THANH CUNG SỦNG PHI


Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
“Hoàng hậu nương nương bị bệnh.”
Lúc Hiền Phi dẫn người đến Trữ Tú cung, Song Lan ở ngoài tẩm điện đau buồn thở dài một tiếng: "Hoàng hậu nương nương là bị tâm bệnh."
Mấy ngày trước Hoàng thượng giá lâm Trữ Tú cung. Sáng hôm sau rời khỏi, từ đó Hoàng hậu nương nương bệnh không dậy nổi, thân thể càng ngày càng tiều tụy.
"Có biết nguyên nhân không?" Hiền Phi vừa hỏi vừa đi về phía tẩm điện, lại thấy Song Lan im lặng lắc đầu.
Hiền Phi thở dài: "Không cần nói bổn cung cũng biết, một đợt dịch đậu mùa cũng không đánh bại được Hoàng hậu nương nương của chúng ta, nhưng nàng ấy lại bệnh thành như vậy, hết chín phần là không thoát khỏi liên quan tới hồ ly tinh ở Diên Hi cung kia."
Trong lúc nói chuyện người đã đến chính điện của tẩm điện.
Trong điện, người bệnh mệt mỏi nằm rạp trên giường la hán tựa vào bàn, không biết đang ngắm nhìn gì ở bên ngoài.
Song Lan khẽ thở ra, vội chạy lên lấy chăn mỏng đắp lên người Hoàng hậu: "Nương nương, đầu xuân tiết trời lạnh lẽo, sao người lại giày vò thân thể của mình chứ?"
"Nương nương, người cẩn thận kẻo bị lạnh mà ảnh hưởng đến phượng thể!" Vinh Thường tại ở phía sau phụ họa theo.
Xuân Quý nhân lại không hô to gọi nhỏ gì theo, Hiền Phi thì có chút vui mừng.
"Hiền Phi đến à." Ánh mắt của Hoàng hậu vẫn rơi ngoài cửa sổ: "Hiền Phi có lòng rồi. Để đồ đó rồi về đi."
Hiền Phi ngồi vào bên còn lại, nhìn Xuân Quý nhân và Vinh Thường tại đang dần ngồi xuống ở bên dưới, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nào có đồ gì đáng giá dâng cho Hoàng hậu chứ. Hiện tại Hoàng thượng đang tất bật chuẩn bị mọi thứ tu sửa Vĩnh Thọ cung cho Như Quý nhân, đồ tốt đều ở Vĩnh Thọ cung hết rồi."

Quả nhiên, nàng vừa nói xong, Hoàng hậu đã ngồi thẳng dậy.
Chiếc chăn mỏng đang đắp trên người trượt xuống, Hoàng hậu ngồi trên giường la hán cười khổ một tiếng, ánh mắt lay động, như đang lẩm bẩm: "Hoàng thượng nói, nàng ta không có ưu điểm gì."
"Gì ạ?" Hiền Phi nghe mà như lọt vào sương mù.
Câu nói này càng khiến nàng đau lòng hơn. Như Quý nhân không hề có ưu điểm gì, Hoàng thượng vẫn yêu thích nàng ta, ngay cả khuyết điểm của nàng ta cũng yêu thích, thích nàng ta, ngay cả lý do cũng không cần.
Lúc đó nàng không nghĩ ngợi, buột miệng hỏi Hoàng thượng một câu: Nếu nàng ta tàn phế thì sao, nàng ta mất một cánh tay, hoặc là mất một chân, Hoàng thượng còn nguyện ý thích Như Quý nhân như vậy không?
Nàng vĩnh viễn không thể quên được lời của Hoàng thượng. Chúng giống như ác mộng, ngày đêm tra tấn nàng.
