THẦN ẨN

Ngay khi Yến Sảng đưa đám người Thanh Vân Thanh Y giúp A Cửu chống lại thiên kiếp tấn vị Thượng quân, Hoa Thù cùng Ngự Phong về Thiên Cung xử lý hậu sự Lan Phong, Hoa Mặc nửa đường nhận được tin tức của Khổng Tước nhất tộc, nói là trong tộc có việc phải xử lý, vội vàng rời khỏi chúng tiên hướng Bách Điểu Đảo mà đi. Đi ngàn mét, thấy đám người Ngự Phong đã đi xa, liền quay người đi về phía Đại Trạch Sơn.

Bên ngoài Đại Trạch Sơn, thiên lôi dày đặc, trận pháp hộ sơn đều đã mở ra, tiên quang ngũ sắc bay ra từ Trường Sinh Điện, lần lượt chặn thiên lôi ở ngoài núi.

Cửu Tinh Đăng bị rung chuyển bấp bênh trước tác động của sấm sét.

Hoa Mặc hết sức cẩn thận, lặng lẽ đáp xuống một nơi khuất sau núi. Chờ giây lát, gió u ám thổi qua, hắn đột nhiên quay người, Ma Tôn thanh tú động lòng người ngồi ngay ngắn trên cành cây phía sau hắn, cười ma mị và lạnh lùng.

"Chúng ta không phải đã nói gần đây sẽ không gặp nhau, ngươi còn chạy tới đây gặp ta làm gì? Ta lần này lấy chân thân chém giết Lan Phong, nếu như bị đám Thượng tiên kia phát hiện, dùng tiên lưới kia tới đối phó ta, ta ứng phó thật có chút khó khăn. Hiện tại là thời điểm mấu chốt nhất, ma lực của ta không được hao tổn phần nào."

Mười một vị Thượng tiên bày ra tiên lưới đã là Bán Thần đỉnh phong, nhưng nghe Ma Tôn nói lời này, nó hiển nhiên tuyệt không thèm để ý, hiển nhiên đã có Thượng Thần chi lực, nhưng chẳng biết tại sao, tên của nó tuyệt nhiên không xuất hiện trên tiên yêu kết giới Kình Thiên Trụ.

Nguyên nhân chính là vì, nó ẩn giấu trong cơ thể Hồng Dịch, mới không bị tiên lưới phát hiện.

"Ngươi không phải nói mọi chuyện đều thu xếp thỏa đáng rồi? Hồng Dịch sẽ bị bọn họ tìm ra, trở thành hung thủ sát hại Lan Phong, nhưng ngươi không nói với ta Hồng Dịch chỉ là Hạ quân, hắn làm thế nào giết Lan Phong? Ngươi cho rằng người trong Tiên giới chỉ là kẻ ngốc hay sao?" Hoa Mặc tức giận, "Hiện tại Nhàn Thiện cùng Cổ Tấn đã giúp hắn rửa sạch hiềm nghi, chờ Thiên Đế trở về, lấy giao tình của nàng cùng Thường Thấm, nhất định sẽ tự mình đi Hồ tộc điều tra ra chân tướng, đến lúc đó thân phận của ngươi còn có thể che giấu đến khi nào?"

Ma Tôn không chút nào tức giận, khóe miệng có hơi nhếch lên, thản nhiên phủi phủi sợi tóc: "Vậy nàng phải tìm thấy Thường Thấm mới được."

Hoa Mặc biến sắc: "Ý ngươi là Thường Thấm...?"

Thấy Ma Tôn cười không nói, Hoa Mặc đáy lòng cảm tháy ớn lạnh, lại càng sợ hãi ma vật này.

"Hồng Dịch hiềm nghi đã được rửa sạch, tiếp xuống ngươi định làm thế nào?"

"Ai nói hắn hiềm nghi đã được rửa sạch, chỉ là một tên Lan Phong thì đã sao? Chết mười tên Lan Phong tiên yêu hai tộc cũng sẽ không kinh động dẫn binh. Không có Hồng Dịch, ta làm sao có thể bình tĩnh ở Đại Trạch Sơn dẫn yêu lôi hủy đi Cửu Tinh Đăng."

"Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?"

