THẦN ẨN

Giọng người thiếu niên trầm ổn vang lên, không kiêu ngạo, không nóng nảy, lại càng không có một chút oán giận. Tam Hỏa nhếch miệng, trong lòng đối với Cổ Tấn có chút hài lòng, chắp tay sau lưng nói: "Tốt, tên tiểu tử Tiên tộc ngươi thật sảng khoái, lão long cũng nói thẳng. Cho ngươi vào Cửu U Luyện Ngục cũng được, nhưng lúc ngươi thu hồi hồn phách tiểu Phượng hoàng thì thay ta lấy thụ tâm của cây ngô đồng trong luyện ngục"

Cổ Tấn sững sờ, không có ngờ tới Tam Hỏa hóa ra là có chủ ý đụng đến cây ngô đồng.

Tam Hỏa sớm đã tu luyện đến đỉnh Bán Thần, sắp nghênh đón thiên kiếp tấn Thần. Nhưng Yêu thú không thể so với Tiên tộc và Tiên thú, giết chóc quá nặng, xưa nay kết cục độ kiếp nhập thần phần lớn là tan thành mây khói. Mặc dù có Bích Ba cho hắn Nguyên Thần Đan, cũng chẳng qua là có nhiều hơn cơ hội sống sót mà thôi.

Cây ngô đồng là Thần mộc truyền từ thời Thượng Cổ, gặp lôi kiếp cũng không tổn hại nửa phần. Nếu là đem tâm cây ngô đồng hợp dung với nguyên đan. Cho dù thân thể bị hủy diệt bởi lôi kiếp, thì cũng có thể bảo vệ nguyên đan bất diệt. Tư chất Tam Hỏa không bằng Đông Hoa, cũng không biết thế gian ngoại trừ Ngô Đồng Đảo, bên ngoài còn có ẩn giấu cây ngô đồng khác. Lần này Cổ Tấn tới Tử Nguyệt Sơn tìm hồn phách Phượng Ẩn, làm cho hắn cảm thấy nhặt được tiện nghi.

Mang về tâm cây ngô đồng chỉ là chuyện thuận tay, không tính là phiền toái, huống hồ khi còn bé Cổ Tấn vào cảnh giới Thương Khung được Tam Hỏa trông nom. Yêu thú nhập thần cửu tử nhất sinh, hắn cũng không muốn thấy Tam Hỏa chết trong kiếp nạn, đồng ý gật đầu nói: "Được, vãn bối đồng ý với long quân, sẽ mang tâm cây ngô đồng về cho long quân."

Tam Hỏa nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt Cổ Tấn, không biết sao đối với thiếu niên Tiên tộc này lại có chút cảm giác quen thuộc. Hắn đ è xuống sự khác thường trong lòng, nhẹ nhàng thở ra, "Được, lão long tin tưởng ngươi không phải là người nói không giữ lời."

" Long quân, rốt cuộc Thần quân Thiên Khải đem Cửu U Luyện Ngục đặt ở nơi nào?"

Tam Hỏa ngẩng đầu nhìn lên, duỗi ra một ngón tay chỉ, "Tâm tư Thần quân kín đáo, Cửu U Luyện Ngục là nơi chí ác ở thế gian, tất nhiên ngài ấy sẽ không tùy ý thu xếp."

Cổ Tấn nhìn theo tay của Tam Hỏa, Tử Nguyệt mê hoặc, thần bí trên không đại điện và màn trời, đang phát ra sức mạnh hùng hậu.

"Thần Quân vậy mà đem Cửu U Luyện Ngục giấu ở trong Tử Nguyệt?" Trong mắt Cổ Tấn tràn đầy kinh ngạc, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân Thiên Khải đem một nửa chân thần bản nguyên Tử Nguyệt để lại Tử Nguyệt Sơn.

Cửu U Luyện Ngục quá mức tà ác, chỉ có Tử Nguyệt mới có thể che giấu hoàn toàn khí tức của luyện ngục.

" Long quân, xin ngài mở ra luyện ngục, để vãn bối đi vào." Cổ Tấn lấy Thiên Toa Y trong túi Càn Khôn ra mặc vào.

"Sao vậy, ngươi không chờ tiểu sư muội của ngươi trở về? Chuẩn bị một mình đi vào thôi sao?"

"Vãn bối một mình đi vào Luyện Ngục thì..."

"Không được, A Tấn, huynh không được đi một mình." Cổ Tấn còn chưa nói xong, tiếng A Âm đã vang lên ở cửa viện. Nàng chạy vào như một cơn gió, thở hồng hộc đứng trước mặt Cổ Tấn, vẻ mặt sốt ruột: "Long quân đã nói rồi Cửu U Luyện Ngục là nơi chí ác ở Tam giới, huynh sao có thể đi một mình?"

Cũng may nàng từ chối ăn một hộp điểm tâm do Bích Ba mời, nếu không đợi nàng ăn xong mới trở về, Cổ Tấn sớm đã một mình đi vào Luyện Ngục rồi.

Cổ Tấn trấn an, vỗ vỗ đầu A Âm, kiên nhẫn giải thích: "A Âm, ta có Thiên Toa Y, có thể ở trong Luyện Ngục đi lại tự nhiên. Những yêu ma kia sẽ không đả thương ta. Thiên Toa Y chỉ có thể bảo vệ một mình ta, muội ở bên ngoài chờ ta, một lúc sau ta sẽ trở lại."

A Âm nhìn Thiên Toa Y trên người Cổ Tấn, không đợi hai người kịp phản ứng, đã hóa thành Thủy ngưng thú lớn cỡ bàn tay bay đến trước mặt Cổ Tấn, "Không được, đã nói cùng huynh đi tìm hồn phách Phượng Ẩn. Huynh đi đâu ta theo đó. Bây giờ, ta biến nhỏ đi, huynh có thể dẫn ta cùng đi, ta sẽ không để huynh một mình đi vào Cửu U Luyện Ngục. Nếu như huynh không ra được, ta sẽ cùng với huynh ở lại bên trong. Nếu như huynh bị Yêu thú ăn, thế thì ta cũng bị ăn luôn."

Lời A Âm nói ra vừa non nớt, vừa kiên định, làm cho hai người trong sân ngẩn ra.

Cổ Tấn bị con mắt to, đen nhánh lại cố chấp của A Âm chăm chú nhìn, thần tình dần dần trở nên nhu hòa. Hắn vươn tay ôm A Âm, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, bất đắc dĩ thở dài, "Ta không nói muốn vứt bỏ muội, được rồi, ta dẫn muội đi theo. Nhưng mà muội nhất định phải đứng ở trong Thiên Toa Y, không được chạy ra."

A Âm liên tục gật đầu, chui vào ngực Cổ Tấn, hai cánh nhỏ đẩy đẩy chỗ cổ áo Thiên Toa Y, bộ dáng sẵn sáng đón địch.

Cổ Tấn niệm tiên quyết, một đạo lục quang lướt qua Thiên Toa Y, thân ảnh Cổ Tấn dần dần bắt đầu biến mất. Hắn nhìn Tam Hỏa: " Long quân, mở cửa Luyện Ngục đi."

Tam Hỏa gật đầu, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội màu tím ném lên không trung. Hắn đưa tay vẽ trận phù lên tử ngọc. Trận phù như có linh tính dẫn dắt tử ngọc đi về hướng Tử Nguyệt, trong chớp mắt tử ngọc chạm vào Tử Nguyệt, tử quang bao phủ chiếu sáng mặt đất.

Chờ ba người một lần nữa mở mắt ra, một cột sáng màu tím từ mặt trăng chiếu vào trong viện, phảng phất khí tức dữ dội đến từ hồng hoang, theo cột sáng cùng nhau phát ra. Tiếng gầm rú của Ma thú từ Địa Ngục đến như ẩn như hiện, Cửu U Luyện Ngục được mở ra.

Đây là lần đầu tiên Tam Hỏa mở ra cửa Luyện Ngục, mặc dù hiện tại hắn có thực lực Bán Thần đỉnh phong cũng bị khí tức Cửu U Luyện Ngục làm cho sợ đến tim đập nhanh. Hắn nhíu mày nhìn Cổ Tấn, thấy Cổ Tấn và A Âm trong bộ Thiên Toa Y cũng không có chút phản ứng mới thấy nhẹ nhõm.

Cổ Tấn không một chút do dự trực tiếp đi đến cột sáng màu tím, vừa tiến một bước thì giọng Tam Hỏa phí sau truyền đến.

"Tiểu tử, thần lực của ta bây giờ chỉ có thể mở cửa Luyện Ngục được nửa canh giờ. Qua nửa canh giờ, Ma thú và Thí Thần Hoa trong Luyện Ngục có khả năng phá bỏ kết giới phong ấn. Vì vậy, sau nửa canh giờ, bất luận ngươi có ra được không, ta đều đóng cửa Luyện Ngục. Ngươi cẩn thận một chút, lấy được hồn phách tiểu Phượng hoàng và tâm cây ngô đồng thì sớm đi ra, đừng gây thêm chuyện, để tránh mất mạng."

Đại môn luyện ngục bị mở ra, Tam Hỏa không có thần lực của Thiên Khải, chỉ có thể chống đỡ kết giới nửa canh giờ không bị Ma thú trong đó phá vỡ. Vốn dĩ hắn nghĩ đến dù sao Thiên Toa Y trong tay Cổ Tấn cũng chỉ có hiệu lực một canh giờ, cũng lười đem chuyện sau nửa canh giờ Luyện Ngục phải đóng lại nói cho hắn biết, nhưng không biết tại sao lúc Cổ Tấn sắp vào Luyện Ngục, lại gọi hắn nói.

Có lẽ là khó nhìn thấy được người trẻ tuổi cố chấp như vậy, mặc dù là Tiên tộc, hắn cũng không muốn Cổ Tấn bỏ mạng ở bên trong.

Cổ Tấn hơi sững sờ, sau khi nghe rõ ý tứ trong lời nói của Tam Hỏa, thì nhìn hắn gật gật đầu, tiến thêm một bước về hướng cột sáng. Hắn biến mất vào trong cột sáng thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tam Hỏa, trên mặt Cổ Tấn mặt lộ ý cười ôn hòa, "Yên tâm đi, đại thúc Tam Hỏa, ta sẽ giữ tính mạng từ trong Luyện Ngục trở về."

Tiếng của người thiếu niên biến mất ở trong viện, Tam Hỏa nhìn qua chỗ Cổ Tấn biến mất nhất thời chưa có lấy lại tinh thần.

Đại thúc Tam Hỏa? Thiếu niên Tiên tộc này sao lại gọi hắn như vậy? Không đúng, hình như có người đã từng gọi hắn như vậy...

Làm Yêu thú cao lãnh, tàn bạo nhất Yêu giới, mấy vạn năm qua Tam Hỏa sống uy vũ, khí phách, người người đều tôn xưng hắn một tiếng long quân, người xưng hô tình cảm với hắn như vậy chỉ có trong cảnh giới Thương Khung năm đó...

Tam Hỏa mãnh liệt lắc đầu, lầm bầm tự mình an ủi: "Không thể nào, không thể nào, tiểu Thần quân đang ở Thượng Cổ giới, hơn nữa tên Tiên tộc này một thân tiên lực thuần khiết vô cùng, làm sao mà..."

"A Tấn, A Âm, ta mang cho các ngươi bánh hoa đào chưng cất bằng cây hoa đào sau núi đây!" Tiếng Bích Ba vừa trong trẻo, vừa vui vẻ ở ngoài viện vang lên. Một khối xanh biếc từ ngoài viện bay vào. Trên móng vuốt nó treo một hộp cơm to, hai cái cánh mập ra sức đập đập, con mắt nhỏ quét tới quét lui trong viện, tất nhiên đang tìm Cổ Tấn.

"Rồng thúi, sao ngươi lại ở đây, A Tấn và A Âm đâu?" Bích Ba nhin thấy cột sáng màu tím trong viện, "Ồ, đây là cái gì?" Vừa đúng lúc tiếng gầm thét của Ma thú trong Luyện Ngục truyền đến, Bích Ba sợ đến run lên, nó thăm dò với bộ dáng sợ sệt, rồi hét lên: "Trong đây có thứ gì vậy, gào khóc thảm thiết quá, hù chết bảo bảo ta."

Tam Hỏa giương mắt nhìn Bích Ba, cho đến khi Bích Ba bị hắn nhìn đến tóc gáy dựng đứng thì mới mở miệng: "Đây là Cửu U Luyện Ngục mà Thần quân Thiên Khải bảo ta trông coi, Cổ Tấn và tiểu sư muội của hắn đã đi vào Luyện Ngục lấy hồn phách Phượng Ẩn rồi."

Bích Ba trừng mắt tròn xoe, hộp cơm treo trên móng vuốt rơi xuống đất, "A a a" hét chói tai rồi phóng về phía cột sáng, nhưng bị Tam Hỏa giữ chặt đôi cánh trước cột sáng.

"Rồng thúi, ngươi thả ta ra, ta phải đi cứu A Tấn!"

"Ngươi cuống cái gì, Bích Ba, Cổ Tấn rốt cuộc là ai?"

Bích Ba bị Tam Hỏa quát giật mình, ánh mắt đảo đảo, vội vàng ngẩng đầu trách móc: "Cái gì hắn là ai, hắn là biểu đệ của hàng xóm của cháu trai họ hàng xa của thất di nhà ta!"

Tam Hỏa nhíu mắt, hừ lạnh một tiếng: "Ta biết ngươi một trăm năm rồi, lá gan của ngươi so với con thỏ phía sau núi còn nhỏ hơn. Một biểu đệ của hàng xóm của cháu trai họ hàng xa của thất di ngươi có thể làm cho ngươi ngay cả mạng cũng không cần mà xông vào tổ của Thí Thần Hoa sao? Ngươi còn không nói thật sao, Cổ Tấn rốt cuộc là ai?"

"Ô ô ô ô Cái đồ rồng thúi nhà ngươi!" Bích Ba đạp đạp hai cái chân ngắn, trong nháy mắt nước mắt như những đồng tiền liên tục rơi xuống từ trong đôi mắt to, "Ngươi lại dám để cho A Khải đi vào Cửu U Luyện Ngục, nếu hắn bị Ma thú và Thí Thần Hoa ăn, Thần quân Thiên Khải không rút gân ngươi mới là lạ!"

Một tiếng "A Khải" phá vỡ một tia may mắn cuối cùng của Tam Hỏa, hắn trừng mắt nhìn Bích Ba khóc lóc ầm ĩ, lệ rơi thành sông, trong lòng đau khổ như ăn phải trăm cân thuốc đắng.

Sau nửa ngày, trong hậu viện đại điện Tử Nguyệt, truyền đến tiếng khóc ủy khuất đến nỗi như trời sập của Tam Hỏa.

"Ô ô ô ô lão long là nấm mốc tám đời, chủ ý xấu đánh người đều không tốt, mà lại là đánh trên người tiểu Thần quân. Tiểu Thần quân của ta, người không ở Thượng Cổ giới hưởng phúc, người chạy đến trước mặt lão long ta làm gì!"

Thủy ngưng Thần thú sụp đổ và Tam Hỏa phát điên ôm thành cầu bên ngoài Cửu U Luyện Ngục lau nước mắt, nhưng ngược lại quang cảnh bên trong lại an tĩnh hơn so với bên ngoài nhiều.

Cổ Tấn ôm A Âm đứng ở lối vào Luyện Ngục. Bên trong Luyện Ngục đỏ như máu, chỉ có thể nhìn rõ quang cảnh mười mét xung quanh. Ngoại trừ tiếng gào thét của ma thú từ đằng xa truyền đến, thì bên trong cực kỳ yên tĩnh. Nhưng loại yên tĩnh này không phải tốt lành gì, màlà một loại cảm giác nghẹt thở quỷ dị, tựa như mối đe dọa chết người hắc ám ẩn nấp ở phía sau tùy thời cơ mà hành động. Dường như chỉ c ần sai một li đi một dặm, sẽ bị sự ác ý lạnh lẽo này chiếm đoạt.

Bình luận

Truyện đang đọc