Vinh Thường tại thấy Hoàng hậu không nói gì, oán giận nói: "Hoàng hậu nương nương, người nói xem như vậy mà được sao? Rõ ràng là niềm vui tấn phong của Oánh Tần nương nương và Xuân Quý nhân, đắc ý nhất hậu cung lại là Diên Hi cung! Hoàng thượng ở chỗ của Như Quý nhân mỗi ngày, tần thiếp thấy cứ mãi như vậy, ghi chép của Kính Sự phòng, đều có thể đổi thành liệt truyện của Như Quý nhân rồi!"
"Nói là tấn phong, nhưng phong hào do Nội Vụ phụ định ra Hoàng thượng cũng không xem, chuyện tu sửa Vĩnh Thọ cung thì từ nhỏ đến lớn đều hỏi tới. Hoàng hậu nương nương bị bệnh mấy ngày nay có lẽ không biết, nô tài bên dưới đã bắt đầu gió chiều nào theo chiều ấy, dần dần không đặt chuyện tấn phong Oánh Tần nương nương và Xuân Quý nhân trong lòng, chuyện này mấy ngày trước mới phát hiện. Phong hào vốn do Nội Vụ phủ trình lên, chọn chữ "Tĩnh" cho Oánh Tần nương nương làm phong hào, chữ  "Hòa" cho Xuân Quý nhân làm phong hào, kết quả đợi đến khi chỉ dụ được phát xuống, mới nhận ra phế hậu của Thuận Trị gia từng là Tĩnh phi, trong hậu cung của Khang Hi gia cũng có một vị Hòa Tần."
"Chuyện này sáu ngày sau mới phát lại chỉ dụ, Oánh Tần sửa phong làm Hoa Phi, Xuân Quý nhân sửa phong làm Cát Tần."
"Hoàng hậu nương nương, người nói xem như vậy mà được sao!"
Vinh Thường tại liên tục bất bình thay người, còn đương sự Xuân Quý nhân thì vẫn luôn gục đầu không nói lời nào.
Hoàng hậu không nói, Hiền Phi mặt không đổi sắc thong thả uống trà.
Vinh Thường tại nóng nảy: "Hoàng hậu nương nương, người là chỗ dựa của chúng ta, người không thể bỏ mặc chúng ta được. Tần thiếp còn nghe nói, Hoàng thượng vốn muốn tấn phong Như Quý nhân lên Tần vị, nhưng vì Hoàng hậu nương nương dốc sức phản đối mới tạm thời chưa thể tấn phong, hiện tại nàng ta không con không cái đã càn rỡ đến bước này, nếu cứ như vậy, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt nàng ta không phải muốn lật trời sao?"
"Còn có Lý thị không tên tuổi kia, trước đây Hoàng thượng nào biết nàng ta là thứ gì, cũng chỉ vì lấy lòng Như Quý nhân, cũng đã sắp bò lên rồi."
Vinh Thường tại vừa mắng, vừa chột dạ nhìn sắc mặt của Hiền Phi.

Một tiện tỳ ti tiện như Lý Quan nữ tử, ở Diên Hi cung nhiều năm như vậy, bám lấy Như QUý nhân cũng có thể khiến Hoàng thượng phong làm Đáp ứng dễ như trở bàn tay, còn bản thân nàng đã hầu hạ Hoàng thượng từ khi ở tiềm để. Hiện giờ các tần phi mới tiến cung có xuất thân chính đáng, ngoại trừ một Tô Hoàn Ni Qua Nhĩ giai thị không được Hoàng thượng tiếp kiến giống nàng, những người còn lại đều đè lên đầu nàng, vì chuyện này, hai ngày trước nàng đã lén tặng một chiếc vòng ngọc đến Diên Hi cung.
Sau khi hỏi han ân cần, nàng nhìn lén bài trí trong phòng của Như Quý nhân, còn xin vài thứ về.
Trong lúc Vinh Thường tại im lặng, Xuân Quý nhân đột nhiên cười khẽ, nói với Hoàng hậu và Hiền Phi: "Sùng Khánh Hoàng Thái hậu trường thọ, tiên đế Càn Long gia trường thọ, Hoàng thượng kế thừa trường thọ của tiên đế, thêm mười năm, hai mươi năm nữa, nếu Nữu Hỗ Lộc thị vẫn thịnh sủng không suy, sinh hạ một vị Hoàng tử là chuyện sớm hay muộn."
Nàng thuận miệng nói: "Hoàng thượng của chúng ta có hai vị đích tử, đều là do Trung cung sinh ra, không ngờ Như Quý nhân chỉ là Quý nhân, lại có phúc khí tốt như vậy."
Những lời này vừa dứt, sắc mặt của hai vị chủ tử ngồi trên đều trầm xuống.
Xuân Quý nhân đạt được mục đích bèn cúi đầu uống trà, không lên tiếng nữa.
Vinh Thường tại lại không nghe được vậy, nàng thấy Xuân Quý nhân nói được một nửa lại ngừng, vội la lên: "Chúng ta không thể để Như Quý nhân sinh hạ Hoàng tự được! Nếu là nữ nhi thì còn dễ nói, nữ nhi xuất giá như nước đổ đi, dù sao nữ nhi cũng phải xuất giá liên hôn, không bằng nhi tử..."
Nàng nói được một nửa thì sắc mặt chợt trắng bệch, đứng dậy không ngừng xin lỗi: "Hiền Phi nương nương thứ tội, tần thiếp không có ý này! Ý tần thiếp là... thật ra với Thánh thượng của chúng ta, có thể sinh một vị Công chúa đã không dễ dàng gì, hiện giờ trong cung chỉ có Hiền Phi nương nương người có Công chúa thân sinh. Tốn Tần tuy cũng có nữ nhi nhưng lại là ma bệnh, nàng ta không thể tự nuôi nấng thì cũng như không có, phúc khí có nữ nhi bên cạnh chúng ta chỉ có thể mỏi mắt trong mong, tần thiếp thật sự không phải nói người không có nhi tử, ôi!"
Nàng ảo não tự đánh mình một cái, rốt cuộc là nàng đang nói cái gì vậy chứ!
Vinh Thường tại đang bị dọa chết khiếp, nhưng ngoài dự liệu lại không thấy Hiền Phi ở trên có vẻ tức giận gì, nàng nhìn Vinh Thường tại mà cười, nhướng mày nói: "Ngươi nói cũng không sai, nhi tử tất nhiên là quý hơn một chút rồi."
Phản ứng như vậy, ngoại trừ Hoàng hậu đang trầm mặc, hai người còn lại trong điện đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.
"Được rồi, ngồi xuống đi."
Vinh Thường tại lo sợ ngồi xuống, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nương nương, Hoàng thượng ít tới hậu cung, trước đây khi Tín Quý nhân được sủng ái, một tháng Hoàng thượng cũng chỉ đến đó hai, ba lần, nếu không sai Tín Quý nhân lại không thể mang thai. Sau khi Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt kia tiến cung, Hoàng thượng càng ít đi đến chỗ phi tần khác, một tháng tới hậu cung bảy, tám lần, phần lớn đều là ở cùng nàng ta. Chúng ta không thể không đề phòng."
Hiền Phi đương nhiên sẽ không nói chuyện thật lòng với một Thường tại, nàng vẫn cười: "Có thai thì thế nào, Hoàng thượng đã sớm đặt mật chỉ lập trữ sau tấm biển Chính Đại Quang Minh, Nhị a ca Miên Ninh là đích tử của Hiếu Thục Hoàng hậu, thân phận tôn quý, địa vị vững chắc, dù không phải Nhị a ca thì còn có Tam a ca của Hoàng hậu chúng ta, có phải Hoàng tử hay không thì đã sao, sao có thể đến lượt nhi tử thứ xuất do một tần phi sinh ra."

Trái ngược với Hiền Phi nói chuyện vui vẻ, Hoàng hậu vẫn luôn buồn bực không vui, sắc mặt âm trầm.
Một lúc lâu sau, nàng ngước mắt, nhìn chằm chằm Hiền Phi ngồi ở đối diện: "Đại Trân, dạo gần đây thân thể bổn cung không khỏe, không có tinh lực quản lý lục cung, bổn cung sẽ đi thỉnh chỉ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng khôi phục quyền quản lý lục cung của ngươi, tất cả mọi việc trong hậu cung, toàn bộ giao cho ngươi xử trí."
Chuyện này, mọi người trong điện đều thay đổi sắc mặt, bao gồm cả Hiền Phi.
"Hiền Phi nương nương..."
Mãi đến lúc sau khi về Cảnh Nhân cung hồi lâu, sắc mặt của Nhẫn Dứu vẫn chưa hết đông cứng, nàng lo lắng sốt ruột nói: "Hoàng hậu nương nương giao phó quyền lục cung cho nương nương, nô tỳ sợ..."
Hiền Phi cởi áo choàng ném lên giường: "Có gì phải sợ, không phải để bổn cung đối phó Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt thôi sao."
Nói cho cùng, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này cứ mãi ở quanh bên cạnh Bạch Nghiêu thật sự không thể an tâm, dù sao cũng là một tai họa.
"Nhưng hiện tại Hoàng thượng đã bị Như Quý nhân mê hoặc tâm hồn. Hoàng hậu nương nương hi vọng người ra tay, nô tỳ sợ đến lúc đó, nương nương sẽ không có cách thoát thân..."
"Như vậy thì sao." Hiền Phi than một tiếng: "Từ trước đến nay Trữ Tú cung có thứ gì tốt, chỉ cần bổn cung coi trọng, Hoàng hậu nương nương luôn rộng lượng bỏ thứ yêu thích tặng cho bổn cung. Lúc đó trong cung của nàng được hai chùm nho lạ, Hoàng thượng chỉ thưởng cho Hoàng hậu, thấy bổn cung không vui, cũng cho người đến tặng cho bổn cung."
Chuyện của Hoàng hậu, nàng không thể không quan tâm.
Nàng hỏi ngược lại Nhẫn Dứu: "Oánh Tần đâu? Lúc bổn cung vừa hồi cung không phải nghe bọn họ nói, Oánh Tần ở Cảnh Nhân cung chờ thỉnh an bổn cung, sao ngay cả bóng người cũng không thấy?"
Sắc mặt Nhẫn Dứu hơi khó coi, nàng tránh mắt đi, ấp úng hồi lâu: "Nương nương người nói xem, Oánh Tần nương nương đến Cảnh Nhân cung, lại không đến đây... nàng còn có thể đi đâu..."
“Chẳng lẽ.” Hiền Phi đổi sắc: “Nàng ta lại đi gặp Ngũ Công chúa?”
Nhẫn Dứu do dự gật gật đầu.
Trong phòng Ngũ Công chúa, Oánh Tần đang nghiêng người, bưng chén canh, kiên nhẫn dỗ Công chúa uống từng muỗng canh một.
Lúc Hiền Phi đến, nhìn thấy hai ma ma hầu hạ Công chúa bị đuổi ra ngoài cửa thì sắc mặt trầm xuống.
"Các ngươi lui đi." Nhẫn Dứu tiến lên nói: "Hiện tại chủ tử không có phân phó gì, không cần hầu hạ."

"Vâng,"
Hai ma ma lui ra, Nhẫn Dứu đỡ Hiền Phi vào phòng, Hiền Phi bước lên trước, không nói lời nào giật lấy chén canh rồi nói với Nhẫn Dứu: "Ngươi bế Công chúa ra ngoài đi."
"Vâng."
Nhẫn Dứu bế Công chúa ra ngoài, Oánh Tần mới chậm rãi đứng lên quay người lại: "Nương nương, người dọa Công chúa rồi."
"Oánh Tần, bổn cung đã nói với ngươi, không được ra tay với đứa trẻ."