"Làm sao? Ngươi sợ rồi? Ta còn muốn cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi dẫn Lan Phong đi Ngự Vũ Điện, ta làm sao có thể trong kết giới Ngự Vũ Điện né mặt Ngự Phong cùng Kinh Lôi gi ết chết hắn. Chẳng qua Lan Phong đối với con gái của ngươi ngược lại là một mảnh chân tình, đến chết còn muốn trở lại Vô Cực điện cùng nàng thành hôn." Ma Tôn che miệng cười khẽ, "Chậc chậc, gặp loại cha vợ như ngươi, thật là đáng thương."

Hoa Mặc bị mỉa mai nhíu mày, nếu không phải ma vật này nói Hoa Thù có nhân duyên tốt hơn đang chờ, hắn làm sao có thể giúp nó giế t chết Lan Phong trước đại hôn, tự hủy đi một tay.

Đến lúc này, ngươi còn không chịu nói cho ta biết là ai có thể thay thế Lan Phong chấn hưng Bách Điểu Đảo?"

"Gấp cái gì, ngươi sẽ sớm biết thôi." Ma Tôn nhìn về phía Đại Trạch Sơn, đáy mắt ảm đạm không hiểu, "Con rể tương lai của ngươi quả là một người khó lường, ta muốn chuẩn bị cho hắn một đại lễ cả đời khó quên".

Hoa Mặc nhìn theo ánh mắt của nó, rơi vào trên trời Đại Trạch Sơn, đột nhiên giật mình. Ma vật này cả gan làm loạn, lẽ nào...

"Ngươi đi đi, đợi mọi chuyện kết thúc kết thúc, các ngươi chờ Bách Điểu Đảo trở thành Tiên giới đệ nhất đi!"

Giọng nói Ma Tôn vang lên, đợi Hoa Mặc quay đầu lại, nó đã biến mất trên cành cây, hóa thành một đạo khói đen bay về hướng Đại Trạch Sơn.

Cổ Tấn ôm lấy A Âm một đường đi Yêu giới, đáp xuống bên ngoài Tử Nguyệt Sơn. Không chờ Bích Ba cùng Tam Hỏa xuất hiện, hắn lấy Nguyên Thần Kiếm chém vào trận pháp Thiên Khải bày ra bên ngoài núi, rung động cả bầu trời, kinh động Bích Ba cùng Tam Hỏa trong đại điện Tử Nguyệt Sơn.

Tam Hỏa mở trận pháp hộ núi, Cổ Tấn ngự kiếm bay vào, thẳng hướng đại điện Tử Nguyệt mà tới.

Bích Ba cảm giác được khí tức Cổ Tấn, lần đầu tiên không lấy thần đan đi đón tiểu Thần quân của hắn, lông mày nhăn lại cổ quái, lòng bàn chân lấm lem chuẩn bị chạy trốn.

Tam Hỏa nhìn ra hắn định trốn, một tay nắm cổ áo hắn xách lên, cùng hắn đối mặt.

"Bích Ba, tiểu Thần quân nhà ngươi đến, ngươi chạy cái gì?

Bích Ba khó nhọc giãy dụa, đỏ mặt: "Mau buông ta xuống, ta không thể gặp A Tấn!"

Tam Hỏa nhíu mày: "Ngươi rốt cục làm việc gì trái với lương tâm rồi? Sợ hãi trở thành cái dạng này?"

"Nhanh buông ta xuống!" Bích Ba hai con chân buông thõng trên không, ngày bình thường giả vờ giả vịt sai Yêu Long làm người hầu, lúc này lại oán không được, trong lòng nghĩ Yêu Long này ăn cái gì mà lớn lên, một đôi tay giống như kìm sắt thoát không nổi.

Bích Ba vẫn còn đang ở đây cùng Tam Hỏa phân cao thấp, Cổ Tấn đã bay vào đại điện. Tam Hỏa thấy người đòi nợ đến, thản nhiên thả Bích Ba xuống, đứng một bên xem náo nhiệt.

Bích Ba hai chân vừa chạm đất, quay người lại đã thấy Cổ Tấn lạnh lùng nhìn hắn, trên lưng hắn còn có A Âm dường như không còn hơi thở. Hắn quay mặt đi, không dám nhìn người trước mặt.

Cổ Tấn thấy bộ dạng này của hắn, liền biết hắn nhất định nói dối, trong lòng tức giận, khuôn mặt nghiêm túc, trực tiếp đem Hóa Thần Đan nát vụn ném về hướng Bích Ba: "Đây chính là Hóa Thần Đan mà ngươi nói?"

