THANH CUNG SỦNG PHI


Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Tuệ Quý phi
 
Nàng đã thấy Tốn Tần, lại nhìn Lý Quan nữ tử, cảm giác thương xót và đau lòng chưa từng có nảy lên trong lòng.
"Lý tỷ tỷ."
Tú Nguyệt cúi đầu, cố lấy từ trong mối khâu của xiêm y mấy hạt đậu vàng, nhét hết vào trong tay Lý Quan nữ tử: "Đây, tỷ cầm trước đi. Chữa bệnh cho phụ thân và đệ đệ của tỷ quan trọng hơn. Sáng mai, nhanh mang ra cung đi."
Hiện tại đệ đệ của Lý Quan nữ tử bị đả thương, còn hôn sự của hắn nữa, thứ thiếu trước nhất chính là bạc. Không có bạc, nhà cũng tiêu tan.
Tú Nguyệt  tính toán, nếu người của Lý gia thấy Lý Quan nữ tử  mang số tiền này từ trong cung ra ngoài, ít nhất cũng sẽ không cho rằng Lý thị thảm như lời của Nội Vụ phủ nói, mọi mâu thuẫn nghi kỵ hận thù, hẳn là cũng có thể hóa giải.
"Nguyệt Thường tại ngươi..." Lý thị ngơ ngác nhìn mấy hạt vàng trong tay, ước chừng khoảng mười mấy lượng, nếu đổi thành bạc, có thể giá trị hơi trăm lượng. Nàng ở trong cung, bổng lộc một năm của phân vị Quan nữ tử cũng không đến ba mươi lượng, số vàng này, tương đương bổng lộc mấy năm của nàng!
Nước mắt lăn trên gò má, nàng ngẩng đầu nhìn Tú Nguyệt: "Nguyệt Thường tại, tần thiếp không thể nhận thứ quý trọng của người được, ở Diên Hi cung này, người vốn cũng không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới có ngày lành, cho tần thiếp nhiều tiền như vậy, người phải làm sao bây giờ?"
Tú Nguyệt  cũng có chút hối hận, sớm biết như vậy trước đây nàng đã không mua mấy bộ y phục, trang sức mới kia rồi. Lúc này Hoàng thượng  ban cho một hộp đậu vàng, ngoại trừ số muốn mang ra cung đưa cho ngạch nương, còn dư lại không bao nhiêu.

Mới hưởng phúc được mấy ngày. Đã lập tức bị đánh về nguyên dạng.
Trong lòng mặc dù đau, nhưng ngoài mặt Tú Nguyệt vẫn đẩy vàng tới, an ủi Lý thị: "Lý tỷ tỷ đừng ngại. Gần đây ta dư dả, số vàng cho tỷ tỷ, cũng không làm lỡ gì của ta, tỷ cứ nhanh đưa về cho nhà mẹ đi. Bệnh của đệ đệ nếu không chữa hết, quay lại nói với ta, ngoại tổ phụ ta dù lớn tuổi, nhưng trị bệnh cứu người, vẫn còn thành thạo lắm."
"Đa tạ, đa tạ Nguyệt Thường tại." Lý thị cầm đậu vàng, chỉ có cảm giác bỗng chốc bản thân được sống sót sau tai nạn, chỉ bằng việc lúc nàng bị trời sập đất lún, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt nguyện ý lấy mấy hạt đậu vàng này ra cứu mạng nàng, ân đức đó, hết kiếp này nàng cũng không báo hết.
Nếu như hoàn cảnh của hai người đổi ngược, đổi lại là nàng, nàng cũng không hoàn toàn chắc chắn sẽ làm được như Tú Nguyệt.
...
Trong cung, tiết Tịch Bát là ngày đẹp để khẩn cầu bội thu và cát tường.
Từ mùng một tháng chạp, Nội Vụ phủ đã luôn chuẩn bị cho chuyện cháo Tịch Bát. Nghe nói năm nay có rất nhiều loại cháo, còn cho bơ, thịt dê đực cùng đủ các loại quả khô.
Nghe nói mùng sáu Hoàng thượng sẽ phái đại thần cùng với Tổng quản Nội Vụ phủ, suất lĩnh quan viên từ tam phẩm trở lên và dân phu đến miếu giám sát việc cân thóc, vận chuyển củi lửa. Cháo Tịch Bát nấu xong, nồi đầu tiên cúng Phật, nồi thứ hai sẽ dâng cho Hoàng thượng và trong cung, lúc đó Hoàng thượng sẽ ở Trữ Tú cung của Hoàng hậu nương nương, cử hành tiệc cháo, ban cháo Tịch Bát cho phi tần các cung cùng hưởng dụng.
Tháng này Tú Nguyệt bị phạt cấm túc ở Diên Hi cung, nàng nghĩ, trong cung hẳn sẽ không thả nàng đi Trữ Tú cung dùng tiệc cháo.
Từ chuyện mấy ngày trước ở Dưỡng Tâm điện, nàng thật sự không còn mặt mũi để đối mặt với Hoàng hậu nương nương. Cũng may Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc nàng hết tháng này, nếu không nghĩ đến chuyện phải đến Trữ Tú cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, đầu nàng đã bưng bưng.
Chỉ mong tháng này trôi qua chậm thêm chút nữa, đến lúc đó Hoàng hậu cũng sẽ quên chuyện không vui ở Dưỡng Tâm điện trước đây.

Vốn đã có kế hoạch, muốn nấu một nồi cháo Tịch Bát đưa đến cho Bạch Nghiêu, nhưng với tình trạng hiện tại của Tốn Tần nương nương và Lý Quan nữ tử, nàng thật sự không có tâm trạng gì, nghĩ đến thế lực của hắn, lại là người trong cung của Hoàng hậu nương nương, hôm nay Trữ Tú cung náo nhiệt như vậy, thế nào cũng không thể thiếu phần hắn. Mấy ngày nữa tuyết ngừng lại đi thăm hắn.
Buổi sáng Tú Nguyệt nằm trên giường không chịu dậy, Bảo Yến mang theo Nhu Hạnh, Mộc Cẩn và Tiểu Lộc tử đi thẳng đến thứ gian của thiên điện dùng cháo Tịch Bát. Cháo buổi sáng đều là dùng đậu phộng bình thường nhất để nấu, Tú Nguyệt cũng không có khẩu vị gì, bảo các nàng dùng hết, không cần chừa lại cho nàng. 
Lúc này là gia yến, ngoại trừ Tốn Tần nương nương mang bệnh không thích hợp ra ngoài, ngay cả Lý Quan nữ tử cũng được mời đến. Sáng sớm Lý thị đã ăn mặc ngay ngắn, còn lấy xiêm y Hoàng thượng ban cho lúc phong Quan nữ tử, theo phía sau Lan Quý nhân đến Trữ Tú cung.
Đông, Tây thiên điện hiện giờ chỉ còn lại mình Tú Nguyệt. Nàng ở trên giường lăn trái lăn phải một hồi, cuối cùng chán đến chết mà đứng lên, cào cào đầu tóc, vẫn là muốn uống cháo Tịch Bát mà Hoàng thượng dùng mấy vạn lượng bạc để nấu ra.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa lục tục vang lên tiếng bước chân, càng đi càng gần.
Cửa bị đẩy ra, Bảo Yến đi vào phòng đầu tiên, Nhu Hạnh và Mộc Cẩn cầm đồ vật đi theo phía sau. người sau cùng đi vào là Tiểu Lộc tử vẫn còn khập khiễng, yên lặng đứng ở cạnh cửa, vươn tay đóng cửa lại.
"Tiểu thư, người xem cái này!"
Bảo Yến để Mộc Cẩn và Nhu Hạnh mở bọc y phục ra, bên trong là một chồng y phục mới may, tuy rằng không phải loại đẹp đẽ quý giá gì, nhưng tốt hơn nhiều so với loại vải tồi tàn Tú Nguyệt dùng quanh năm.
Tú Nguyệt cầm bộ xiêm y trên cùng, trong lòng có chút hối hận. Sớm biết hai tay trống trơn, nàng sẽ không nỡ làm y phục và trang sức mới. Đây có lẽ là số mệnh đã định sẵn, ông trời muốn nàng mặc mấy bộ y phục mới, thôi vậy.
Tú Nguyệt cũng cảm thấy bộ y phục mới này rất đẹp, nàng nhìn Bảo Yên khen ngợi một câu: "Không tệ, chính là muốn như vậy, hiện giờ chúng ta ở Diên Hi cung, không thể ăn mặc quá nổi bật, vẫn nên giống như trước, mộc mạc một chút, chi phí ăn mặc không thể để lộ ra quá, nếu không trong cung sẽ chú ý, sẽ rước lấy mầm tai họa không cần thiết."

"Vâng, nô tỳ đều đã dặn dò." Bảo Yến đến gần, chỉ vào trong bao y phục: "Mấy bộ xiêm y này, đều là may cho tiểu thư, dày dặn giữ ấm, màu sắc lại tươi mát, tiểu thư nhìn thích chứ."
Đều là màu ấm nhạt mà Tú Nguyệt thích, Bảo Yến còn làm cho nàng mấy món trang sức, một đôi trâm Lưu Vân mạ vàng, hai đôi hoa tai, còn có một chiếc vòng tay.
Bảo Yến không hổ là người sống với nàng từ nhỏ, đây hầu như đều là kiểu dáng nàng đã từng thầm yêu thích mà không có được.
Nhìn nét mặt của Tú Nguyệt, Bảo Yến biết nàng rất thích. Bảo Yến nói với Nhu Hạnh và Mộc Cẩn: "Mấy bộ y phục không có hoa văn trong bao kia, là y phục làm cho cung nữ. Hai bộ trên cùng là của ta, hai bộ cung phục màu xanh đậm dưới cùng là của Tiểu Lộc tử, Tiểu Lộc tử, tiểu chủ còn lệnh làm cho ngươi một cái chăn cái chăn bông dày, thời gian quá gấp, vẫn chưa làm xong ngay được, qua mấy ngày nữa thêm cả những dược liệu chữa bệnh cho ngươi, ngươi lấy cùng một lần đi."
Tiểu Lộc tử đứng dựa cửa, nghe xong thì hơi giật mình, hắn không nhìn Bảo Yến nói chuyện với hắn, mà trước tiên là nhìn Tú Nguyệt trên giường La Hán đang quan sát y phục của bản thân, sau đó cúi đầu rất nhanh, buồn bã đáp: "Vâng."
Mộc Cẩn và Nhu Hạnh mỗi người cầm hai bộ đồ mới, đều rất vui vẻ, Bảo Yến từ trong túi quần áo thứ nhất lấy ra hai cây trâm bạc đơn giản, hoa tai và ngọc bài đeo áo đưa cho các nàng: "Cầm tự chia đi."
"Đúng rồi, tiểu thư. Có bạc thì dễ làm việc, hôm qua mới đưa tin ra cung, nô tỳ đưa cho lão thái giám ra cung mười lượng bạc, hôm nay đã nhận được hồi âm."
Hồi âm của Dương phủ? Tú Nguyệt bỏ y phục trong tay xuống, đây là thư Dương phủ đáp lời, từ khi nàng vào cung đến nay, đây chính là phong thư đầu tiên ngạch nương gửi lại cho nàng!
Tú Nguyệt vội mở ra, tìm được ký hiệu trên giấy viết thư, đây đúng thật sự là hồi âm của ngạch nương, nàng nhìn mấy hàng chữ, không nhịn được mà nhíu mày thật sâu.
Bảo Yến nhìn sắc mặt nàng, theo đó nhìn nội dung thư, hơn một trăm lượng bạc đưa đến Dương phủ kia, phu nhân không dùng một văn tiền nào, mới dùng ba mươi lượng mua dược liệu cho lão thái gia, số còn lại đều bị hai cữu cữu phế vật của Tú Nguyệt lấy đi.
Bảo Yến nhất thời giận dữ nói: "Nói cái gì nhi tử phải đi học trường tư, đi học trường tư thì liên quan gì đến tiểu thư? Bạc kia là tiểu thư cho phu nhân và thái lão gia dùng! Nhi tử của đại gia và nhị gia muốn đến trường tư, sao không lấy bạc trong túi bọn họ? Bọn họ đã không hiếu kính thái lão gia, lại còn cầm bạc mà phu nhân hiếu kính, đúng là nực cười! Chắc chắn là hai cữu mẫu của tiểu thư, thấy phu nhân có bạc, trăm phương ngàn kế dụ dỗ lấy dùng."
"Bỏ đi." Tú Nguyệt thở dài, cười khổ nói: "Ngươi còn không biết hai cữu cữu hèn nhát kia của ta sao, không có năng lực gì, bọn họ sống không lý tưởng gì, trong tay nào có bạc, ngoại tổ phụ đau lòng tôn tử cũng là hiển nhiên. Ngạch nương bị đuổi ra từ Thiện phủ, lúc mới về Dương phủ ăn không uống không mấy năm, cũng đều là hai cữu cữu giúp đỡ, cữu mẫu trước nay cũng không oán giận gì, bạc dùng thì cứ dùng đi."
"Trong tay ngươi còn bao nhiêu bạc?"

Bảo Yến lắc đầu: "Không còn, bạc lần trước Thuần Tần, Thuần Quý nhân cho đã dùng hết rồi."
Tú Nguyệt thở dài: "Ta còn dư mấy trăm lượng, sáng sớm mai, ngươi nhờ người mang ra cung đưa cho Dương phủ đi."
Bảo Yến rầu rĩ: "Vậy chúng ta phải sống cuộc sống trứng chọi đá nữa sao? Tiểu thư, hiện giờ chúng ta không chỉ là hai người hai miệng, nhất định phải nghĩ cách."
Tú Nguyệt còn có cách gì? Đời này của nàng, cũng chỉ là không có duyên với tiền, hiếm lạ chính là tiền, thiếu cũng là tiền.
"Còn nữa, tiểu thư!" Bảo Yến lầm bầm: "Lần này tiểu thư phải dặn dò phu nhân cẩn thận, đừng để lại bị người ta dụ dỗ lấy bạc mới được."
"Ngươi đó!"
Tú Nguyệt chọc chọc trán Bảo Yến, nàng thầm nghĩ, khi mười tuổi Bảo Yến đã được ngạch nương nhặt về Dương phủ, sao còn không biết cách làm người của ngạch nương nàng, mấy năm nay chịu khổ, không chỉ có nàng là người tính toán tỉ mỉ, có thể dụ lấy bạc từ trong tay nương của nàng, cũng thật không có mấy người.
Điều không qua được, chỉ có hai chữ "tình thân" này thôi.
"Được rồi, ta đói bụng rồi." Tú Nguyệt phất phất tay với các nàng, ý bảo các nàng cùng đi: "Thu dọn y phục mới đi, làm cơm trưa thôi."
"Lan Quý nhân và Lý tỷ tỷ đều đến Trữ Tú cung dự tiệc cháo, hôm nay Diên Hi cung không có ai, lấy thịt dê đã giấu và quả khô ra đây, chúng ta cũng nghiêm túc nấu một nồi cháo bát bảo ra ngô ra khoai, ăn một cái lễ tử tế nào."
Nói là nói như vậy, nhưng thịt dê mới thái được một nửa, gạo vừa cho vào nồi được một khắc, Tú Nguyệt mang theo Bảo Yến ngồi trên giường La Hán bóc chưa được một mâm quả khô, đã có một tiểu thái giám linh hoạt vội vội vàng vàng đến Diên Hi cung, cách cửa sổ đã nghe được hắn la hét với Mộc Cẩn đang bưng chậu nước: "Nguyệt Thường tại, Nguyệt Thường tại có đây không?"
"Có, tiểu chủ của chúng ta đang ở Tây Thiên điện đây."


Bình luận

Truyện đang đọc