THANH CUNG SỦNG PHI

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi





Chờ đến khi cung nhân Vĩnh Hòa cung thông báo Hoa Phi tới, Xảo Nhi còn đang đứng ngây ở đó như khúc gỗ, đôi tay bịt chặt miệng.

"Nương nương..."

Lan Quý nhân nằm sấp trên mặt đất, che bụng, "Nương nương cứu tần thiếp... Nương nương cứu tần thiếp..."

"Làm càn!" Hoa Phi lạnh lùng nói: "Người nào dám lớn mật làm càn như vậy, dám ở trong Vĩnh Hòa cung gϊếŧ người của bổn cung? Đi tra xét cho bổn cung! Điều tra ra bổn cung xin ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, băm thây vạn mảnh!"

"Nương nương..." Bụng Lan Quý nhân được nàng ta ra sức che lại còn đang chảy máu ào ạt. Nàng ta dùng hết sức lực, yếu ớt hô một tiếng: "Tần thiếp nhìn thấy một thái giám dáng người thanh tú, giống như..."

"Càn rỡ! Hoàng cung là nơi nào? Thái giám dám cất giấu dao nhọn, tội ác tày trời, hắn dám..." Bỗng nhiên giọng nói của Hoa Phi yếu xuống.


Sắc mặt nàng ta trở nên kỳ quái, quay đầu lại nhìn Tiểu Dũng Tử phía sau theo bản năng, ý dò hỏi rất đậm.

Tiểu Dũng Tử có chút khó mở miệng, hắn nhìn Lan Quý nhân và thị nữ của nàng ta, ghé sát vào bên tai Hoa Phi, giọng nói cực nhẹ: "Buổi tối Tiểu Bạch gia đã tới, có lẽ..."

"Hoa Phi nương nương, người hãy cứu tần thiếp trước, hãy cứu tần thiếp trước... Nếu tần thiếp may mắn không chết, tần thiếp nguyện đi theo ngài làm tùy tùng, đi đối phó với Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt. Đúng rồi, tần thiếp nghĩ tới, tên thái giám kia, hắn..."

Mấy chữ "...dường như hắn qua lại cực mật thiết với Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt" chưa kịp nói ra, bỗng nhiên Hoa Phi móc ra một chiếc khăn trắng, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, bịt miệng mũi Lan Quý nhân.

Lan Quý nhân mở to hai mắt, muốn giãy giụa, máu toàn thân tựa như đông cứng, căn bản không còn sức lực để đẩy tay Hoa Phi ra.


"Đừng nóng vội, rất mau sẽ ổn thôi." Hoa Phi nhẹ nhàng khuyên nàng ta. "Bổn cung ở đây, bổn cung tới làm chủ cho ngươi. Những chuyện còn lại, ngươi cũng đừng nhọc lòng."

Toàn bộ quá trình liên tục không quá nửa nén hương, từ đầu đến cuối Xảo Nhi giống như tương gỗ, mở to hai mắt nhìn, không nhúc nhích.

Cho đến khi chủ tử nàng ta nằm ngửa trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

"Nương nương..." Tiểu Dũng Tử bắt kịp trước. "Dù gì Lan Quý nhân cũng là phi tần hậu cung, bỗng dưng chết không rõ ràng ở Vĩnh Hòa cung, chỉ sợ không dễ dàng lấp liếm cho qua."

"Bên phía Hoàng thượng Hoàng hậu cũng không giải thích được."

Hoa Phi không nói chuyện, nàng ta đi vài bước về bên sườn, vẫy vẫy tay. Tiểu Dũng Tử bèn thành thật cùng đi qua vài bước.

"Thần Vũ môn có rất nhiều người của Hiền Phi nương nương, ngươi bẩm báo sự việc ở đây cho Hiền Phi nương nương, không cần phải nhiều lời, Hiền Phi nương nương tự khắc sẽ giúp đỡ giải quyết hậu quả. Âm thầm vận chuyển xác Lan Quý nhân ra chôn ở bãi tha ma ngoài cung. Cho một thị vệ ở Thần Vũ môn mấy ngàn lượng bạc, bảo hắn biến mất. Với bên ngoài, tuyên bố rằng Lan Quý nhân âm thầm bỏ trốn với một thị vệ. Hiểu chưa?"


"Nhưng..."

"Không cần nhưng nhị, bên phía Hoàng hậu, ngươi chỉ cần nhắc một câu Bạch Nghiêu, tự khắc nàng ta sẽ khuyên nhủ Hoàng hậu nương nương, xóa sổ sạch sẽ Lan Quý nhân. Từ hôm nay trở đi, trước giờ hậu cung không hề có người tên Lan Quý nhân, sau này trong hồ sơ Thanh cung cũng sẽ tuyệt đối không để lại một chút dấu vết của nàng ta."

"Về phần Hoàng thượng, tuy rằng Hoàng thượng rất hận Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt nhưng tâm lý càng tức giận với Lan Quý nhân đã tố cáo. Ở trước mặt Hoàng thượng, Lan Quý nhân vốn đã vô hình, Hoàng thượng nào có bận tâm nàng ta sống chết ra sao?"

"Chuyện Lan Quý nhân lén bỏ trốn cùng thị vệ, bảo Hoàng hậu giả vờ cử một nhóm người đi điều tra, tra dăm ba năm,Hoàng thượng nào còn nhớ rõ người này."

"Đi đi!"

Một thời gian ngắn như vậy, Hoa Phi nương nương đã suy tính chu đáo như thế, Tiểu Dũng Tử cũng thở phào, hắn "Vâng" một tiếng, đang định xoay người đi làm việc thì lại bị Hoa Phi gọi lại.
"Nhớ kỹ, có một số việc, thà rằng liên lụy đến bổn cung cũng tuyệt đối không được liên lụy đến... hắn nửa phần."

"Nương nương yên tâm, nô tài hiểu rõ!"

Ánh mắt Hoa Phi chuyển từ trên người Tiểu Dũng Tử sang Xảo Nhi đứng ngốc như gà gỗ, sau đó xoay người, để thị nữ đỡ đi vào nội điện.

Tất cả dấu vết của Lan Quý nhân đều sẽ bị tiêu hủy.

Tính cả người sống cũng không ngoại lệ.

Mặt trăng trốn vào trong mây, Tử Cấm thành dần dần yên lặng trong đêm tối mênh mang.

Vĩnh Thọ cung to như vậy, hiện giờ chỉ vây lại Tú Nguyệt lẻ loi một mình, bốn phía phòng đều bị chắn kín mít, không để lọt một tia ánh sáng.

Thời điểm cửa mở ra, nàng nhìn thấy một loạt cung nhân nối đuôi nhau đi vào, từ ngồi dựa bên cạnh bàn, nàng đứng dậy theo bản năng, trong lòng âm thầm có chút bất an.
Cho đến khi đám người chia ra, bóng người màu vàng sáng đi vào, cửa lần thứ hai đóng lại.

Nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng từ kinh sợ biến thành nén tránh không yên.

Trên mặt Hoàng thượng không nhìn ra vui giận, hắn không mở miệng, chỉ nhìn thằng Tú Nguyệt luống cuống câu nệ bên cạnh bàn, đi tới gần nàng.

Một khắc trước khi Lan Quý nhân tố giác nàng, hai người còn đang là quang cảnh hạnh phúc ở Dưỡng Tâm điện, thì thầm nhỏ nhẹ, mong mỏi chờ đến khi ra khỏi Trữ Tú cung.

Hiện giờ đối diện nhau lại giống như ác mộng khiến nàng muốn trốn tránh.

Hắn đến gần, Tú Nguyệt bị ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng dọa sợ tới mức lùi lại một bước. Lần gần nhất nhìn thấy ánh mắt này của hắn là khi hắn xử lý tổng quản Nội Vụ phủ Diêu Thắng.

"Hoàng..."

"Ngươi không xứng gọi trẫm!"
Một tay hắn bắt lấy tay Tú Nguyệt: "Ngươi là một tiện nhân vô lương tâm rõ ràng mười mươi! Trẫm nâng đỡ người từng bước từ phân vị Đáp ứng lên Thường tại, Quý nhân, uổng công trẫm con nghĩ muốn cho ngươi Tần vị! Ban cho ngươi một mình ở tại Vĩnh Thọ cung! Trẫm một lòng đối xử với ngươi như vậy, ngươi báo đáp trẫm cái gì?"