"Nương nương, người đừng nóng vội." Oánh Tần vẫn giữ nụ cười trên mặt: "Thức ăn thần thiếp cho Công chúa dùng đều kiểm tra không ra vấn đề gì, chỉ ngầm cho đồ lạnh vào khiến bệnh tình Công chúa lặp lại, trong ruột gối cũng cho thêm ít thứ không ngủ yên giấc, mấy thứ này với người trưởng thành thì không sao, Công chúa thể chất yếu, dù lỡ như có điều tra ra, tìm một nô tài hầu hạ Công chúa đẩy ra gánh tội thay là được."
"Bọn nô tài không dùng được, đều là do Nội Vụ phủ điều phái người thất trách, Hoàng thượng không trách lên đầu nương nương người đâu."
"Bổn cung không phải muốn nói mấy chuyện này với ngươi! Oánh Tần, ngươi cũng từng là người có con, có rồi lại mất, ngươi hẳn là phải càng cảm thông với tâm trạng của người làm mẫu thân. Tuy Ngũ Công chúa là nữ nhi của Tốn Tần, nhưng nó cũng là cốt nhục của Hoàng thượng, sao ngươi có thể xuống tay với một đứa bé như vậy!"
"Cũng vì nó là nữ nhi của Tốn Tần!" Mắt Oánh Tần đỏ lên: "Ta muốn nó chết!"
"Tiện nhân Tốn Tần kia, ngoài sáng nàng ta không đấu lại, xúi dục hồ ly tinh trong cung của nàng ta đi câu dẫn Bạch Nghiêu, nhất định là Tốn Tần phá rồi, nàng ta có tâm tư muốn động vào Bạch Nghiêu, ta sẽ lấy mạng nữ nhi của nàng ta!"
"Oánh nhi... ngươi..." Chuyện liên quan đến Bạch Nghiêu, nàng còn có thể nói gì với Oánh Tần đây. Hiền Phi biết Oánh Tần vô cùng cố chấp, cuối cùng nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, yên lặng quay người đi: "Bổn cung đã từng nói, nửa đời sau muốn tích phúc cho nữ nhi, loại chuyện ra tay với trẻ con thương thiên hại lý này, các ngươi ai làm, cũng đừng để bổn cung nghe được."
Hiền Phi đi đến cạnh cửa, quay đầu lại nói: "Oánh Tần, vì sức khỏe của ngươi, bổn cung khuyên ngươi nên tích đức một chút."
Ra đến cửa, Nhẫn Dứu vội đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Nương nương, người cũng làm ngạch nương, tốt xấu gì người cũng khuyên một chút. Hiện tại Oánh Tần nương nương không thể so với trước đây, nàng là muốn mạng của Công chúa đó."
"Tốt xấu gì người cũng đã nuôi Công chúa mấy năm nay..."
"Ây da." Hiền Phi che tai lại, liên tục lắc đầu nói: "Bổn cung không nghe những việc này, nghe rồi bổn cung sẽ lo lắng, sao ngươi lại nhẫn tâm kêu bổn cung đi khuyên chứ! Muốn khuyên, ngươi tự đi khuyên đi, đừng để bổn cung nghe nữa."
Vừa nói nàng vừa bước nhanh đi. Để lại Nhẫn Dứu bất lực đứng đó. Nàng khuyên, nàng sao có thể khuyên được, nàng là cái gì chứ? Không phải ý của Hiền Phi nương nương, Oánh Tần chịu nghe mới là lạ đó.
Lời tác giả: Năm Gia Khánh thứ sáu, chỉ dụ "Oánh Tần tấn phong làm Tĩnh phi, Thuần Quý nhân tấn phong làm Thuần Tần, Xuân Quý nhân tấn phong làm Hòa Tần." Sáu ngày sau, Oánh Tần sửa phong Hoa Phi, Xuân Quý nhân sửa phong Cát Tần, Thuần Quý nhân không thay đổi.


Bình luận

Truyện đang đọc