THẦN ẨN

Đám hắc khí không ngờ đến Cổ Tấn sẽ phát hiện nó, nó xoay người đi lại bị Cổ Tấn cầm Nguyên Thần Kiếm chặn lại ở ngoài điện.

"Ngươi là ai? Lại dám tự tiện xông vào Đại Trạch Sơn?" Cổ Tấn cau mày nhìn đám ma khí trong không trung.

Dưới chân núi có kết giới bảo vệ núi, sức mạnh dưới Bán Thần đều không thể phá. Nhưng hiện tại trận pháp không bị phát động, đám ma khí này làm sao để vào được? Huống chi nhìn qua nó không phải người không phải tiên không phải yêu, rất kỳ quái và u ám.

A Âm từ trong điện ló cái đầu ra khỏi cửa sổ, lo lắng mà nhìn về phía không trung.

"A Tấn, cẩn thận!"

Cổ Tấn nghe thấy giọng A Âm, tay siết chặt kiếm.

"Ha ha...... Tiểu tử, ngươi đã tìm được ba hồn năm phách của Phượng Ẩn rồi?" Đám ma khí trong không trung truyền đến một tiếng cười lạnh, hiện không rõ nam nữ. Nó hiển nhiên không nhìn ra thực lực của Cổ Tấn, bị ngăn cản cũng không hoảng sợ, vẫn nhàn nhã hỏi chuyện Phượng Ẩn.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết chuyện của Phượng Ẩn?" Giọng Cổ Tấn lạnh lùng, trong lòng kinh ngạc. Bọn họ ở Chung Linh Cung tìm về ba phách của Phượng Ẩn, chuyện này cũng chưa nói cho hai vị sư huynh cùng trưởng lão Phượng tộc biết, ma khí từ chỗ nào mà biết được?

"Ta là ai không quan trọng, tiểu Phượng Hoàng của Phượng tộc đã chết, ngươi còn tìm hồn phách nàng làm gì? Dùng nửa mạng của tiểu sư muội ngươi đi đổi hồn Phượng Ẩn, ngươi không đau lòng sao ha ha ha?" Thấy Cổ Tấn không đáp, đám ma khí cười đầy khiêu khích.

Nó nhìn về hướng A Âm lộ ra sự ác ý, đột nhiên bay đến chỗ cửa sổ.

"Ngươi muốn cứu sống Phượng Ẩn, bản tôn sẽ lấy mạng sư muội ngươi!"

"Vọng tưởng!"

Cổ Tấn cầm kiếm nghênh đón, kiếm trận cùng tiên lực tản ra, ánh mắt lạnh như băng, vững vàng đứng trước cửa sổ lầu hai của Tàng Thư Các.

Ma lực của đám hắc khí từ xa đã cao hơn người của Cổ Tấn, nó hóa thành hình người, nó biến ra một cái roi đen, ma lực tán loạn. Cổ Tấn nhìn sức mạnh của đám ma khí, đáy mắt càng thêm thận trọng cảnh giác.

"A Âm, đi mau! Đi Trạch Hữu Đường!"

Chưởng môn sư huynh cùng Nhàn Trúc sư huynh đều ở Trạch Hữu Đường, Cổ Tấn lo lắng A Âm sẽ xảy ra chuyện, vội vàng kêu nàng rời đi.

Ma khí hiển nhiên không muốn để Cổ Tấn kéo Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc đến, đột nhiên hóa ra ba đạo ma ảnh, vung cây roi dài, trong nháy mắt phá nát kiếm trận của Cổ Tấn, đem hắn nhốt lại bên trong ma khí.

Nếu mặc kệ Cổ Tấn tiếp tục đi tìm hồn phách tiểu Phượng Hoàng, Phượng Ẩn sớm hay muộn sẽ có ngày sống lại. Chỉ sợ Phượng Nhiễm cầu còn không được! Ma khí dường như đối với Phượng tộc đều là oán hận, nó liếc mắt một cái nhìn Hỏa Hoàng Ngọc trên eo Cổ Tấn, nhanh chóng thay đổi mục tiêu, nó dùng toàn lực muốn giết Cổ Tấn và hủy Hỏa Hoàng Ngọc.

Thấy tình cảnh này ở phía trước cửa sổ, A Âm sợ hãi, nàng không chút do dự bay lên không trung giơ kiếm hướng phía sau lưng của ma khí mà tấn công. Thủy Ngưng thú xưa nay ở Tam giới chính là linh vật, ma khí tất nhiên không để A Âm vào mắt, chỉ tùy ý đánh một roi, tiếp tục dùng ma khí nuốt chửng Cổ Tấn. Nào biết A Âm ở Chung Linh Cung được Tu Ngôn dùng tiên lực đúc lại tiên cơ, tiên lực hiện tại mạnh hơn lúc trước, nàng dùng hết toàn lực trong một kiếm mà đâm vào ma khí làm một trong ba đạo ma ảnh tan thành từng mảnh.

Ma khí bất ngờ bị trúng một đòn tấn công, hai đạo ma ảnh còn lại hét lên đầy tức giận, từ bỏ thôn phệ Cổ Tấn, nó hợp thành một thể quất roi tấn công A Âm.

Một kiếm khi nãy của A Âm tùy ý mà đâm không theo quy tắc, thành công là do là sự bất cẩn của ma khí. Ngay lúc này tiên kiếm nghênh đón roi đen trong chớp mắt hóa thành tro bụi. Bóng đen hừ lạnh một tiếng, không chút nương tay, quất mạnh một roi lên người của A Âm.

Lưng A Âm trúng một roi, kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun ra máu tươi, nửa quỳ trên đám mây nhưng không lùi nửa bước.

"Hừ, một con Thủy Ngưng thú hèn mọn cũng dám làm bản tôn bị thương, bản tôn sẽ cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!" Âm thanh quỷ dị từ bóng đen truyền ra, nó quất một roi thật mạnh xuống.

Cổ Tấn thoát khỏi luồng ma khí đang giữ chặt bản thân, vừa lúc thấy cảnh này hắn sắc mặt hoảng sợ, bỗng nhiên mở lòng bàn tay, máu tươi mạnh mẽ tràn lên Nguyên Thần Kiếm, màu bạc thần lực từ trong Nguyên Thần Kiếm phá phong ấn hiện ra, bay đến đánh roi đen đang vung vẩy.

Lúc Nguyên Thần Kiếm bay về phía bóng đen, Cổ Tấn bay đến ôm A Âm đã bị trúng một roi vào lòng, nắm lấy tay nàng. Thấy A Âm sắc mặt trắng bệch, hắn lo lắng, vội vàng gọi nàng.

"A Âm! Ngươi thế nào?"

A Âm thấy Cổ Tấn từ trong ma khí đi ra không bị thương, nàng cười yếu ớt, "A Tấn, ta lại không làm được chuyện ngươi nói, ta hứa sẽ không ở trước mặt ngươi bị thương nhưng lúc này ta sợ là một trăm năm nữa cũng chưa làm được." Nàng vừa nói vừa phun ra một ngụm máu, y phục trắng đẫm máu đỏ.

"A Âm, ngươi đừng nói chuyện!" Cổ Tấn sắc mặt hoảng loạn, không ngừng mang tiên lực truyền cho A Âm.

Xưa nay, thần cản giết thần ma cản giết ma, bóng đen bị Nguyên Thần Kiếm huỷ hoại hơn phân nửa ma lực, nó khó khăn né tránh đòn công kích của Nguyên Thần Kiếm, kinh sợ mà nhìn màu bạc thần lực trên kiếm và người cầm kiếm..

Không có khả năng? Tại sao thanh kiếm lại có sức mạnh kia? Cổ Tấn tại sao có được loại thần lực này!?

Trong mắt bóng đen tràn đầy oán hận, nó nhớ đến trăm năm trước bị hỗn độn chi lực hủy diệt thân thể thiêu đốt linh hồn làm nó không nhịn được mà sợ run rẩy.

Lúc này, có mấy bóng người xuất hiện trên không ở Trạch Hữu Đường, tiên lực mạnh mẽ hướng Tàng Thư Các bay tới.

"Cổ Tấn! Hôm nay ghi hận, bản tôn ngày nào đó nhất định sẽ trả gấp đôi!" Bóng đen thấy tình thế không ổn, hừ lạnh một tiếng, hướng chân núi mà đi.

"Không được đi! Nguyên Thần Kiếm giữ nó lại!"

Cổ Tấn nhìn thấy ma khí muốn chạy trốn, hốc mắt đỏ bừng, một tay độ tiên lực cho A Âm, một tay tiếp tục dùng máu tươi tế Nguyên Thần Kiếm giúp nó phá phong ấn sức mạnh.

Máu tươi tế ra càng nhiều sắc mặt Cổ Tấn cũng càng tái đi nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, một lòng chỉ muốn giữ lại Ma tộc không rõ lai lịch.

Tiếng gầm vang lên, thần lực của Nguyên Thần Kiếm chấn động, ánh sáng màu bạc bao trùm ma khí, tình thế đảo ngược, bóng đen mắt thấy sắp bị đánh tan biến, lộ ra sự hoảng sợ, trong tay roi dài quất liên tục ngăn cản thần lực của Nguyên Thần Kiếm.

Mặc dù Cổ Tấn không ngừng độ tiên lực cho A Âm nhưng linh hồn cùng linh lực vẫn như cũ, thậm chí càng ngày càng yếu, thân thể cũng dần lạnh lẽo, chỉ nghe được A Âm một tiếng kêu r3n, lại phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay nàng đang nắm tay Cổ Tấn không còn sức mà rơi xuống, mắt cũng từ từ nhắm lại.

Nhân lúc Cổ Tấn hoảng hốt thất thần, ma khí nắm lấy cơ hội mà phá vỡ thần lực của Nguyên Thần Kiếm, liều mạng bỏ chạy.

Đúng lúc vào lúc này, Nhàn Thiện, Nhàn Trúc cùng Yến Sảng đuổi tới. Thấy A Âm hôn mê bất tỉnh, tất cả đều quá kinh ngạc.

"A Tấn, chuyện gì thế này?"

Nhàn Thiện chạm tay vào giữa trán của A Âm để kiểm tra, thần sắc đột nhiên thay đổi, lộ ra một sự kinh ngạc.

Cổ Tấn tất cả tâm trí đều đặt lên trên người A Âm đang mê mang, không nhìn thấy sự khác thường của Nhàn Thiện. Hắn chỉ tay về hướng chân núi "Chưởng môn sư huynh, có Ma tộc xông vào nơi này, nó hướng chân núi chạy trốn."

"A Tấn, ngươi đưa A Âm về Kỳ Nguyệt Điện trị thương."

Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc vừa nghe Đại Trạch Sơn có Ma tộc xuất hiện, lập tức sắc mặt biến đổi, dặn dò Cổ Tấn, sau đó hướng chân núi mà đuổi theo Ma tộc.

Nhìn A Âm sắc mặt trắng bệch, tay nàng lạnh lẽo, Cổ Tấn cau mày, càng thêm bất an, cùng Yến Sảng mang theo A Âm bay về Kỳ Nguyệt Điện.

Cũng thật trùng hợp, hôm nay sau khi ăn tối, Thanh Y cùng A Cửu chơi cờ uống rượu, hai người bồi nhau uống không ít Túy Ngọc Lộ, sơn môn có động tĩnh lớn như vậy hai người vẫn ngủ say trong Kỳ Nguyệt Điện, không có tỉnh lại. Cổ Tấn cùng Yến Sảng lo lắng cho A Âm, không quan tâm việc đánh thức hai người.

Trong Kỳ Nguyệt Điện, A Âm nằm ở trên giường, y phục trắng dính một vết máu lớn nhìn thấy rợn người.

Hoàn Thần Đan mà Bích Ba lặng lẽ giữ lại để bảo vệ tính mạng cho Cổ Tấn bị hắn lấy ra nhét vào miệng A Âm, cuối cùng cũng ngăn được nàng hộc ra máu tươi, cơ thể trở nên bớt lạnh, gương mặt nàng hồi phục một chút sinh khí.

Thấy Cổ Tấn còn muốn đem Hoàn Thần Đan nhét vào trong miệng của A Âm, Yến Sảng một bên ngăn cản hắn, "Được rồi A Tấn, A Âm thân thể yếu ớt, không thể ăn Hoàn Thần Đan nữa, nếu không nàng sẽ bạo thể mà chết!"

Cổ Tấn đột nhiên dừng lại, lúc này mới phát hiện A Âm đã không còn hộc máu, hắn đem bàn tay run rẩy giấu đi, khôi phục một chút tinh thần, gật gật đầu.

Yến Sảng như là chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, đặt tay trên trán A Âm xem xét, " Tiên lực của A Âm gần như đã khôi phục, Hoàn Thần Đan chữa thương thần kỳ, lại tu dưỡng nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ ổn, không cần quá lo lắng." Nàng nhìn Cổ Tấn đang bên cạnh A Âm vẫn không nhúc nhích "Ngươi ở lại đây chăm sóc A Âm cho tốt, ta đi giúp hai vị tiền bối, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

Yến Sảng ra khỏi Kỳ Nguyệt Điện hướng chân núi bay đi. Nàng mới vừa ra khỏi điện, một luồng khí đen lặng yên không một tiếng động mà bay vào phía đông bắc của điện, tìm được A Cửu đang ngủ say đến bất tỉnh, nhập vào trong cơ thể.

Ngàn dặm bên trong Cửu U Luyện Ngục, Ma Tôn thông qua thủy kính nhìn thấy Nguyên Thần Kiếm phát ra thần lực, lập tức chớp mắt, đột nhiên từ vương tọa đứng lên, trên mặt lộ sự sợ hãi cùng căm hận.

"Sao có thể? Đồ đệ của Đông Hoa sao lại có hỗn độn chi lực?"

Tuy rằng ma khí trên người Hồng Dịch chỉ bằng một phần mười ma lực trên người nàng nhưng sức mạnh đủ để địch lại sức mạnh của Thượng Quân đỉnh phong. Nguyên Thần Kiếm của Cổ Tấn không chỉ có có thể đả thương nàng, còn sút chút hủy diệt ấn ký ở trên người Hồng Dịch.

Bình thường, ma khí vẫn luôn ngủ say trong cơ thể Hồng Dịch vì sợ bị Tiên tộc phát hiện. Mặc dù Cổ Tấn từng ở Cửu U Luyện Ngục cùng Quy Khư Sơn dùng hỗn độn chi lực, nàng cũng chưa từng phát hiện. Nếu không phải lần này này ma khí muốn giế t chết A Âm, cũng sẽ không ép cho Cổ Tấn dùng hỗn độn chi lực trước mặt Ma tộc, làm Ma Tôn phát hiện Cổ Tấn trên người có thần lực khác thường.

"Ma Tôn, ngài nói đó là hỗn độn chi lực? Là hỗn độn chi lực của Thượng Cổ Chân Thần?" Các Ma thú đang quỳ phía dưới thấy một cảnh này, đáy mắt lộ ra sợ hãi.

"Sợ cái gì!" Ma Tôn hồi phục tinh thần, chân trần đạp trên lửa đỏ, lạnh lùng mà quát lớn. Có lẽ là tức giận, nàng ho khan một tiếng, dùng Thí Thần Hoa che kín gương mặt tái nhợt mà quỷ mị.

Thường Thấm sắp chết đánh một đòn cuối cùng làm tổn hại ma lực của nàng, ít nhất trong trăm năm nàng khó khôi phục sức mạnh đỉnh phong.

"Hỗn độn chi lực!" Ma Tôn phun ra bốn chữ này, khóe miệng gợi lên sự nguy hiểm.

Trăm năm trước người quan sát thế gian kia hạ xuống thần phạt hiện lên ở trước mắt giống như mới vừa xảy ra hôm qua.

Người kia tôn quý nhất trong trời đất còn tồn tại, nàng mới ở Cửu U Luyện Ngục trải qua sinh tử sống đã trăm năm.

Ma Tôn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn phía trời cao. Nơi đó là đỉnh của Tam giới, Thượng Cổ Thần giới đã từng phủ đầy bụi.

"Hỗn độn chi lực vậy mà lại xuất hiện ở Tam giới. Tốt, tốt! Đây là ngươi cho bản tôn cơ hội! Ta không làm gì được ngươi, ta sẽ khiến cho nhi tử của ngươi thay ngươi gánh thù hận của bản tôn! Thượng Cổ! Bảo bối nhi tử của ngươi, Bạch Quyết cứu Tam giới, bản tôn sẽ từng bước từng bước hủy diệt toàn bộ. Sẽ có một ngày, Thượng Cổ Thần giới của ngươi cũng sẽ là thiên hạ của ta!"

Đại Trạch Sơn một đêm không ngủ, đèn đuốc sáng trưng. Đến sáng sớm ngày thứ hai, Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc tìm kiếm quanh sơn môn ngoài phạm vi 10 dặm cũng không phát hiện đạo ma khí nào.

Hai người lập tức trở về sơn môn, liền thận trọng mà gọi Cổ Tấn tới Trạch Hữu Đường.

Đến lúc này, A Âm sau một đêm ngủ say vẫn chưa tỉnh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc