vị, Hồ tộc đang chờ tân vương, hắn lúc này sao có thể rời khỏi Hồ tộc?

"Nếu Thần quân không tin có thể vào núi xem xét." Thường Vận tự biết không ngăn được Nguyên Khải, lùi lại vài bước nhưng trong mắt không có chút nhượng bộ.

"Chẳng qua ban đầu Thần quân muốn muốn tộc ta giúp đỡ mà đến, Tộc trưởng Thường Thấm đã từng đối với Thần quân rất có cảm tình. Hiện giờ Tộc trưởng đã mất, thi cốt chưa lạnh, Thần quân muốn xông vào Tĩnh U Sơn, Hồ tộc không ai có thể ngăn cản, cũng không có lời nào để nói, nhưng Tộc trưởng Hồng Dịch không có ở trong tộc."

Thấy Thường Vận Thường Hỏa sống chết cũng phải bảo vệ Hồ tộc, trong mắt Nguyên Khải như nhìn thấy những đồng môn bảo vệ Đại Trạch Sơn một bước cũng không lùi.

Hắn nhìn về phía Thường Vận, thở dài trầm giọng nói: "Thường Thấm tộc trưởng trước khi mất đã từng gặp qua Nhàn Trúc sư huynh ta, cái chết của hai vị sư huynh cùng Thường Thấm tộc trưởng đều kì lạ, Thường Mị trưởng lão cũng không rõ tung tích. Hiện tại chỉ có Hồng Dịch biết Đại Trạch Sơn đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có hắn biết Ma tộc kia lẩn trốn và tới từ nơi nào. Ta vì tìm ra chân tướng mà đến, cũng không phải vì muốn giết hắn mà đến, nếu không ở Thiên Cung hắn sớm đã chết. Thường Vận trưởng lão, Hồng Dịch đã đi đâu?"

Nguyên Khải dù đã tấn Thần, nhưng ánh mắt trong veo hiện tại không khác biệt với thanh niên nửa năm trước.

Thường Vận nghĩ hiện tại Hồng Dịch đã tấn Thần, lại là Thập Vĩ Thiên Hồ, thần lực chưa chắc đã dưới Nguyên Khải. Nếu có thể rửa sạch oan tình Hồng Dịch tàn sát Đại Trạch Sơn, Hồ tộc trên dưới đều nguyện ý.

Nàng hơi do dự, cuối cùng mở miệng: "Huyền Tinh Cung xảy ra chuyện, Tộc trưởng cùng nhị điện hạ đi Tam Trọng Thiên. Thần quân nếu muốn gặp tộc trưởng hãy đi Huyền Tinh Cung."

Huyền Tinh Cung xảy ra chuyện? Ánh mắt Nguyên Khải trầm xuống, chợt cảm thấy bất an, nhanh chóng cùng Trường Khuyết đi Tam Trọng Thiên.

Trong Huyền Tinh Cung, Sâm Vũ nửa quỳ dưới đất, đỡ dậy huynh trưởng đang nằm trong vũng máu, ôm vào lòng. Hắn tự tay rút ra thanh tiên kiếm trước ngực Sâm Hồng, đáy mắt tràn đầy đau buồn.

Yêu Hổ nhất tộc ở Yêu giới truyền đến thế hệ của hắn lại chỉ còn lại mình hắn.

Trên tiên kiếm đề hai chữ "Ngự Phong". Ánh mắt của hắn đỏ hoe, thanh âm đau buồn căm hận vang vọng khắp Huyền Tinh Cung.

"Tiên tộc khinh người quá đáng! Mối thù gi ết chết Yêu Hoàng Yêu Hổ nhất tộc tuyệt không nhân nhượng!

Bình luận

Truyện đang đọc