THANH CUNG SỦNG PHI


Edit: Trúc Tiệp Dư
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
Bảo Yến suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chúng ta cứ chọn tên thái giám đó mà ra tay đầu tiên đi, kẻ sợ chết là kẻ dễ thỏa hiệp nhất, dọa hắn ta một chút là hắn ta sẽ nhận tội.”
Tú Nguyệt ngồi dưới ánh nến, trầm mặc một lúc sau nàng đột nhiên quay đầu nhìn Bảo Yến: “Ngươi có từng suy nghĩ thử, sao một người sợ chết như vậy lại nhận được sự trọng dụng của Diêu Thắng chưa? Vào lúc mấu chốt nguy hiểm nhất lại đứng ra chỉ điểm và xác nhận Ngạc Thu? Nếu hắn ta thực sự là kẻ bình thường sợ chết như trong mắt mọi người, thì sao lại tùy tiện đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy?”
Bảo Yến sửng sốt.
“Vậy, vậy ý của tiểu thư là…”
Ánh nến trong căn phòng chợt lung lay hai cái, phát ra âm thanh lách tách.
“Cái này cũng khó nói, nhưng ta đoán kẻ sợ chết thì sẽ không thể làm nên đại sự. Người này hơn phân nửa… là che mắt mọi người.”
“Nguy hiểm thật!” Bảo Yến thở ra một hơi: “Theo tiểu thư nói thì Diêu Thắng để lộ cái sơ hở lớn như vậy ra ngoài để làm phòng tuyến thứ nhất bảo vệ hắn ta, nếu như kẻ này có gì khác thường, thì hắn ta sẽ nhanh chóng nhận ra có người muốn xuống tay với hắn ta! Khó trách, hắn ta lại to gan lớn mật yên tâm kê cao gối ngủ ngon như vậy!”
Trong lòng Tú Nguyệt lại nghĩ Diêu Thắng và Giản Tần là người nông cạn, phần lớn là không thể có được tâm cơ thâm hiểm như thế, sau lưng hai người có lẽ còn có một vị cao nhân mới đúng.
Bây giờ đành phải đánh cuộc một lần, nàng nói: “Bảo Yến, ngươi theo canh giờ ta đã hẹn mời Bạch Tổng quản đến dùng bữa, đưa tên thái giám còn lại kia ra ngoài, rồi dựa theo những gì đã bàn cung cấp tin tức cho Tổng quản.”
Chỉ mong tên thái giám duy nhất có thể xuống tay này giúp các nàng được việc. Mấy người Giản Tần đã làm quá nhiều chuyện xấu, mong rằng ông trời sẽ không giúp các nàng ta.
Hiện tại địa lợi, nhân hòa đều đã gom đủ, cũng chỉ còn chờ bọn họ thả lỏng cảnh giác, đến giờ trồi lên mặt nước làm việc thôi.
“Tiểu thư yên tâm đi,” Bảo Yến tràn đầy tự tin: “Cứ tin tưởng vào ta.”
Nói xong nàng mới phát hiện dáng vẻ Tú Nguyệt uể oải ỉu xìu, ngồi yên lặng dưới ánh nến chống cằm ngây ra.

Không phải chuyện này đều đã có manh mối, có hi vọng giải quyết rồi à?
“Tiểu thư, người còn sầu lo cái gì vậy?”
Tú Nguyệt cười chua xót, hai tay nàng chống cằm, chuyển mắt nhìn Bảo Yến: “Không có gì, không phải chuyện quan trọng, chẳng qua là mấy ngày tới có lẽ ta không có tâm trí đặt vào chuyện này, ngươi chịu khó tăng cường nhìn chằm chằm vào.”
Bảo Yến cảm thấy kỳ lạ, còn có chuyện gì có thể làm nàng buông một đống chuyện loạn như ma trước mắt mà làm chuyện khác vậy?
Thấy Bảo Yến nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Tú Nguyệt phát sầu cái gì lại cũng không thể nói rõ với nàng ấy.
Sáng nay Hoàng thượng nói, mấy ngày nay thánh tâm không vui, muốn nàng làm bạn giá, ý trong tối ngoài sáng là muốn trút bực tức lên đầu nàng. Nàng có thể không lo sao.
Hoàng thượng muốn săn sóc đau lòng hậu cung, sợ làm tổn thương trái tim của nhóm mỹ thê ái thiếp nhiều năm, nàng thì không sao, nàng mới tới, tư lịch của nàng ngắn nhất; trái tim của nàng là rót chì, không sợ nàng bị thương.
Hiện tại Tú Nguyệt chỉ có thể tự mình an ủi tìm niềm vui trong đau khổ, tốt xấu gì thì trong hậu cung này nàng cũng có một giá trị tồn tại độc đáo. Nàng cũng không phải là loại ăn cơm của Hoàng thượng mà không trả tiền.
Nhưng mà an ủi thì an ủi, thật sự đoán không ra rốt cuộc Hoàng thượng định làm thế nào để lấy nàng xả hết giận, dù sao trong lòng vẫn có chút sầu lo đối với thứ mình sắp đối mặt.
Tú Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường la hán, trầm tư suy nghĩ cả nửa ngày, ngồi chờ chết cũng không phải là con đường sinh tồn của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt nàng.
“Hôm nay là mười tám hả?” Nàng xoay người hỏi Bảo Yến một câu.
“Đúng thế, tiểu thư.” Bảo Yến không biết vì sao nàng lại hỏi vậy: “Hôm nay là mười tám tháng chạp, còn mười ba ngày nữa là đến tết rồi.”
Tú Nguyệt gật đầu: “Tắt nến đi ngủ thôi.”
“Nhớ rõ ngày mai hẹn Bạch Nghiêu đến dùng bữa, nhất định phải đúng canh giờ như ta đã dặn.”
Nói xong thì lập tức đi vào trong tẩm điện.
Bảo Yến đứng nguyên tại chỗ thất thần nhìn canh giờ một cái, nàng càng thêm nghi hoặc cuối cùng thì ban ngày tiểu thư nhà nàng đã trải qua cái gì cùng Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện?

Sau khi trở về thì cả người lại cổ quái như vậy.
Ngày tiếp theo, trước chính điện của Diên Hi cung.
Tốn Tần kéo lê thân mình bệnh nặng do Tây Lam đỡ đến còn chưa quỳ xuống thì cả người đã đầm đìa mồ hôi, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn từ trên đỉnh đầu xuống.
Dáng vẻ này của nàng thật sự là bệnh rất nặng rồi.
Tiểu Dũng Tử đúng bên cạnh Cảnh Từ “hứ” một tiếng, miệt thị nhìn Tốn Tần đang quỳ gối ở dưới: “Tốn Tần nương nương, nói người mập, người xem người còn tức giận, Hiền Phi nương nương mềm lòng mới có lòng tốt cho người nghỉ ngơi hai ngày, vậy nên người được nếm ngon ngọt, nhìn xem nhìn xem chưa gì đã bắt đầu giả vờ khoe bệnh rồi.”
Tây Lam đang quỳ nghe vậy cũng ngẩng phắt đầu lên, khổ sở cầu xin: “Công công, cầu xin ngài! Thân thể của nương nương nhà chúng ta thật sự không khỏe! Từ trước đến giờ đều là chạng vạng mới quỳ nghe huấn giới, hiện tại các vị công công sau buổi trưa đã tới, nương nương vừa quỳ đã phải quỳ đến tối, người làm bằng sắt cũng không chịu được! Xin các vị công công khai ân, còn quỳ như vậy nữa chúng ta sợ nương nương sẽ thật sự mất mạng!”
Tiểu Dũng Tử hừ một tiếng nghĩ thầm: Còn không phải vì đưa nàng ta lên đường cho nên bọn họ mới mất công đến đây à.
“Nói cho các ngươi biết bớt làm bộ làm tịch với chúng ta đi! Từ công công nhà ta thiện tâm không chịu được các ngươi bày ra dáng vẻ đáng thương. Hôm nay Oánh Tần nương nương tự mình sai chúng ta qua đây chính là không cho Diên Hi cung lừa dối như trước nữa! Huấn giới này chẳng những không thể thiếu mà còn phải bổ sung cả mấy ngày trước bị bệnh mà dừng nữa! Ngoan ngoãn mà quỳ cho chúng ta!”
Lời nói như dao nhọn đâm xuống, thân mình Tây Lam không nhịn được khẽ run lên, Oánh Tần nàng ta lúc này là quyết định muốn Tốn nương nương phải chết!
Làm nhục Tốn Tần nương nương lâu như vậy, để cho Tốn Tần nương nương kéo dài hơi tàn lâu như vậy, rốt cuộc nhìn đủ chê cười rồi, định diệt trừ nương nương ư?
Nghĩ đến đây, nước mắt Tây Lam lập tức rơi xuống, nàng nhìn bóng dáng Tốn Tần đang quỳ ở phía trước, run giọng gọi: “Nương nương.”
Tốn Tần cúi đầu thở hổn hển: “Không sao…” Nàng không thể chết được, nữ nhi của nàng còn chưa trưởng thành, nhất định phải chịu đựng đến khi Ngũ Công chúa xuất giá thì nàng mới có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay được.
Tiểu Dũng Tử ghét bỏ bĩu môi: “Vẫn còn diễn được.”
Hắn ta quay mặt đi, lấy lòng Cảnh Từ thương lượng: “Từ công công, ngài xem…”
Cảnh Từ lạnh mắt nhìn, mấy tên từ Vĩnh Hòa cung ra thật là đều tàn nhẫn như chủ tử của họ. Nhưng chuyện này nương nương của bọn họ đều mặc kệ, hắn ta cũng không định lo chuyện bao đồng. 

Cảnh Từ nhìn về phía Tiểu Dũng Tử: “Hiền Phi nương nương chỉ dặn dò ta đến nhìn theo lệ thôi, mấy chuyện khác công công tự xem mà làm.”
Tiểu Dũng Tử vội vàng cười ân cần: “Vậy để ta mang ghế dựa đến cho công công, huấn giới hôm nay không thể xong trong chốc lát đâu, Từ công công là hồng nhân ở Cảnh Nhân cung bận bịu nhiều việc, đứng năm, ba canh giờ thì mệt chết mất, đừng nói Hiền Phi nương nương đau lòng mà Oánh Tần nương nương là người đầu tiên không tha cho tiểu nhân mất!”
Năm, ba canh giờ! Ngực Tây Lam như bị đánh một chùy thật mạnh, làm thái giám mà “đứng” năm ba canh giờ còn kêu đau kêu mệt, vậy nương nương của các nàng thì sao? Thân là Tần vị mà phải “quỳ” năm ba canh giờ! Những người này bọn họ còn có thiên lý không?
Nhìn bản mặt nhọn kia của Tiểu Dũng Tử, hôm nay bọn họ là quyết không làm ra mạng người thì không bỏ qua!
Tây Lam nhắm hai mắt lại.
Đừng nói hiện tại nàng không ra được khỏi đây, cho dù trốn ra ngoài được thì có thể cầu cứu ai chứ? Thân phận này của nàng căn bản không gặp được Hoàng thượng, chỉ e nàng còn chưa nhìn thấy Hoàng thượng thì trên đường đi cầu kiến đã bị người ta đẩy xuống giếng diệt khẩu rồi.
Tiểu Dũng Tử nhìn vẻ mặt đau khổ cam chịu kia của các nàng, cười nhạo một tiếng sau đó chậm rì rì mở một quyển sách ra, cất giọng the thé đọc: “Tốn Tần Thẩm Giải thị… Phụ đức thiếu thốn, không tuân thủ cung quy nghiêm ngặt…”
Một loạt âm thanh đọc huấn giới lại vang khắp chính điện Diên Hi cung, đánh vào trên cây cột được sơn hồng giống như từng tiếng chuông tang.
“Ai đang ồn ào thế?”
Một giọng nam không đủ trung khí, cũng không thuần hậu, yếu ớt sâu kín vang lên từ cửa, cắt ngang Tiểu Dũng Tử đang hứng thú bừng bừng đọc huấn giới.
Tiếng đọc the thé dừng lại, Tiểu Dũng Tử khép quyển sách lại, nổi giận nói: “Hỗn láo! Ai dám ngắt lời ta đang huấn giới! Người Vĩnh Hòa cung sai đến mà cũng dám ngắt lời, không cần đầu nữa hả?”
Hắn ta chính là thái giám chưởng sự trong cung của Oánh Tần nương nương, chuyện này là đã được Hiền Phi nương nương âm thầm đồng ý, Hoàng hậu nương nương cũng không hỏi đến chuyện này, trong địa phận Diên Hi cung ai dám can đảm nói hắn ta ồn ào?
Theo tiếng nhìn lại, Cảnh Từ là người đầu tiên từ trên ghế tụt xuống thay đổi sắc mặt chạy chậm đến nói: “Bạch… Tiểu Bạch gia, là ngài à, sao ngài lại đến chỗ này.”
Sắc mặt Bạch Nghiêu lạnh lùng: “Ta đi đâu còn phải thông báo với ngươi à?”
Tú Nguyệt theo Bạch Nghiêu xuất hiện ở cửa đại điện, Bảo Yến chớp thời cơ mời người đến rất đúng lúc. Nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy đường đường là thái giám chưởng sự của Cảnh Nhân Cung - Cảnh Từ có một ngày sẽ khom lưng cúi đầu dùng sắc mặt như vậy nói chuyện với người khác, sắc mặt ngày thường là vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc này lại ôn tồn cười nịnh nọt: “Ngài nói đùa, nói đùa.”
Tiểu Dũng Tử ngây ngốc nhìn Cảnh Từ ra nghênh đón, lại nhìn người đứng ở cửa, quyển huấn giới trên tay gần như rơi xuống mặt đất, qua lúc lâu hắn ta mới dám lắp bắp tiến lên: “Tiểu… Tiểu Bạch gia.”
Hiện tại xong rồi! Người không nên gặp nhất mà hắn ta cũng đụng phải! Oánh Tần nương nương cũng phải nhường tiểu tổ tông này, bị hắn gặp phải, đừng nói tính tình Bạch Nghiêu nổi lên tính tình tàn nhẫn không buông tha cho hắn ta, chỉ cần Oánh Tần nương nương biết cũng đã đủ lột da hắn ta!
Hắn ta vừa mới nói bậy bạ gì chứ? Cái mồm thối này của hắn ta!

Chân Tiểu Dũng Tử mềm nhũn, cả người ngã quỳ xuống: “Tiểu Bạch gia, nô tài đáng chết, không phải nô tài nói ngài đâu, nô tài không biết ngài tới đây, Tiểu Bạch gia, ngài đại nhân không để ý kẻ tiểu nhân này, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với nô tài!”
Bạch Nghiêu ngại hắn ầm ĩ: “Cút ngay.”
Tú Nguyệt đứng ở phía sau nhìn cảnh tượng trước mắt thực ngoài ý muốn.
Nàng mời Bạch Nghiêu qua đây chính là muốn giữ y đến lúc chạng vạng để y tận mắt nhìn thấy Tốn Tần nương nương bị tra tấn như thế nào, xin y nghĩ cách cứu Tốn Tần nương nương.
Vốn Tú Nguyệt đang có chút lo lắng với chuyện Cảnh Nhân cung thì e là thân phận của y cũng bất lực.
Xem dáng vẻ trước mắt này, làm gì còn cần y phải khổ cực suy nghĩ biện pháp, mấy người này đều sợ y muốn chết.
Nàng cáo mượn oai hùm đứng cạnh cho Tốn Tần một ánh mắt để nàng ấy yên tâm.
Bạch Nghiêu đến là vì được Tú Nguyệt mời dùng bữa, căn bản không có lòng theo chân bọn họ dây dưa.
Y nhìn Cảnh Từ: “Xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Từ chần chờ một chút rồi nói: “Bẩm Tiểu Bạch gia, đây là Oánh Tần nương nương sai bảo, Hiền Phi nương nương cũng biết chuyện này, Tốn Tần này ở hậu cung cực kỳ không an phận cho nên các nương nương mới giáo huấn nàng ta, vì vậy mới có chuyện này.”
“Đúng thế, đúng thế,” Tiểu Dũng Tử nói theo: “Cũng không phải hình phạt quá nặng gì, chẳng qua để cho Tốn Tần quỳ nghe huấn giới mỗi ngày mà thôi. Thế mà người còn không an phận đấy, nhìn xem, nhìn nàng ta làm ra dáng vẻ kia.”
Tốn Tần sống hay chết, căn bản Bạch Nghiêu không có ý quan tâm, y chỉ là đã đồng ý với Tú Nguyệt. Y liếc Tiểu Dũng Tử, rồi không kiên nhẫn nói với Cảnh Từ: “Các ngươi về sau ít tới Diên Hi cung thôi, bằng không để ta gặp được sẽ không khách khí đâu!”
Nghe lời này, Tiểu Dũng Tử theo bản năng nhìn về phía Cảnh Từ, ý tứ này còn không phải là không cho bọn họ tới hả? Vậy huấn giới này, chẳng lẽ cũng phải ngừng lại à?”
Thế sao hoàn thành được.
Cảnh Từ khôn khéo hơn hắn ta nhiều, chuyện huấn giới này nói dùng với ai được thì hắn cũng không phân rõ. Nhưng mà trêu chọc Bạch Nghiêu, một khi Bạch Nghiêu tức giận có thể đánh chết tươi hắn mà Hiền Phi nương nương lại không dám nói gì đâu, chuyện này hắn thực sự hiểu rõ!
Việc cấp bách tất nhiên là trước tiên về cung xin chỉ thị của nương nương nhà mình mới là thượng sách.
Vừa nghĩ vậy, Cảnh Từ cười rộ lên, cung kính trả lời: “Vậy Cảnh Từ xin cáo lui trước.”
Tuy Tiểu Dũng Tử không hiểu cho lắm nhưng thấy Cảnh Từ đều đi rồi, vội đi theo pha trò cười nói: “Tiểu Dũng Tử cũng cáo lui, cáo lui…”


Bình luận

Truyện đang đọc