THẦN ẨN

Một ngàn năm trước, Tam Hỏa trong Cửu U Luyện Ngục dùng một nửa thần lực luyện thành Hóa Thần Đan cứu mạng A Âm, cũng vào lúc đó hắn phát hiện Ma tộc trong Luyện Ngục bắt đầu có động tĩnh. Chỉ là khi đó trên người hắn có ngọc bội thần ấn của Thiên Khải, mới có thể đem Ma tộc áp chế trong Luyện Ngục. Khi đó Đại Trạch Sơn có nguy cơ gặp nạn, hắn không kịp mang chuyện trong Cửu U Luyện Ngục nói ra thì Nguyên Khải đã bị chiếu lệnh của Thiên Cung gọi về. Sau trận chiến ở La Sát, Tiên Yêu hai tộc tử thương nghiêm trọng, oán khí tích tụ trong Tam giới, phong ấn Cửu U Luyện Ngục ngày ấy đột nhiên bị nới lỏng. Nhìn thấy phong ấn Luyện Ngục sắp bị phá, Thượng Cổ Ma thú sắp xông ra tàn sát Tam giới, Tam Hỏa thấy tình thế cấp bách muốn lấy sinh mệnh cùng long hồn phong ấn Luyện Ngục, lại bị Bích Ba ngăn cản.

Con Thủy Ngưng Thần thú duy nhất trong hạ Tam giới bảo vệ sinh mệnh của mình hơn cả vàng bạc, vào thời khắc cuối cùng Tam Hỏa sắp đốt hết long hồn, mang thú hồn cùng long hồn của Tam Hỏa hợp lại, hai người hợp lại mấy vạn năm thần lực một lần nữa phong ấn Cửu U Luyện Ngục. Ma lực của Ma thú cùng thần lực của hai người va chạm vào nhau, bầu trời Tử Nguyệt Sơn rung chuyển, khi mọi thứ trở lại bình yên cả Tử Nguyệt Sơn đã hoàn toàn bị phong ấn.

Tam Hỏa cùng Bích Ba cho rằng bọn họ sẽ trở thành tàn hồn còn sót lại trong phong ấn để thế nhân chiêm ngưỡng, không ngờ lúc tỉnh lại hai người không chỉ bảo toàn được tính mạng, còn ở sâu trong Cửu U Luyện Ngục gặp Huyền Nhất thần bí khó lường.

Hắn vốn cho rằng Huyền Nhất chính là thủ lĩnh Ma tộc muốn phá phong ấn Cửu U Luyện Ngục đồ thán sinh linh, nhưng lúc nhìn ra ma lực trên người Huyền Nhất hắn đã thay đổi suy đoán trong chớp mắt.

Ma lực mạnh mẽ trên người Huyền Nhất hắn chỉ từng thấy qua ở Bạch Quyết Chân Thần cùng Thượng Cổ Chân Thần, thực lực đáng sợ như vậy Cửu U Luyện Ngục vốn không nhốt được hắn.

Lúc đó hắn cùng Bích Ba thần lực không còn, chỉ có thể cố gắng duy trì trạng thái thú, hóa hình thành người cũng không thể, sống chết đều nằm trong tay Ma quân.

"Các ngươi đã có bản lĩnh phá hỏng kế hoạch của Thanh Ly, ngăn chặn nàng phá phong ấn, Bản quân cũng cho Tam giới này thời gian một ngàn năm."

Từ đầu đến cuối, Ma quân chỉ nói một câu như vậy. Từ sau lúc đó, hắn cùng Bích Ba ngủ say, năm trăm năm sau hắn tỉnh lại, lúc đó Bích Ba đã cùng Ma quân thần bí làm hàng xóm mấy chục năm. Chỗ sâu nhất của Thí Thần Hoa trong Cửu U Luyện Ngục luôn lạnh lẽo u ám, đã bị con tiểu béo không sợ trời không sợ đất biến thành cái hoa viên chim hót hoa nở, chỉ có Ma quân trên ghế ngọc vẫn như ngàn năm trước. Hắn cùng Bích Ba không thể ra khỏi nơi này, Ma quân thần bí cũng chưa từng mở miệng thả bọn họ rời đi, hai người bị vây trong biển Thí Thần Hoa một ngàn năm. Điều duy nhất họ biết đến chính là hai người ngàn năm trước ở bên ngoài Luyện Ngục bày ra phong ấn không bị Ma thú nơi đây phá hỏng, Tam giới còn an bình. Nhưng an bình còn có thể duy trì bao lâu? Hắn có thể cảm giác được sức mạnh phong ấn đang bị đe dọa, thủ lĩnh Ma tộc bên ngoài biển Thí Thần Hoa vẫn nghĩ cách phá phong ấn đưa các Thượng Cổ Ma thú ra bên ngoài.

Còn sau trận chiến ở La Sát Địa Tiên Yêu hai tộc dẫn đến kết cuộc thế nào? Nguyên Khải, A Âm cùng con tiểu hồ ly bây giờ ra sao?

Tam Hỏa mở mắt ra, không giấu được đáy mắt lo lắng. Hắn lặng yên ngước mắt nhìn Bích Ba bị treo ngược trên cây. Thủy Ngưng thú đang chống cằm nhìn Ma quân trên ghế ngọc như đang suy nghĩ điều gì, đáy mắt lộ ra gian xảo.

Có lẽ Ma quân hiện tại cùng ngàn năm trước không giống nhau, đáy mắt lo lắng của Tam Hỏa thoáng nhẹ nhõm một chút. Hắn chịu nói cho Bích Ba biết an nguy của Nguyên Khải, có lẽ có một ngày nào đó sẽ thả bọn họ đi khỏi biển Thí Thần Hoa.

Tam Hỏa nhắm mắt lại, bắt đầu ngày qua ngày năm này qua năm khác tu luyện thần lực và hồn lực. Bất luận như thế nào, trước nhất vẫn nên khôi phục thần lực.

Trên ghế ngọc, Ma quân lạnh lùng đạm mạc nhìn qua hai con Yêu thú một chút, đáy mắt vạn năm không gợn sóng lại thoáng qua ý cười.

Cùng lúc đó, bên ngoài biển Thí Thần Hoa. Thanh Ly nhìn biển hoa sâu thẳm lẫn thần bí, đáy mắt cũng ảm đạm.

Một thân ma khí của nàng càng mạnh hơn năm đó, trên mặt gần như bị Thí Thần Hoa che kín. Những Thượng Cổ Ma thú hóa thành người đứng sau lưng nàng, năm đó đối với Thanh Ly ngoài mặt phục nhưng tâm lại không phục hiện tại đã bị sợ hãi thay thế.

Các Thượng Cổ Ma thú đều là hạng người cực kì hung ác, nhưng cũng chưa từng thấy ai giày vò bản thân hơn Thanh Ly. Ngàn năm trước lúc Tiên Yêu đại chiến nàng dẫn oán khí của hai tộc vào Tĩnh U Sơn, thống lĩnh Ma tộc với ý đồ phá vỡ phong ấn, lại thua trong tay của hai Yêu thú bảo vệ phong ấn. Nguyên khí của Thanh Ly bị trọng thương, ngàn năm qua dựa vào luyện hóa Thí Thần Hoa để chữa trị ma lực, bây giờ mỗi ngày nàng vẫn luyện hóa một lượng lớn Thí Thần Hoa để tăng cường ma lực. Thí Thần Hoa vốn là loài hoa tà ác nhất thế gian, luyện hóa nó xương cốt cả cơ thể giống như bị dung nham đổ lên người đau đến không muốn sống. Những Ma thú sống trên vạn năm trong Luyện Ngục đều không dám tùy tiện trêu chọc Thí Thần Hoa, đừng nói đến luyện hóa nó.

Từ ngày phá phong ấn thất bại của ngàn năm trước, vị Ma quân trong chỗ sâu nhất của biển hoa đã dùng ma lực của chính mình bao phủ hoàn toàn chỗ của hắn, cũng không bao giờ hỏi đến chuyện bên ngoài biển hoa. Những Thượng Cổ Ma thú một lòng muốn phá phong ấn Luyện Ngục để lần nữa xuất hiện trong thế gian, thấy đã bị Huyền Nhất vứt bỏ, lại thấy thủ đoạn của Thanh Ly nên tự nhiên xem Thanh Ly là thủ lĩnh.

Bọn hắn cố gắng ngàn năm, thấy phong ấn của Luyện Ngục một lần nữa bị nới lỏng, nhiều nhất là ba tháng nữa phong ấn sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, đến lúc đó chính là ngày bọn hắn trở lại thế gian.

