THANH CUNG SỦNG PHI


Edit: Rine Hiền phi
Beta: Vy Phi 
 
Tiểu Luyện Tử cũng khổ không biết làm thế nào, hắn đi theo hì hì giải thích: "Nô tài chỉ là phụng ý chỉ của Hoàng thượng, chuyện khác nô tài nào dám hỏi nhiều. Người cũng đã ở phòng bếp bị hun khói một lúc lâu rồi, trước hết nên đi tắm rửa thay y phục, để chúng nô tài hầu hạ nghỉ ngơi. Đã sắp đến canh năm rồi, Hoàng thượng cũng sắp về Dưỡng Tâm điện dùng bữa sáng."
Đúng vậy, nàng cũng chỉ có thời gian mấy canh giờ để nghỉ ngơi thôi, đợi Hoàng thượng về Dưỡng Tâm điện, không thể tránh khỏi lại hao tổn tinh thần.
Đã đứng cả buổi chiều, tối đến lại đứng đấy chia thức ăn, rồi lại bận rộn đến hơn nửa đêm, lúc này quả thực Tú Nguyệt đã rất buồn ngủ. Sau khi tắm rửa xong, nàng nằm lên giường Bạt Bộ ở giữa phòng, cung nhân buông màn trướng xuống, nàng nghiêng người qua, lấy ra hộp gấm được ban thưởng cho Thường tại kia, lặng lẽ mở ra nhìn nhìn.
Là một thanh như ý thuần bạc trắng. Tú Nguyệt đưa tay sờ sờ, thanh như ý bạc này rất giống nàng bây giờ, đã từng hi vọng xa vời mở ra thời kì hào quang chói lọi, cuối cùng phát hiện cũng chỉ là một vật tầm thường mà thôi.
Cũng may, một thanh như ý bằng bạc thế này cũng phải giá trị mấy trăm lượng bạc, đủ để nàng tiêu xài nửa năm, một năm ở Tây Thiên điện.
Tú Nguyệt khép hộp gấm lại, ôm vào trong ngực, đắp chăn gấm lên rồi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, có ngạch nương, có ngoại công vây quanh nàng, nàng lấy từng nắm kẹo to từ trong vạt áo ra cho bọn họ, nói với bọn họ đây là ngân lượng nàng kiếm được ở trong cung. Hoàng thượng ghét bỏ nàng xấu nên ban cho ngân lượng của mấy tháng đuổi nàng cút khỏi cung, nói xong, Tú Nguyệt cười khanh khách không ngừng, ngạch nương cũng cười, ngoại công cũng cười, sau này các nàng một nhà đoàn viên, cũng có rất nhiều kẹo ăn...
Tú Nguyệt cười cười đến tỉnh, sờ lên gối đầu, phía trên đều là nước mắt.
Nàng một tay vuốt mặt, bám vào vách tường ngồi dậy, mê man cúi đầu đưa tay xoa xoa.
Ánh nến ở Dưỡng Tâm điện quá sáng, lần đầu tiên một mình ngủ trên long sàng, thật có chút không quen.
"Gặp ác mộng à?"
Thình lình bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, dọa cho Tú Nguyệt hét lên một tiếng.

Nàng vội vàng xoay đầu sang thấy Hoàng thượng, mới giật mình không biết hắn mặc nguyên y phục, ngủ ở mép giường ngoài từ khi nào. Bên ngoài rèm trướng buông xuống, che lại hai người ở bên trong.
Tú Nguyệt vội vàng quay người lại lau khô nước mắt, sau đó một lần nữa xoay lại, từ ngồi đổi thành quỳ hành lễ với hắn.
"Hoàng thượng vạn phúc kim an." Nàng cúi đầu xuống nói.
"Nàng thế nào rồi?" Hắn nằm bên ngoài, vẫn nhìn nàng như cũ.
"Không, không sao cả." Nàng hùa theo nói một câu, không muốn nhiều lời.
"Đừng giữ lễ tiết."
"Vâng."
"Hoàng thượng không còn gì phân phó nữa, tần thiếp đi ngủ trước."
Tú Nguyệt kéo chăn lên người, nằm xuống xoay mặt vào vách tường, nàng hết sức nép vào bên trong, kéo ra khoảng cách thật xa giữa hai người.
Chỉ là ghé sát vào trong như vậy, đúng lúc gối lên một mảng thấm ướt vừa nãy, rất khó chịu.
Phía sau lưng dựa vào lồng ngực to rộng, cách chăn gấm, nàng bị ôm vào một vòng tay: "Hoàng hậu vì hầu hạ trẫm, sau buổi gia yến ở Trữ Tú cung lại tự mình bận rộn trước sau hơn một canh giờ, trẫm đêm khuya vội vàng trở về, nàng lại bày ra vẻ mặt lạnh với trẫm."
Có trời mới biết, hắn ở Trữ Tú cung trằn trọc, lòng dạ rối bời, nếu không phải bận tâm mặt mũi của Hoàng hậu, thật hận không thể trực tiếp trở về Dưỡng Tâm điện, ráng chịu đựng đến canh tư, lập tức bãi giá quay về.
"Tần thiếp không dám." Tú Nguyệt đưa lưng về phía hắn nói.
"Nàng có cái gì mà không dám? Trẫm vắng vẻ phi tần hậu cung, các nàng đầu tiên là muốn biết trẫm bất mãn chỗ nào với các nàng, lập tức tự kiểm điểm thiếu sót, tiến hành sửa đổi, khiến trẫm vui vẻ. Trái lại là nàng, trẫm hơi đối với nàng không tốt, nàng vắng vẻ trẫm còn quá đáng hơn tác phong bình thường của trẫm."
"Tần thiếp đáng chết muôn lần, tần thiếp không dám."

Ngung Diễm hừ lạnh một tiếng, lấy hộp gấm đặt cạnh giường đưa tới trước mắt nàng: "Đây là thứ trẫm đồng ý với nàng, nhìn thử xem."
Đây mới thực sự là thanh bạch ngọc như ý khảm bảo thạch muốn thưởng cho nàng.
Tú Nguyệt nhìn hộp gấm đưa tới trước mắt, trong lòng cũng không có chút gợn sóng.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Ngung Diễm nhẫn nhịn tức giận, nắm lấy tay của nàng mở hộp gấm ra, bên trong đặt một thanh ngọc như ý toàn thân trắng trong không chút tì vết, mặt trên khảm năm viên bảo thạch ánh sáng rực rỡ.
Trong tẩm điện mờ tối, ánh sáng từ trong hộp gấm chiếu vào tầm mắt Tú Nguyệt.
Rốt cuộc cảm giác khi nhìn thấy bên trong của hộp gấm còn mãnh liệt hơn nhiều so với lúc chỉ nhìn bên ngoài hộp.
Tú Nguyệt nhìn năm viên bảo thạch được mài giũa tinh xảo sáng chói phía trên, còn có thanh bạch ngọc toàn thân trơn bóng, nàng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên.
Xúc giác cảm nhận ấm áp, thật sự là ngọc tốt cực đẹp.
"Dù trẫm bất mãn nàng nhưng đã hứa với nàng thì vẫn cho nàng. Nàng còn muốn bày ra vẻ mặt này với trẫm à?"
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt xoay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng có lẽ không thích thái độ của tần thiếp đối với ngài... tần thiếp cả gan muốn hỏi Hoàng thượng, ngài muốn tần thiếp cười với ngài hay là không muốn tần thiếp cười với ngài, tần thiếp có chút rối loạn."
Nàng bỗng nhiên đặt câu hỏi như thế này, trái lại hắn bị nàng hỏi đến nghẹn lời.
Lòng Ngung Diễm không phải không rối loạn, đều do Tú Thường tại kia, đang êm đẹp lại đi nói một tràng, nhiễu loạn tâm tư hắn.
Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hắn nhìn thẳng nàng, đắn đo trăm ngàn lần từng chữ rồi mới nghiêm túc hỏi: "Trẫm muốn biết, rốt cuộc trong lòng nàng có từng thích trẫm hay không?"
Hắn đột nhiên dứt khoát hỏi ra miệng như thế, Tú Nguyệt nhất thời kinh ngạc, nàng đối với Hoàng thượng... Nàng chỉ biết giữ vững bổn phận, tuân theo đức hạnh của một thiếp phi, nàng vẫn cho là làm như vậy có thể yên tâm, thoải mái không thẹn với hắn, nhưng Hoàng thượng lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Trong lòng của nàng thật sự có Hoàng thượng hay không?
Nội tâm Tú Nguyệt gợn sóng mãnh liệt, vì sinh tồn trong cung, nàng nói dối Hoàng thượng rất nhiều lần, giờ khắc này, nàng có nên tiếp tục lừa gạt hắn không?
"Hoàng thượng, ngài là quân vương một nước, tần thiếp chỉ là một thiếp thất, làm sao xứng nói chuyện tình ái... Tần thiếp chỉ mong có thể tận tâm phụng dưỡng Hoàng thượng, cung kính Hoàng thượng, không phụ lại hoàng ân."
Nói thật đường đường chính chính.
Nàng trả lời như vậy, Ngung Diễm đã biết đáp án.
"Tốt lắm, trái lại lần này nàng không có lừa gạt trẫm." Hắn là thiên tử, hắn cũng là quả nhân, cho dù lời nói trăm ngàn lỗ hổng cũng phải giữ vững cao ngạo của Đế vương, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhìn thấy mình sơ hở hay mềm yếu.
Hồi lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng, lúc mở miệng lần nữa, mỗi chữ mỗi câu đều vô cùng cay nghiệt: "Không sao, trẫm là vua một nước, trẫm muốn cái gì đương nhiên sẽ có biện pháp đạt được."
"Đối với nàng, trẫm thật sự đã quá rộng lượng, một thiếp thất mà thôi, trẫm chỉ cần nàng dùng thân thể này hầu hạ trẫm thật tốt là được, cần gì phải đề cập đến chuyện tình cảm với nàng chứ."
"Sau này, nàng cũng không cần phải giả vờ nói cười với trẫm nữa. Trẫm không muốn nhìn thấy." Nói xong, hắn đã vươn người đè lên.
Hai cánh tay Tú Nguyệt bị bắt lại, ấn lên đỉnh đầu, theo tiếng xé vải vang lên, nàng có chút e ngại nhìn người đang chặn phía trên mình: "Hoàng thượng... Hôm nay tần thiếp vẫn chưa được nghỉ ngơi..."
Đau đớn kịch liệt ập tới ngăn chặn lời nói phía sau của nàng, cả một đêm, nàng bị đối xử thô bạo, quả nhiên, khi Hoàng thượng buồn bực sẽ khiến tình cảnh của nàng ở trong cung càng thêm giá lạnh.
Khiến cho Hoàng thượng thất vọng, đau khổ vốn không phải ý định ban đầu của nàng.
"Hoàng... thượng..." Đau đớn ngày càng mãnh liệt, nàng khó khăn, đứt quãng thốt lên mấy chữ: "Trái tim của tần thiếp không thể khống chế... nhưng tần thiếp nguyện ý một lòng phụng dưỡng Hoàng thượng..." Đây là cực hạn nàng có thể làm được, mặc dù không có tình yêu nhưng nàng dự định cả đời này toàn tâm toàn ý phụng dưỡng hắn, phụng dưỡng nam nhân duy nhất trong cuộc đời mình.
Lời nói sau đó đều bị chặn lại, động tác của hắn dịu dàng hơn một chút, Hoàng thượng khóa kín miệng của nàng, nếm ngon ngọt bên trong, thỏa thích công thành đoạt đất.
Thái giám trông coi việc thị tẩm ưu sầu không biết nên đặt bút thế nào. Một đêm này, Hoàng thượng đè Nguyệt Thường tại lên bàn nhỏ trên giường La Hán muốn một lần, lại ép người lên tường làm đến chết đi sống lại. Đây đều là chuyện trái với thông lệ, nếu hắn không ghi chép lại thì phạm tội thất trách theo quy củ lão tổ tông để lại, còn nếu hắn ghi thì Hoàng thượng sẽ hái đầu hắn xuống mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định lần sau gặp phải Nguyệt Thường tại này thị tẩm, hắn sẽ lặng lẽ kín đáo đưa mấy thỏi bạc cho Tổng quản Kính Sự phòng, đổi một người khác tới chịu đựng công việc cực khổ này đi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Tú Nguyệt tắm rửa xong được nhóm cung nhân đỡ ra ngồi trên giường Bạt Bộ, bàn ăn trong phòng đã được bày biện xong xuôi, hôm nay Hoàng thượng muốn dùng bữa ở tẩm điện này.