Bích Ba luống cuống tay chân bắt lấy, lúng ta lúng túng lấy không biết nói cái gì: "A Khải, ta, ta..."

"Ta tin tưởng ngươi bao nhiêu, mới có thể đem tính mạng A Âm đặt vào tay ngươi." Cổ Tấn lạnh lùng mở miệng: "Ròng rã ba tháng, ta mỗi ngày luyện chế Hóa Thần Đan, thậm chí tế một nửa tiên lực, một khắc cuối cùng mới biết được ngươi đang gạt ta." Hắn nhìn về phía Bích Ba, "Bích Ba, luyện chế Hóa Thần Đan đến cùng còn thiếu cái gì, nói cho ta?"

Cổ Tấn mỗi nói một câu, đầu Bích Ba lại cúi xuống một tý, nhưng hắn vẫn ở đó ôm lấy Hóa Thần Đan vỡ vụn, tình nguyện hứng chịu cơn thịnh nộ của Cổ Tấn, cũng không chịu mở miệng nói lời nào.

Cổ Tấn nhìn bộ dáng này của hắn, liền muốn tiến lên cưỡng ép bức Bích Ba mở miệng.

Tam Hỏa bên cạnh vượt qua hắn, nhìn hắn lắc đầu, đi đến trước mặt Bích Ba, cưỡng ép kéo đầu Bích Ba ngẩng lên.

Thủy Ngưng Thần thú hốc mắt đỏ bừng, bờ môi run rẩy cắn chặt, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

Tam Hỏa thở dài, xoa xoa mặt hắn, lặng lẽ lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Ta biết ngươi không nói nhất định có lý do. Nhưng cái này liên quan đến tính mạng A Âm, bất luận chân tướng như nào, mất đi cái gì, phát sinh cái gì, A Khải nên tự mình làm chủ. Bích Ba, A Khải đã trưởng thành, nhân sinh của cậu ấy để tự cậu ấy chịu trách nhiệm."

Nghe thấy lời Tam Hỏa, ánh mắt Cổ Tấn nhìn Bích Ba, không có lạnh lùng, chỉ có khẩn cầu.

"Bích Ba, A Âm đối ta rất quan trọng. Phụ thần, mẫu thần, đại bá, tam bá, Phượng Nhiễm cô cô, ngươi, cũng cực kì quan trọng với ta." Hắn chậm rãi mở miệng, siết chặt cơ thể đang dần lạnh lẽo trên lưng, lộ ra vẻ sợ hãi cùng đau khổ: "Mau giúp ta cứu nàng."

Bích Ba không đành lòng nhìn thêm nữa, rốt cục mở miệng: "A Khải, ta cho là ngươi sẽ không tìm được nội đan phi thú vạn năm liền sẽ từ bỏ, ta không nghĩ tới ngươi sẽ thật sự đi luyện Hóa Thần Đan. Ta không lừa ngươi, trong tộc ta thật sự có Hóa Thần Đan, từ xưa tới nay chưa từng có ai luyện thành là bởi vì không ai có thể lấy được thuốc dẫn cuối cùng."

"Thuốc dẫn cuối cùng là cái gì?" Cổ Tấn nín thở hỏi.

Rốt cuộc là thứ gì còn khó kiếm hơn Dao Trì Thần Lộ, Côn Luân Tuyết Liên cùng nội đan phi thú vạn năm?

"Hạt giống Thí Thần Hoa, chỉ có hạt giống Thí Thần Hoa bên trong Cửu U Luyện Ngục mới có thể luyện thành Hóa Thần Đan. Nhưng Thí Thần Hoa có thể thôn phệ tất cả sinh vật từ Thượng Thần trở xuống, cho dù ngươi là nhi tử của Chân Thần, ngươi vào Cửu U Luyện Ngục lấy hạt giống Thí Thần Hoa, cũng sẽ chết ở bên trong!"

Bích Ba nhìn Cổ Tấn, hốc mắt đỏ hoe. A Âm là người cuối cùng trong tộc, hắn tự nhiên quý trọng tính mạng A Âm, nhưng đối với hắn, tính mạng A Khải quan trọng hơn nhiều.

Trong đại điện tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, biết được chân tướng Cổ Tấn cuối cùng đã rõ Bích Ba vì sao nói dối. Bích Ba vì bảo vệ hắn, cho nên lựa chọn hi sinh A Âm.

Bích Ba không sai, là hắn sai, nếu như không phải hắn năm đó ở Ngô Đồng Đảo phạm phải sai lầm lớn, A Âm sẽ không vì hắn tổn hại một nửa thọ nguyên, tất cả mọi người sẽ không bị bức tới mức này.

Cổ Tấn thở dài, nhìn Tam Hỏa: "Long Quân, chưa đến giây cuối cùng ta cũng không chịu thua, mời ngươi mở Cửu U Luyện Ngục, ta muốn đi lấy hạt giống Thí Thần Hoa."

Tam Hỏa mày nhăn lại, Bích Ba lao tới túm lấy hắn: "A Khải, ngươi đừng đi, không kịp, coi như ngươi lấy được hạt giống Thí Thần Hoa, cũng không đủ thời gian luyện thành Hóa Thần Đan, huống chi bây giờ ngươi chỉ có tiên lực, không thể đến gần Thí Thần Hoa, làm sao có thể giết Thí Thần Hoa lấy hạt giống?"

"Vô luận khó khăn bao nhiêu, ta đều muốn đi." A Tấn xoa đầu Bích Ba, "A Âm vì ta mới trở thành như ngày hôm nay."

Hắn dừng một chút, cuối cùng lộ ra một vẻ thương tiếc trước mặt Bích Ba, người đã cùng hắn lớn lên từ bé.

"Ta rốt cục đã hiểu vì sao năm đó phụ thần tình nguyện để mẫu thần oán hận, cũng không muốn nói ra chân tướng, bởi vì quá khó." Cổ Tấn giọng nói nghẹn ngào, "Trơ mắt nhìn người mình yêu nhất chết trước mặt mình, thực sự quá khó. Bích Ba, nếu như A Âm không còn nữa, ta không biết nên sống như nào"

Bích Ba sững sờ nhìn Cổ Tấn đang nghẹn ngào, cuối cùng đã hiểu tình cảm Nguyên Khải đối với A Âm, nhất thời lại hối hận tự trách, hắn duỗi duỗi tay, không biết phải an ủi tiều Thần quân của mình như thế nào.

Trong lòng bọn họ hiểu rõ, Cổ Tấn căn bản không thể lấy được hạt giống Thí Thần Hoa, coi như có thể lấy được, cũng không có thời gian đến luyện chế lại một viên Hóa Thần Đan.

A Âm nàng không thể sống được, nhưng Cổ Tấn lại cam tâm cùng nàng chết.

Bích Ba buông ra tay Cổ Tấn, đứng sang một bên, không còn khuyên bảo hắn.

Cổ Tấn đặt A Âm tại thiên điện cẩn thận, đi tiểu viện hậu điện. Nơi đó là lối vào kết giới Cửu U Luyện Ngục, Tam Hỏa mở ra lối vào Cửu U Luyện Ngục, cùng Bích Ba tại lối vào chờ hắn.

Tiếng gầm thét của Ma thú trong tử sắc thấp thoáng, khí tức nguy hiểm mà hung ác thoát ra, Bích Ba sắc mặt suy sụp, trơ mắt nhìn Cổ Tấn mặt thản nhiên đi về phía tử sắc.

Cổ Tấn đang chuẩn bị bước vào tử sắc, một định thân chú hùng hậu không báo trước rơi trên người hắn, định thân chú này được thi triển ở Bán Thần đỉnh phong, Cổ Tấn không có chút sức nào chống cự.

"A Khải!" Bích Ba một tiếng kinh hô, đã nhìn thấy Tam Hỏa làm tượng đá nửa ngày, xách Cổ Tấn ra khỏi tử sắc.

"Long Quân?" Cổ Tấn mặc dù không thể động, nhưng có thể nói chuyện.

"Tiểu Thần quân, hỗn độn chi lực trong cơ thể người bị phong ấn, người đến Thượng quân đánh không lại, đi vào lấy tâm cây ngô đồng thì được, đi gây lộn với Thí Thần Hoa, sợ là đến bột phấn đều không địch nổi, Bích Ba mặc dù lại xuẩn lại nhiều chuyện, thực cũng không nói sai." Tam Hỏa cười cười, "Vẫn là để lão Long ta đi."

"Tam Hỏa!" Bích Ba chưa từng quan tâm đ ến việc của Tam Hỏa, trên mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc, lập tức lo lắng, la hét: "Nhưng ngươi cũng chỉ là Bán Thần đỉnh phong, đánh không lại Thí Thần Hoa!"

Khuôn mặt anh tuấn của Tam Hỏa lộ ra chút bất lực, liếc nhìn Bích Ba một chút: "Còn không phải do ngươi gây ra, ta không đi ai đi."

Hắn thuận tay cầm đống mảnh vỡ Hóa Thần Đan trong tay Bích Ba.

Bích Ba lúng ta lúng túng, Cổ Tấn lại không muốn Tam Hỏa thay hắn đi mạo hiểm.

"Long Quân..."

"Tiểu Thần quân, ý ta đã quyết. Coi như đánh không lại Thí Thần Hoa, ta còn có thể toàn thân trở ra, người đi vào mà xảy ra chuyện gì, lão Long ta tương lai làm sao giải thích như thế nào với Thượng Cổ Chân Thần cùng Thiên Khải Chân Thần?" Tam Hỏa dừng một chút, sau đó lại mở miệng, đáy mắt có chút nhớ nhung, "Năm đó ta nhận đại ân của Bạch Quyết Chân Thần, còn chưa kịp báo đáp, Chân Thần đã tuẫn thế, đó là hối hận của cả đời ta. Lại nói, ngày đó ở Thương Khung, lão Long ta còn ôm qua người."

Hơn một trăm năm trước ở Thương Khung, Nguyên Khải khi còn bé từng cùng Tam Hỏa sống chung một thời gian, thời gian trôi đi, bọn họ chưa từng tưởng tượng trăm năm sau sẽ có một lần gặp gỡ như vậy.

Tam Hỏa nói xong, quay người tiến vào Cửu U Luyện Ngục, tử sắc phía sau hắn chậm rãi đóng lại.

Bích Ba đột nhiên nhớ ra mở miệng nói: "Đợi một chút, Tam Hỏa, ngươi mang theo bảo bối của ta đi!"

Nhưng đã quá muộn, thời điểm Tam Hỏa đi vào Cửu U Luyện Ngục, thần chú bất động trên thân Cổ Tấn đã được giải.

Bích Ba vừa vồ tới chỗ Tam Hỏa biến mất, hắn giơ tay móc từ trong túi Càn Khôn ra các loại đan dược, méo miệng mặt hối hận.

"A Khải." Bích Ba ngồi xổm trên mặt đất, bảo bối đan dược ngày bình thường vô cùng yêu quý lăn đầy đất, hắn gào khóc khóc lớn, nói không nên lời hối hận cùng áy náy, "Đều do ta không tốt, hắn sắp tấn thăng, ta còn giả giả vờ không biết, để hắn thay ngươi đi lấy Thí Thần Hoa...."

Cổ Tấn nghe xong sửng sốt, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc cùng lo lắng: "Ngươi nói cái gì? Long Quân sắp tấn thăng thành Thần rồi?"

Bích Ba gật đầu, lau nước mũi: "Hắn đã có thể hóa Thần, nhưng nếu lần này bị Thí Thần Hoa gây thương tích, tổn hại thần lực, sợ là lại phải đợi mấy ngàn năm nữa."

Cổ Tấn nhìn về phía Tam Hỏa biến mất, thở dài thườn thượt.

Cùng lúc đó, trên trời Đại Trạch Sơn, A Cửu tấn vị Thượng quân bốn mươi chín đạo thiên lôi, chỉ còn lại ba đạo cuối cùng.

Một đám Đại Trạch Sơn đệ tử tiên lực sớm đã hao hết, ngồi xếp bằng bên ngoài Trường Sinh Điện khôi phục tiên lực, chỉ có Yến Sảng, từ đầu đến cuối đứng ở trước mặt chúng đệ tử và Trường Sinh Điện không lùi nửa phần.

Nàng đã sớm huyễn hóa ra một đôi cánh lông vũ mạ vàng, lấy huyết nhục tiên thể chống đỡ từng đạo thiên lôi đang giáng xuống.

Không ai biết rằng vị công chúa Ưng tộc này đến Đại Trạch Sơn để chơi đùa với A Âm cùng Cổ Tấn, lại dùng tính mạng của mình để thực hiện lời hứa với Cổ Tấn.

Bình luận

Truyện đang đọc