"Ma Tôn, chỉ còn ba tháng phong ấn sẽ bị chúng ta phá vỡ." Một Ma thú tiến lên, hướng Thanh Li khom người nói: "Nhờ có Ma Tôn ngàn năm không ngừng dùng Thí Thần Hoa tấn công phong ấn, mới có thể giúp chúng ta thấy lại ánh mặt trời. Ma Tôn yên tâm, một khi chúng ta rời đi Luyện Ngục, cũng nhất định xem ngài là chủ nhân, bảo vệ đại nghiệp trong Tam giới của ngài!"

Chỉ có Thanh Ly đã từng được Huyền Nhất lựa chọn để hiến tế cho Thí Thần Hoa mới có thể điều khiển được Thí Thần Hoa. Không có nàng, phong ấn của Thiên Khải bên ngoài Cửu U Luyện Ngục vĩnh viễn không có khả năng bị lay động.

Ma thú sau lưng Thanh Ly giọng điệu cung kính, trên mặt đều hiện lên sự thần phục.

Thanh Ly lạnh lùng nhìn Ma thú phía sau, đáy lòng khinh thường chợt thoáng qua.

Những Thượng Cổ Ma thú xưa nay đều kiêu ngạo, hiện tại bị giam ở chỗ này mới có thể khuất phục dưới chân nàng. Một khi ra khỏi Luyện Ngục, sẽ rất khó bị nàng khống chế.

Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần nàng có thể mang những Ma thú này ra khỏi Luyện Ngục, sinh linh Tam giới nhất định đồ thán. Chỉ cần có thể hủy đi Tam giới Bạch Quyết cùng Thượng Cổ dùng mạng để đổi lấy, nàng cam nguyện làm bất kì điều gì.

Trong cơ thể nàng ma lực cực nóng của Thí Thần Hoa không ngừng thiêu đốt tâm mạch. Đáy mắt Thanh Ly u ám, đợi nàng ra khỏi Cửu U Luyện Ngục, người đầu tiên muốn giết chính là Khổng Tước tộc thất hứa phụ nghĩa lão già Hoa Mặc. Nếu không phải năm đó Hoa Mặc thừa cơ hội luyện hóa một nửa thần thức của nàng, làm thần mạch bị tổn hại, nàng sao có thể ngay thời khắc quan trọng phá giải phong ấn bị Tam Hỏa Long cùng con Thủy Ngưng Thần thú đánh bại, làm đại nghiệp Ma tộc trở lại Tam giới bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Một ngàn năm qua nếu không phải nàng không thể rời khỏi Thí Thần Hoa trong Cửu U Luyện Ngục, nàng đã sớm đi Bách Điểu Đảo giết Hoa Mặc. Mặc dù Tam Hỏa cùng Bích Ba một lần nữa phong ấn Luyện Ngục nhưng cũng chết trong tay nàng. Nàng đã chuẩn bị ngàn năm, bây giờ phong ấn sắp đến lúc bị phá, cảnh tượng ngàn năm trước sắp tái diễn.

Điều duy nhất làm nàng bất an chính là Huyền Nhất ở sâu trong biển Thí Thần Hoa. Tại sao Huyền Nhất lại dùng ma lực bao phủ Thí Thần Hoa, cũng không để nàng đi vào trong nữa, bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Đáy mắt Thanh Ly thoáng qua suy tư, nhìn vào biển Thí Thần Hoa một chút, xoay người đi đến nơi có lửa đỏ trong Luyện Ngục.

Bất luận Huyền Nhất vì sao phong ấn biển hoa, cũng không thể thay đổi việc nàng sắp phá vỡ phong ấn Luyện Ngục, thống lĩnh đại quân Ma tộc một lần nữa xuất hiện trong Tam giới.

Dã tâm rực cháy của Hoa Mặc cùng Thanh Ly bị giấu dưới bóng đêm không ai có thể biết, trong Thiên Cung vẫn là khung cảnh náo nhiệt. Hôm trước Phượng Ẩn ngăn cản Nguyên Khải vào Phượng Tê Cung, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái từ trên giường bước xuống, vừa đẩy cửa ra nụ cười trên mặt đã biến mất.

Phượng Hoan nơm nớp lo sợ đứng trước cửa điện chờ Phượng Ẩn, đưa tay muốn gõ cửa điện thì thấy Phượng Ẩn đẩy cửa ra, gương mặt hắn đầy khổ sở.

Phượng Ẩn lướt qua gương mặt khó nhìn của Phượng Hoan, nhìn thấy Nguyên Khải đang ngồi yên ổn ở trong viện dưới cây hoa đào, nghịch cái chậu nhỏ trên bàn đá trước mặt.

Phía sau hắn, mười hai vị tiên hầu đứng thẳng hàng ngay ngắn, chỉ có Thiên Đế đi du ngoạn mới có phong thái như vậy. Nguyên Khải như vậy giá lâm Phượng Tê Cung, xem như phô trương đến cực điểm. Nàng không có ngốc đến mức ở ngay trước mặt tiên hầu Thiên Cung đuổi Nguyên Khải ra ngoài.

"Bệ hạ, Thần quân sáng sớm đi ngang qua Phượng Tê Cung, thấy hoa đào trong cung nở rất đẹp nên đã đi vào ngắm hoa. Người đang nghỉ ngơi, thuộc hạ không kịp bẩm báo."

Thế nào là không kịp bẩm báo, rõ ràng là Nguyên Khải dùng thân phận Thần quân trực tiếp vào Phượng Tê Cung, cưỡng ép chiếm cái sân trong viện của nàng.

Hôm qua nàng nói còn chưa đủ hiểu sao? Hắn làm Thanh Trì Cung Thần quân, nàng làm Phượng Hoàng, gặp nhau có thể tránh bao xa thì tránh bao xa, đừng làm trong lòng khó chịu.

Phượng Ẩn híp mắt, còn chưa kịp đuổi người, Nguyên Khải đã ngước mắt nhìn nàng.

"Cô cô mấy năm trước ở Thanh Trì Cung rất yêu thích rượu hoa đào, còn từng dạy ta cách nấu. Ta đã rất nhiều năm không nhìn thấy hoa đào nở đẹp như vậy, lấy một ít để nấu rượu, bệ hạ cũng đừng trách tội."

Hắn ấm áp ôn hòa mở miệng thỉnh tội, lại dùng danh nghĩa Thần quân cùng sư quân nàng. Phượng Ẩn nhìn mười hai tiên hầu của Thiên Cung như nhìn mấy tảng đá, lời giễu cợt vừa ra đến cửa miệng đã lập tức hóa thành ý cười.

"Thần quân nói đúng, trong cung của ta hoa cỏ có thể làm cho Thần quân xem trọng là chúng nó đã có phúc mấy đời, Thần uân cứ dùng là được."

"Vậy là tốt rồi, hiện tại còn sớm, thời gian thọ yến còn chưa tới. Bệ hạ đã thức dậy, chi bằng nếm thử rượu hoa đào của ta xem có ngon hơn cô cô nấu không?" Nguyên Khải nhìn Phượng Ẩn vẫy tay, khóe môi ý cười dịu dàng.

Trong lòng Phượng Ẩn nao nao, Nguyên Khải ngẩng đầu vẫy tay trong chớp mắt cực giống năm đó hai người ở Đại Trạch Sơn sớm tối bên nhau trong cấm địa. Đáy mắt nàng có chút hoảng hốt, lúc lấy lại tinh thần đã ngồi xuống đối diện Nguyên Khải.

"Ta không giỏi uống rượu, nhiều nhất uống cùng Thần quân hai chén." Phượng Ẩn che đậy đáy mắt kì lạ, cười nói.

"Không ngờ đã nhiều năm như vậy, tửu lượng của nàng cũng không chút tiến bộ." Nguyên Khải xúc động nói, không nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Phượng Ẩn, đưa một chén rượu đến trước mặt nàng: "Ta nấu rượu không giống cô cô, nàng uống nhiều chén cũng không sao."

"Không được, ta luôn luôn không thích uống rượu. Thần quân có tài nấu rượu công phu, cũng có thể ở trong cung của ngài ngắm cảnh từ từ uống rượu."

Phượng Ẩn nhận chén rượu uống cạn, không khách khí chút nào nói. Nàng không phải không thích uống rượu, những năm qua ở nhân thế lúc nàng nhụt chí đau khổ cũng say mèm, nhưng nàng không thể bình tâm ngồi cùng Nguyên Khải uống rượu.

Uống rượu là chuyện vui sướng, uống với người không hợp ý, uống nhiều hơn một chén cũng là tra tấn, nhìn vào đều thấy không kiên nhẫn.

Rượu hoa đào vào miệng, Phượng Ẩn hơi sững sờ. Nguyên Khải nấu rượu hoa đào mát lạnh kéo dài, bên trong mang vị ngọt, không nồng, quả thực hợp khẩu vị của nàng.

Nhưng cho dù rượu ngon, nàng cũng không muốn cùng hắn uống trên ba chén. Phượng Ẩn mang chén không đẩy đến trước mặt Nguyên Khải, nâng cằm, gõ lên mặt bàn một cái: "Thần quân, Phượng Ẩn cùng ngài uống thêm một chén. Uống xong chén nữa, rượu cũng đã uống, hoa cũng đã ngắm, người cũng đã nhìn, tối nay là thọ yến của Thần quân, các nữ tiên quân chờ yết kiến Thần quân lúc này sợ là đều muốn đạp bay cửa điện Cảnh Dương Cung, Phượng Ẩn không thể giữ ngài ở lại".

Nhìn thấy nàng chỉ hận không thể lập tức đuổi hắn ra khỏi cửa, đáy mắt Nguyên Khải có chút tối sầm. Hắn nhìn bầu rượu trong tay một chút, bỗng nhiên nói: "Những năm qua dù ta ẩn cư ở Thanh Trì Cung, cũng là nghe qua mấy lời truyền miệng của thế nhân."

"Ồ? Thần quân đã nghe được cái gì rồi?" Phượng Ẩn nhíu mày.

"Thế nhân đều nói Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân sinh ra đã bất phàm, tướng mạo xuất chúng trong Tam giới." Nguyên Khải nói xong mang chén rượu đẩy đến trước mặt Phượng Ẩn, đón nhận ánh mắt giật mình của nàng, cười nói: "Tướng mạo của ta như vậy cửa điện Cảnh Dương Cung bị phá cũng đúng."

Tiếng nói Nguyên Khải vừa dứt, sắc mặt Phượng Ẩn giấu không được vẻ hoang đường. Lời này thế nhân nói không sai, Nguyên Khải kế thừa khí chất của Thượng Cổ Chân Thần cùng tướng mạo của Bạch Quyết Chân Thần, dung nhan khí chất thân phận thật sự là không ai sánh bằng. Nhưng lời này ai nói cũng được, nhưng từ trong miệng hắn nói ra cũng quá không biết xấu hổ.

Phượng Ẩn nhếch lên khóe môi, không thèm để ý Nguyên Khải, nâng chén một uống một hơi, nào ngờ được rượu còn chưa vào cổ họng, giọng Nguyên Khải lại tiếp tục vang lên.

"Cũng không biết bản Thần quân có tướng mạo như vậy có thể lọt vào mắt Phượng Hoàng bệ hạ không?"

"Khụ khụ khụ khụ khụ!"

Lời này rơi vào tai Phượng Ẩn, nàng không kịp bình tĩnh, một ngụm rượu đang đang nuốt vào sặc trong cổ họng.

Tiên hầu trong viện mắt vốn đang nhìn xuống đất, nghe thấy Nguyên Khải Thần quân tự mình tiến cử bản thân, mỗi người đều lộ ra vẻ kỳ quái. Phượng Hoan há to mồm nhìn Nguyên Khải, lại nhìn Phượng Hoàng nhà mình, hắn thông minh nên im lặng rủ mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giống cái tượng Bồ Tát.

Bên trong viện còn có thể nói ra lời nói cũng chỉ có Phượng Ẩn. Sắc mặt nàng phiếm hồng, cũng không phải nghe lời này xấu hổ, tất nhiên là bị rượu hoa đào làm cho sặc.

Nàng ở nhân gian trải qua màu hồng của ái tình, trong lúc vô ý lại bị thanh niên lãnh đạm hơn ngàn năm trêu chọc.

Phượng Ẩn híp híp mắt, vuốt chén rượu trong tay, nhìn sắc mặt kì lạ của mười hai vị tiên hầu sau lưng Nguyên Khải, sợ là nàng còn chưa ra khỏi cửa điện Phượng Tê Cung, chuyện Nguyên Khải Thần quân ái mộ Phượng Hoàng đã truyền khắp Thiên Cung.

Nguyên Khải đang muốn làm gì?

Đáy lòng Phượng Ẩn nổi lên nghi ngờ, nhưng nàng không phải người thích suy đoán.

Nàng cau mày lên, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Nguyên Khải, cúi người xuống. Gió nhẹ lướt qua, hương rượu hoa đào say lòng người trên người Phượng Ẩn bay vào chóp mũi Nguyên Khải, sắc mặt hắn không thay đổi, nhưng đôi mắt lại nhìn xuống dưới.

Bên trong viện tiếng hít thở vang lên. Cho đến khi bờ môi Phượng Ẩn sắp chạm vào tai Nguyên Khải, nàng mới dừng lại.

Dưới cây đào, hoa lá tung bay, mùi rượu bốn phía, một đôi uyên ương tóc dài xen vào nhau vô cùng mị hoặc.

"Nguyên Khải, hôm qua lời muốn nói ta đã nói xong, về sau cũng không có gì muốn nói cùng ngài. Ta không phải Thủy Ngưng thú năm đó ngây thơ hồn nhiên, không có thời gian cùng người ở chỗ này nói chuyện ngắm hoa. Nếu người muốn tìm người chọc cười, ra khỏi Phượng Tê Cung còn rất nhiều người nguyện ý đùa với người."

Giọng Phượng Ẩn cực thấp, trừ Nguyên Khải không có ai nghe thấy. Nàng nói xong, đứng dậy đi vào trong điện, không muốn cùng hắn nhiều lời.

Ngay lúc nàng quay người đi, lại bị Nguyên Khải nắm tay. Đôi tay này khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, cảm giác ấm áp. Khóe môi Phượng Ẩn ở nơi mọi người không nhìn thấy hiện lên một vòng cung.

"Là Bản quân nói sai, mạo phạm Phượng Hoàng." Giọng Nguyên Khải ôn hòa vang lên, hắn đứng lên buông tay Phượng Ẩn, cầm lấy chén rượu đã rót đầy đưa tới trước mặt Phượng Ẩn.

"Một chén rượu này xem như Bản quân thỉnh tội với Phượng Hoàng, mong Phượng Hoàng nhớ tới tình cảm ngày xưa không so đo lời Bản quân vừa nói." Thấy Phượng Ẩn nhìn chén rượu nhíu mày không nói, Nguyên Khải rủ mắt xuống: "Phượng Hoàng nếu có thể uống chén rượu thỉnh tội của Bản quân, Bản quân sẽ đáp ứng Phượng Hoàng. Nếu Phượng Hoàng không cho phép, Bản quân không bao giờ bước vào Phượng Tê Cung một bước."

Lời Nguyên Khải còn chưa dứt, Phượng Ẩn nhận chén rượu uống cạn, đầu ngón tay hất nhẹ ném cái chén ở trên bàn đá, cũng không quay đầu lại đi vào trong điện.

"Phượng Hoan, thay bản hoàng đưa Nguyên Khải Thần quân về Cảnh Dương Cung."

Giọng Phượng Hoàng kết thúc, tay áo tung bay, trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh.

Ở một bên làm Bồ Tát nửa ngày, Phượng Hoan chậm rãi đi lên phía trước, nhìn vẻ mặt không vui của Nguyên Khải hơi hé miệng: "Điện hạ, bệ hạ nhà ta bảo ta..."

"Nàng không phải giao cho ngươi chuyện cần làm sao? Không cần tốn thời gian với Bản quân."

Nguyên Khải nói xong, lời nói ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua chén rượu trên bàn. Ba chén rượu hoa đào đã được Phượng Ẩn uống cạn, không nhiều cũng không ít, vừa đúng nửa bầu rượu.

Hắn phất tay lên, rượu trên bàn cùng chén rượu hóa thành hư vô, chỉ còn lưu lại mùi hương của rượu. Nguyên Khải quay người rời đi, còn lại Phượng Hoan với vẻ mặt bị áp bức.

Trong Phượng Tê Cung, Phượng Ẩn nghe Phượng Hoan đến bẩm lại câu nói của Nguyên Khải, cau mày nói: "Ngự Phong quả nhiên mang chuyện bản hoàng muốn tra rõ cái chết của Lan Phong nói cho hắn biết."

"Bệ hạ, vậy ta..."

"Không cần phải để ý đến hắn, ngươi cứ đi dò xét, nhanh chóng tra rõ chuyện xảy ra trước khi Lan Phong Thượng quân đi Ngự Vũ Điện."

"Vâng, bệ hạ." Phượng Hoan lĩnh mệnh, lặng yên lui ra.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông Thanh Long gõ vang, thọ yến Thiên Cung tổ chức vì Nguyên Khải cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc