THANH CUNG SỦNG PHI

Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi





"Chỉ là mấy cái cây thôi mà." Hoàng thượng ngồi đọc sách dưới đèn, hắn cảm thấy nàng mang chuyện bé xé ra to: "Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải nói với trẫm. Nếu chuyện này tốt cho con thì có san Ngự Hoa viên thành đất bằng cũng không sao."

"Thần thiếp chỉ sợ đó là giống cây quý hiếm." Tú Nguyệt đút cho Hoàng thượng quả anh đào, đây là anh đào cống phẩm trong cung của Hoàng hậu, thịt quả vừa dày lại ngọt.

"Cho dù có quý hiếm cũng chỉ là cây thôi, đương nhiên không quan trọng bằng con nối dõi của trẫm." Hoàng thượng lật một trang sách, vẫn nhìn sách tiếp tục nói: "Nàng lên giường nằm nghỉ ngơi đi, cẩn thận không lại động thai, trẫm đọc thêm vài trang rồi sang với nàng."


Được Hoàng thượng cho phép, Tú Nguyệt yên tâm hơn. Bảo Yến đỡ nàng đến giường Bạt Bộ nghỉ ngơi, nàng nói: "Ngươi cũng nghe rồi đó."

"Nô tỳ nghe ạ, ngày mai nô tỳ sẽ mang đủ người đi Ngự Hoa viên ở bên cạnh Chung Túy cung lấy mấy cây về nấu thuốc cho tiểu thư. Thuần Tần nương nương là chủ vị của Chung Túy cung, chúng ta chỉ chặt mấy cây ở vườn cây gần Chung Túy cung thì Thuần Tần sẽ không nói cái gì."

Hôm sau trời chưa sáng Bảo Yến đã ra cửa, trước khi đi còn dặn dò Mộc Cẩn chuẩn bị gừng trước, lúc về nàng sẽ lấy cá từ Ngự Thiện phòng về để nấu canh cá trích với gừng cho chủ tử bổ dưỡng an thai.

Nhưng Bảo Yến nói như vậy mà đến buổi trưa Tú Nguyệt cũng chưa thấy Bảo Yến trở về.

Không còn cách nào Nhu Hạnh đành sửa thành dùng cẩu kỷ, bong bóng cá, bao tử heo nấu thành canh cẩu kỷ, lại hấp thêm một con cá vược làm bữa trưa.


Tú Nguyệt mới vừa uống mấy ngụm canh thì nghe được thái giám của Vĩnh Thọ cung về bẩm báo: "Nương nương, không hay rồi, Vinh Thường tại và Bảo Yến cô cô xảy ra xung đột ở cửa Chung Túy cung, Hoàng hậu nương nương hạ chỉ muốn phạt nặng Bảo Yến cô cô, bây giờ đã bị mang đi Trữ Tú cung!"

"Cái gì?" Tú Nguyệt buông chén canh xuống, xốc chăn mỏng lên hỏi: "Sao lại thế này? Ngươi nói rõ ràng xem!"

"Thưa nương nương, sáng nay Bảo Yến cô cô dẫn bọn nô tài đi Ngự Hoa viên ở cạnh Chung Túy cung để chặt cây, Bảo Yến cô cô cảm thấy nếu cây chết héo thì lấy rễ và lá non làm thuốc sẽ không tốt, hiệu quả của thuốc sẽ bị giảm bớt, nên bảo bọn nô tài chặt trước một cây để dùng."

"Ai ngờ chặt cây lại kinh động đến Vinh Thường tại, vốn dĩ bọn nô tài chuẩn bị khiêng cây về Vĩnh Thọ cung, nhưng lại bị Vinh Thường tại ngăn lại, chết sống không cho đi còn chửi ầm lên. Trong cung Vinh Thường tại có tiếng nói chuyện không lựa lời, nương nương cũng biết tính của Bảo Yến cô cô rồi, lúc tức giận lên liền duỗi tay đẩy Vinh Thường tại."


"Nàng đẩy Vinh Thường tại?"

Vậy thì to chuyện, dù phân vị của Vinh Thường tại không cao nhưng cũng là chủ tử, Bảo Yến là nô tỳ, trong cung tôn ti khác biệt, khó trách Hoàng hậu nương nương muốn trách tội.

Tú Nguyệt bất đắc dĩ trách Bảo Yến một câu: "Sao Bảo Yến lại xúc động như vậy chứ."

"Nhưng các ngươi chặt cây ở gần Chung Túy cung thì tại sao Vinh Thường tại lại tức giận?"

"Nô tài cũng không rõ ràng lắm, nghe Vinh Thường tại nói thì mấy cây đó là năm xưa nàng vào Vương phủ cùng trồng với Thánh thượng, sau này đương kim Thánh thượng được phong làm Thái tử dọn đến Dục Khánh cung thì những cây đó được nhổ đến trồng gần Chung Túy cung. Vinh thường tại đang trách chúng ta chặt cây là chặt bảo bối của mình, bám mãi không buông, còn chỉ cây dâu mắng cây hòe mà mắng nương nương người nữa, Bảo Yến cô cô tức giận nên mới duỗi tay đẩy Vinh Thường tại."
"Nương nương." Nhu Hạnh không nhịn được khuyên một câu: "Nương nương đang mang thai, Bảo Yến cô cô ở Trữ Tú cung chắc chắn sẽ bị phạt, theo nô tỳ nghĩ chúng ta nên đi mời Hoàng thượng thôi."

Tú Nguyệt lắc đầu: "Nếu là đi mời Hoàng thượng đến đó chính là dựa vào uy thế của Hoàng thượng uy hiếp Hoàng hậu, huống chi đây là chuyện hậu cung, cứ đi làm phiền Hoàng thượng cũng không tốt."

"May mắn là Vinh Thường tại không có bị thương, ta đi cầu xin Hoàng hậu nương nương, lại thay Bảo Yến xin lỗi Vinh Thường tại, mong là một điều nhịn chín điều lành, việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hóa không."

"Nương nương, theo nô tài nghĩ, người đường đường là Tần vị, cần gì phải hạ thấp mình xin lỗi Vinh Thường tại, nương nương đang có thai, Hoàng thượng lại độc sủng một mình nương nương mà bỏ qua toàn bộ hậu cung. Hoàng hậu nương nương cũng phải cho người vài phần mặt mũi, người nhìn Tín quý nhân cũng chỉ là Quý nhân, nương nương không cần phải ăn nói khép nép với bọn họ."
"Ai dạy ngươi những lời này?" Tú Nguyệt nghe mà giận không có chỗ trút: "Ngày thường Bảo Yến dạy các ngươi làm việc như vậy?" Cung nhân của Vĩnh Thọ cũng sắp bị nàng ấy dạy hư hết rồi.

Tiểu thái giám cười gượng hai tiếng: "Nương nương, thái giám như nô tài sao có thể lọt vào mắt của Bảo Yến cô cô, ngày thường đều do Lục Tổng quản dạy dỗ bọn nô tài."

Tiểu Lộc Tử... Vậy nàng cũng hết cách.

"Được rồi." Tú Nguyệt sai Nhu Hạnh đỡ nàng lên: "Chuẩn bị kiệu đi, bổn cung phải đến Trữ Tú cung." Đi chậm, Hoàng hậu nương nương đã thẩm vấn xong thì sợ là Bảo Yến sẽ bị xử lý đến Thận Hình ti.

Kiệu của Tú Nguyệt dừng ngoài cửa Trữ Tú cung, cách xa mấy thước cũng nghe được tiếng khóc của Vinh Thường tại.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế, tính tình của Bảo Yến lại cương trực, không cần tưởng tượng cũng biết Bảo Yến sẽ chịu thiệt không ít.
"Uông công công, tiểu chủ muốn cầu kiến Hoàng hậu nương nương, làm phiền công công thông báo một tiếng."

Tú Nguyệt đợi một lúc lâu mới nhìn thấy Uông Phúc Thọ đi ra: "Như Tần nương nương, Hoàng hậu mời người vào."

Nhu Hạnh tiến lên đỡ Tú Nguyệt, mới đi được mấy bước đã nghe được giọng của Hiền Phi: "Vinh Thường tại và Cát Tần đều theo Hoàng hậu người cùng vào tiềm để, thời gian hầu hạ Hoàng thượng không ngắn. Bây giờ phân vị bị các phi tần đến sau vượt qua thì thôi, nhưng ngay cả nô tỳ của phi tần cũng dám ra tay với Vinh Thường tại. Hoàng hậu nương nương, cũng may Vinh Thường tại kiên cường, nếu là người khác chỉ sợ sống không nổi nữa."

"Vinh Thường tại, ngươi đừng buồn, bổn cung nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ngươi."

Hoàng hậu vừa dứt lời thì Tú Nguyệt đi vào trong chính điện. Hoàng hậu ngồi bên trên, phía dưới bên trái là Hiền Phi đang nhàn nhã ăn mứt hoa quả, ở giữa chính điện Vinh Thường tại nằm ở trên mặt đất khóc nức nở.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hiền Phi nương nương."

"Như Tần đến rồi à?" Hiền Phi ngồi thẳng lên cười nói: "Bổn cung cũng không dám nhận lễ này của Như Tần, Như Tần đang mang long thai, chỉ cần sinh con sẽ thăng chức, đến lúc đó bổn cung phải thỉnh an với Quý phi nương nương ấy chứ."

"Hiền Phi!" Hoàng hậu gọi nàng ta: "Đừng ăn nói linh tinh, không ra thể thống gì. Như Tần, ngươi đang có mang, Hoàng thượng nói ngươi mang thai không ổn định nên không cần hành lễ, ban ngồi."

"Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương."

Tú Nguyệt đứng lên, ôn hòa nhìn Hiền Phi: "Hiền Phi nương nương nói đùa rồi, trên Tần là Phi, trên nữa mới là Quý phi. Thần thiếp còn cách rất xa."

Hiền Phi nghe xong thì nheo mắt.

"Như Tần." Hoàng hậu nói thẳng: "Ngươi đang có thai vất vả, bổn cung là Hoàng hậu, tuy rằng hiện nay cũng có chút không tiện, nhưng trông nom lục cung là chức trách của bổn cung, với tình hình thân thể của ngươi thì bổn cung không nên gặp ngươi."
"Vâng ạ." Tú Nguyệt trả lời: "Thần thiếp biết. Đa tạ Hoàng hậu nương nương chịu gặp thần thiếp, hôm nay thần thiếp đến chính là mong biến chiến tranh thành tơ lụa. Bảo Yến là nô tỳ thật sự không nên đẩy Vinh Thường tại, ở đây thần thiếp muốn xin lỗi Vinh tỷ tỷ, Vinh tỷ tỷ đại nhân có đại lượng, đừng so đo với nô tỳ vô tri của thần thiếp."

Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt của Vinh Thường tại không thay đổi gì nhưng Hoàng hậu đã dịu đi ít nhiều

Nô tỳ đi quá giới hạn đánh chủ tử, người ở Tần vị lại tự hạ thấp địa vị xin lỗi một Thường tại trước, Vinh Thường tại đã lấy lại không ít mặt mũi.

"Nhưng mà Như Tần, ngươi có biết chuyện này gây ảnh hưởng xấu thế nào đến hậu cung không, các phi tần trong cung vốn đã có rất nhiều điều không vừa ý với ngươi, bổn cung mất rất nhiều công sức mới có thể bình ổn một chút, Vinh Thường tại là một trong những người cũ hầu hạ Hoàng thượng từ lúc còn ở tiềm để, hơn chục năm nay phân vị vẫn là Thường tại, bây giờ lại bị nô tỳ của sủng phi tiến cung sau ức hiếp thành như vậy, chuyện của Hoàng thượng bổn cung không quản được, nếu chuyện này bổn cung lại không hạ lệnh trừng phạt thì e là sẽ khiến lục cung cảm thấy lạnh lòng."
"Thần thiếp hiểu ạ. Dù thế nào thì đều là lỗi của Bảo Yến, nàng ấy không nên ra tay với chủ tử. Hoàng hậu nương nương không trách tội thần thiếp, đã là vô cùng khai ân."

"Nhưng mà nương nương, thần thiếp đến đây ngoài đặc biệt xin lỗi Vinh tỷ tỷ, còn muốn xin Hoàng hậu nương nương, có thể nể mặt trừng phạt Bảo Yến nhẹ một chút."

"Như vậy sao được?" Vinh Thường tại ngồi thẳng dậy nói: "Hoàng hậu nương nương, nếu hôm nay nương nương xử nhẹ tiện tì kia thì sau này trong hậu cung tần thiếp nào còn mặt mũi để làm người nữa? Nếu Hoàng hậu nương nương không nghiêm trị, tần thiếp sẽ đâm đầu chết tại đại điện!"

"Là ai muốn đâm chết?"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói, Hoàng hậu, Hiền Phi và cả Tú Nguyệt đều cả kinh, sau đó bất ngờ nhìn về cửa.
"Hoàng thượng, sao ngài lại đến đây?" Song Lan đỡ Hoàng hậu chậm rãi đứng lên: "Nô tài ở bên ngoài thật là..."

Hoàng đế chắp tay đứng ở cửa, Thường Vĩnh Quý và Tiểu Luyện Tử đi theo phía sau, ánh mắt hắn vô cùng bình tình, cũng không trả lời Hoàng hậu mà rơi trên người Vinh Thường tại quỳ ngồi ở trong điện.

"Hoàng thượng!" Vinh Thường tại khóc lóc bò tới cửa: "Hoàng thượng ngài đã tới rồi, ngài phải làm chủ cho tần thiếp! Nô tỳ của Như Tần dám ngang nhiên đánh tần thiếp giữa hậu cung! Chẳng lẽ hậu cung này ỷ vào Hoàng thượng sủng ái thì có thể vô pháp vô thiên sao!"

"Hoàng thượng!" Vinh Thường tại tiếp tục tan nát cõi lòng mà nói: "Cả đời này của tần thiếp chỉ có mấy cây trồng cùng ngài lúc vào Vương phủ, mặc dù ngài vẫn luôn không thích tần thiếp, nhưng những cái cây đó là đồ vật duy nhất của tần thiếp, là hồi ức đẹp nhất của cả đời tần thiếp, chẳng lẽ ngay cả chút mong nhớ hi vọng còn lại này cũng bị Như Tần cướp đi sao?"
Vinh Thường tại khóc tê tâm liệt phế, than thở khóc lóc: "Ngài phải chủ trì lẽ phải cho tần thiếp. Tần thiếp cầu xin Hoàng thượng!"

"Tiện nhân!"

Một cái tát bất ngờ giáng xuống không kịp đề phòng khiến cho tiếng khóc của Vinh Thường tại lập tức vỡ vụn.

Vinh Thường tại bị tát nghiêng người ngã nhào trên mặt đất, nàng ta bụm chặt nửa bên mặt, sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Hoàng thượng.

Hoàng thượng thu lại ánh mắt, nhìn về phía mọi người trong điện.

Bình luận

Truyện đang đọc