Thân thể nàng mềm nhũn ngồi dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, hai chân hơi phát run.
Ngung Diễm tắm rửa thay quần áo rồi được thái giám hầu hạ trở lại tẩm điện, trông thấy sắc mặt nàng trắng bệch, phờ phạc ngồi cạnh giường.
Thường Vĩnh Quý thấy Nguyệt Thường tại không hành lễ với Hoàng thượng, dường như Hoàng thượng cũng không phát giác, hắn vội vàng khom người nói: "Mời Hoàng thượng dùng bữa sáng."
Hoàng thượng không nhìn nàng nữa, ngồi thẳng vào trước bàn, tập trung dùng bữa, không nói lời nào.
Đầu Tú Nguyệt có chút choáng váng, cả người mệt mỏi, có thể là do liên tục mười hai canh giờ không được nghỉ ngơi tốt, Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, nàng chỉ có thể gắng gượng chống trán ngồi đây chờ ý chỉ rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Một lát sau, có người lại gần phía nàng.
Ngung Diễm dùng bữa xong, bưng bát cháo trong tay đi đến bên giường, tay kia vòng qua eo của nàng, nâng nàng lên, chỉnh thành ngồi dựa vào người hắn.
"Đêm qua, nàng hầu hạ trẫm cũng mệt mỏi, trẫm vô cùng hài lòng." Ngung Diễm xoay đầu của nàng qua, để nàng dựa lên bả vai mình, giọng nói hơi giễu cợt: "Ăn một ít cháo không?"
Tú Nguyệt gối đầu lên vai hắn, hơi nghiêng đầu là có thể thấy hình dáng sườn mặt đã khôi phục vẻ anh tuấn, lạnh lùng của Đế vương.
Nàng nghe hiểu giọng điệu lạnh nhạt ẩn bên trong.
Hắn nhẹ nhàng khuấy bát cháo, sau đó múc một thìa đút vào trong miệng nàng. 
Tú Nguyệt nhìn nhìn xung quanh, không biết từ khi nào mà cung nhân trong phòng đều đã bị đuổi ra ngoài.
Lúc này trong lòng nàng mới thả lỏng, cháo vào miệng, chảy một đường nóng hổi xuống lồng ngực, ấm đến tận dạ dày.
"Hoàng thượng..." Nàng yếu ớt: "Tần thiếp không dám giả cười phụ họa theo ngài nữa... Tần thiếp còn muốn đi theo ngài thêm mấy năm, xin Hoàng thượng bố thí nhiều thương hại hơn cho tần thiếp."
Nghe được lời như vậy, tay cầm thìa của hắn khựng lại giữa không trung.
Một lát sau, cháo lại lần nữa vào trong miệng Tú Nguyệt, nàng nghe được tiếng Hoàng đế cười trầm thấp bên tai: "Nếu như nàng thích trẫm, cái gì trẫm cũng có thể cho nàng. Còn nếu nàng không thích trẫm, lại lừa gạt trẫm giống như vậy..." Ngung Diễm cười tự giễu một tiếng: "Dường như trẫm cũng chỉ có thể ghi thù... rồi làm nàng không thể phản kháng mà thôi."
Tú Nguyệt suy yếu cười theo một tiếng, tính tình của nàng và Hoàng thượng trái lại dễ dàng hợp nhau nhất, hắn và nàng đều hiểu rõ đạo lý lui một bước trời cao biển rộng, dù sao cũng tốt hơn xoắn xuýt làm tổn thương lẫn nhau.


Bình luận

Truyện đang đọc