"Ngươi cứ như vậy lừa gạt tấm lòng chân thành của trẫm! Ngươi cứ như vậy ghét bỏ trẫm, không cần sinh con cho trẫm? Hôm nay trẫm hoàn thành tâm nguyện của ngươi!"

"Hoàng thượng! Ngài cho tần thiếp giải thích, tần thiếp thật sự..."

Lời Tú Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị đè xuống. Một tiểu thái giám khom lưng dâng một chén thuốc đen kịt đã sớm chuẩn bị tốt lên. Hoàng thượng nhận lấy, nhìn nàng chẳm chằm: "Không phải ngươi muốn uống sao, trẫm cho ngươi uống đủ một lần, cả đời này ngươi đừng mong mang thai con nối dõi!"
"Hoàng thượng, Hoàng..."

Mặt Tú Nguyệt bị xiết, từng ngụm từng ngụm thuốc rót vào miệng nàng, chảy xuống theo khóe miệng. Nàng liều mạng lắc đầu, một chén thuốc ra ngoài hơn phân nửa.

Hoàng thượng thu tay, một lần nữa từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh nhạt nói: "Nấu chén nữa tới. Để Như Quý nhân uống cho đủ."

Sau nửa canh giờ, cửa phòng một lần nữa khép lại, chỉ còn một mình Tú Nguyệt ngã trên mặt đất, không rõ tàn lưu trên mặt là nước thuốc hay là cái gì.

Nàng bắt đầu cười, cười chính mình, vì nguyên nhân gì, nhận kết quả gì, thì ra cũng là nàng xứng đáng.

Cửa phòng lần nữa kẽo kẹt mở ra một khe hở, người tiến vào là Ngạc La Lý.

Tú Nguyệt hốt hoảng ánh mắt, cố sức nhìn hắn: "Ngạc công công... Có phải Hoàng thượng ngài quyết định..."

Ngạc La Lý lắc đầu: "Tiểu chu, là nô tài lén lút có một câu, vẫn là cảm thấy nên nói cho tiểu chủ..."
"..."

Lúc nửa đêm, Tiểu Dũng Tử thừa dịp trở về trước khi cửa cung khóa lại, hắn vừa về tới Vĩnh Hòa cung đã lặng lẽ vào nội thất: "Bẩm Hoa Phi nương nương, nô tài đã lén mang xác Lan Quý nhân và tỳ nữ của nàng ta ra ngoài Thần Vũ môn. Hiền Phi nương nương âm thầm phái thân tín kéo xác chết ra ngoài cung thiêu sạch sẽ, nô tài mới vội vàng trở về báo cáo nương nương người. Hiền Phi nương nương nói tất cả đều không cần lo lắng."

"Hiền Phi nương nương còn nói..." Vừa rồi sự tình khẩn cấp, cả người hắn còn đang khẩn trương, dừng một chút, đang định bẩm lại lời Hiền Phi nương nương, lại thấy thị nữ bên người của Hoa Phi hoang mang rối loạn chạy vào. "Nương nương, có người đệ trình tờ giấy vào Vĩnh Hòa cung, muốn nô tỳ giao đến tay người."

"Tờ giấy?" Hoa Phi nhíu mi: "Thấy rõ là ai không?"
"Bẩm nương nương, nô tỳ không nhận ra, dường như là một thái giám lạ mặt."

Nói xong, nàng ta trình tờ giấy lên.

Sắc mặt Hoa Phi vốn đang không vui, mở tờ giấy ra, nhìn thấy chữ trên đó lại kinh ngạc một lát.

Là chữ viết của Bạch Nghiêu.

Nàng ta chậm rãi lui trở lại chỗ ngồi, tay nắm tờ giấy không có sức lực mà đặt bên bàn: "Hắn..." Vừa mới gϊếŧ người ở Vĩnh Hòa cung, còn không thể bình ổn tức giận của hắn sao, hắn vẫn muốn trút toàn bộ oán và hận lên đầu nàng?

Oán nàng thiết kế hãm hại Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt? Không! Nàng ta vốn là tự làm tự chịu, chẳng trách người ta đứng ra tố giác tội lỗi của nàng ta.

Hận nàng sao?

Vậy cứ hận đi.

Hoa Phi đứng lên: "Lấy áo choàng của bổn cung tới. Bổn cung muốn đi Sướng Âm các một chuyến. Lúc trở về, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đồ vật, chúng ta đến Vĩnh Thọ cung đưa Như Quý nhân lên đường."
"Nương nương..." Tiểu Dũng Tử hoảng hốt nói: "Vừa mới chết một Lan Quý nhân, người không thể... dù gì sức ảnh hưởng của Như Quý nhân ở trong lòng Hoàng thượng không giống người khác..."

Hoa Phi buộc chặt dây áo choàng, đội mũ áo che khuất mặt, không ai nhìn rõ biểu cảm của nàng ta.

Bạch Nghiêu có thể vì nàng ta mà gϊếŧ chết người trong hoàng cung, nàng cũng có thể gϊếŧ người vì hắn!

Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt cũng được, bất kể là người nào cũng không thể khuấy động cuộc sống yên ổn thuận lợi trong cung của Bạch Nghiêu.

"Các ngươi đừng đi theo."

"Nhưng nương nương." Tiểu Dũng Tử khuyên nhủ: "Hiện tại bên ngoài trời tối đường trơn, một mình người..."

"Nhớ rõ, hành tung của bổn cung không được tiết lộ với bất cứ kẻ nào nửa lời."

Hoa Phi đi ra ngoài hồi lâu, Tiểu Dũng Tử còn đang hồi tưởng lại, trong lúc nguy cấp hắn vội vàng trở về từ Thần Vũ môn truyền tin cho Hoa Phi nương nương, rốt cuộc Hiền Phi nương nương sai người dặn dò một câu gì với hắn.
Hắn đứng tại chỗ, không ngừng gãi đầu. Qua một nén nhang, bỗng nhiên hắn mở mắt: "Nhớ rồi, hình như Hiền Phi nương nương nói không thấy Ngũ Công chúa!"

Khi kiệu liễn của Hoa Phi còn cách Sướng Âm các mấy chục mét, nàng ta xuống khỏi kiệu, sai cung nhân nâng kiệu trở về.

Đến gần vài bước, nàng ta ngẩng đầu, đứng cách xa xa, một bóng người mảnh khảnh cũng cúi đầu nhìn xuống nàng.

Hoa Phi hơi nhuộm ý cười, đi từng bước lên bậc thang. Mặc dù hắn tức giận thế nào, gặp mặt hắn, khoảnh khắc đó như ngọt ngào tìm được trong chua xót. Lúc này trời vào đông lạnh giá, một đường chạy về phía hắn mà cõi lòng ấm áp như có ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt trong ngực.

"Người tìm ta." Nàng dịu dàng hỏi: "Còn đang giận ta?"

"Ngươi đã đến rồi, Hầu Giai Hương Oánh." Người đối diện trên gác mái lẳng lặng nói.
"Là ai?" Đây là giọng phụ nữ, không phải Bạch Nghiêu.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Bạch Nghiêu đâu? Sao ngươi có thư hắn tự tạy viết? Rốt cuộc ngươi làm gì hắn?"

Người nọ bắt đầu cười, cùng với ho khan kịch liệt, nàng cười tùy ý: "Thế nào, ngươi cũng có ngày đứng ngồi không yên sao?"

"Tốn Tần? Thẩm Giai Ngâm Thu? Là ngươi?"

Tốn Tần xốc mũ áo choàng lên, trong đêm đen ánh trăng mơ hồ, chiếu ra gương mặt bệnh tật ửng hồng của nàng ta.

"Là ta."

"Ngươi không ngờ tới nhỉ." Tốn Tần nói.

Hoa Phi lại không quan tâm điều này, sắc mặt nàng ta trở nên độc ác hơn, đi lên trước, kéo lấy Tốn Tần: "Bạch Nghiêu đâu, hắn thế nào? Mau nói? Nếu không ta lấy mạng tiện nhân ngươi!"

"Còn có con gái ngươi! Hiện tại con bé chỉ còn nửa cái mạng, đang kéo dài hơi tàn trong tay bổn cung. Một câu của bổn cung là có thể đưa nó xuống suối vàng, ngươi muốn đấu với bổn cung, ngươi xứng sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc