THANH CUNG SỦNG PHI


Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Phi
 
Tú Nguyệt cứ mãi ở Tây Thiên điện của Diên Hi cung rầu rĩ, mùng chín tháng giêng phải tặng quà gì cho Hiền Phi.
Năm nay là sinh thần lần thứ bốn mươi của Hiền Phi, không thể tặng thứ rẻ tiền, tặng thứ quý giá thì nàng lại thấy tiếc.
Tiền bạc không có, chỉ có thể bỏ công vào mặt tâm ý.
Bảo Yến đi vào, khép cửa phòng lại, thuận miệng nói: "Tiểu thư, đêm qua Giản Tần qua đời."
"Đi rồi?" Tú Nguyệt vô thức đứng lên, nàng cũng không rõ khi nghe được chuyện này lòng mình như thế nào, chỉ cảm thấy người gặp mặt mỗi ngày, tuy không quá thân thiết, nhưng nghe tin nàng ta mất, vẫn khó mà tiếp thu được.
"Không phải mấy ngày trước Giản Tần vẫn còn chạy khắp các cung cầu cứu ư, thế nào lại..."
Bảo Yến nhanh nhẹn nói: "Nghe các cung nhân ngầm nghị luận nói là tự sát, Hoàng thượng giữ mặt mũi cho Giản Tần, nể tình Hoàng trưởng nữ và công lao nuôi dưỡng Công chúa, truy phong lại Giản Tần, hạ chỉ làm lễ táng theo Tần vị. Tộc Quan Gia thị cũng không bị liên lụy."
Tú Nguyệt không nói gì, yên lặng ngồi lại, Hoàng thượng xử trí như vậy, đến cùng vẫn còn nhân từ.
Xem ra Giản Tần vừa mất, Hoàng thượng hắn không có ý định truy đến cùng nữa, chuyện này đã dừng ở đây rồi.
"Giản Tần chết thì đã chết rồi, không có liên quan gì với chúng ta, nhưng mà tiểu thư, sáng nay nô tỳ nghe Thái Y viện truyền ra tin tức, chỉ sợ bất lợi cho với chúng ta."
Lúc nói nàng cẩn thận đến gần vài bước, nói với Tú Nguyệt: "Sáng nay, nghe nói xung quanh vết thương trên cánh tay Hoàng thượng, biến thành màu thâm đen."
"Thâm đen? Sao lại biến thành thâm đen? Chẳng lẽ, trên hung khí của Diêu Thắng có bôi độc?"
"Không có độc mới khó giải quyết. Hiện tại trong cung sôi nổi lan truyền nói tiểu thư là người không may mắn, ngay cả chuyện ngày trước bị đuổi ra khỏi Thiện phủ cũng bị lôi ra."
Nghe xong Tú Nguyệt mới xem như là hiểu ra.
Nàng cười một tiếng, thở dài: "Thì ra là tính toán thế này. Các nàng muốn Hoàng thượng rời khỏi ta, thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào."
Bắt đầu từ lúc Nữu Hỗ Lộc Tú Dao đến Dưỡng Tâm điện đã mở một cái lưới vô hình, thái độ của Hoàng thượng với nàng càng ngày càng khác thường, mọi thiết kế đều bổ trợ cho nhau, vết thương kia chỉ sợ cũng nằm trong đó.
Nàng ngẫm nghĩ một lát, nói với Bảo Yến: "Ngay cả thái y cũng không nhìn ra sơ hở sao?"

Bảo Yến lắc đầu: "Các thái y bó tay không có cách nào, bọn họ một mực khẳng định không phải do độc gây ra, nghe nói Hoàng hậu nương nương lo lắng, đã cho Khâm Thiên giám đến xem."
"Tiểu thư, làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chứng thực tội danh không may mắn của tiểu thư, loại chuyện thế này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nhẹ thì bị cấm cửa trong cung, nếu nặng, sợ rằng nguy hiểm tới tính mạng!"
Bảo Yến nói xong thì lo lắng, lại thấy Tú Nguyệt vẫn luôn cúi đầu ngồi trên giường la hán không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn Bảo Yến, cười cười: "Bây giờ ngươi sốt ruột chỉ sợ có hơi sớm. Dựa theo mấy động tác này của bọn họ, phù du rung cây, e là không chỉ có như vậy."
"Tiểu thư..."
"Thật ra cũng không cần lo lắng, mục đích ý đồ của bọn họ, đơn giản đều nằm trên người Hoàng thượng." Tú Nguyệt buồn bã: "Nơi rộng lớn như Tử Cấm thành này, ta muốn ở đây sống hết nửa đời còn lại, nếu Hoàng thượng tin ta thì ta sống, ngài ấy không tin ta, sao ta lại phải cầu mong thương xót, còn có ý nghĩa gì đâu."
"Bỏ đi. Mùng chín ngươi theo ta đến Cảnh Nhân cung. Sinh thần của Hiền Phi Hoàng thượng hắn là sẽ giá lâm Cảnh Nhân cung. Chuyện quan trọng trước mắt là cần phải biết rốt cuộc vết thương của Hoàng thượng như thế nào, như vậy chúng ta mới có thể gặp chiêu phá chiêu được."
Nghe nàng nói nhẹ nhàng như vậy Bảo Yến mới thoáng yên tâm, khom người lui xuống.
Nhưng trong lòng Tú Nguyệt không chỉ nghĩ có vậy, có thể trong chỗ tối động tay chân với vết thương của Hoàng thượng, ngay cả thái y của Thái Y viện cũng không kiểm tra ra được thật giả, trong người của đối phương nhất định có một vị cao nhân am hiểu chế thuốc. Lần này các nàng e là đã gặp cao thủ.
...
Đã rất lâu Tốn Tần chưa bước ra khỏi Diên Hi cung, nàng bị bệnh lâu ngày nên ở trên kiệu xóc nảy vài lần đã thở dốc, sắc mặt tái nhợt, Tú Nguyệt đành phải thả chậm tốc độ.
Không ngờ bệnh tình của Tốn Tần còn nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng, đến khi tới trước của Cảnh Nhân cung thì đã qua giờ lành chúc mừng sinh thần của Hiền Phi.
Lúc vào cửa, Tú Nguyệt lưu ý nhìn nhìn, quả nhiên thấy Ngạc La Lý đứng ngoài điện.
Ngạc La Lý thấy nàng đỡ Tốn Tấn đến, không quá khách khí với Tốn Tần nhưng lại cung kính hành lễ với Tú Nguyệt: "Như Quý nhân."
Có một số việc y nghĩ không cần nhiều lời, sự cảm kích đã nằm trong ba chữ này, hắn biết hẳn là Tú Nguyệt hiểu được.
Tú Nguyệt vẫn là thái độ trước kia: "Chào Ngạc công công."
Hắn quay đầu lại nói với Cảnh Từ: "Diên Hi cung tới chúc mừng sinh thần Hiền Phi nương nương, còn không vào thông truyền."
Cảnh Từ vâng lời, xoay người đi vào một lát rồi quay ra nói: "Hiền Phi nương nương mời Tốn Tần nương nương và Như Quý nhân vào điện."
Tú Nguyệt ra hiệu cho Bảo Yến, Bảo Yến tiến lên giúp Tây Lam đỡ Tốn Tần đi vào chính điện.
Hôm nay Hiền Phi là vai chính, nàng mặc một bộ xiêm y gấm Tứ Xuyên màu đỏ, đang tươi cười nói chuyện với Hoàng thượng và Hoàng hậu. bên dưới là các phi tần đã đến đông đủ ngồi vây quanh.

Nhưng Xuân Quý nhân và Tú Thường tại lại không giống như trước, lúc này hai người họ đang ngồi phía dưới Hoàng thượng, có sự ân sủng là đắc ý không nói nên lời.
Tú Nguyệt đứng phía sau Tốn Tần, phúc thân hành lễ: "Hoàng thượng vạn phúc kim an, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, chúc mừng Hiền Phi nương nương."
Mọi người trong điện nghe tiếng đồng loạt nhìn ra phía cửa, Hiền Phi phe phẩy quạt tròn cười nói: "Ồ, Tốn Tần cũng đến à, lâu rồi không gặp ngươi, đã sắp không nhận ra rồi."
Nàng ta nói nhưng lại không cho phép hai người các nàng đứng dây, Tú Nguyệt theo Tốn Tần ở cửa một lúc lâu, vẫn là Hoàng hậu lên tiếng: "Nhanh đứng lên đi, hôm nay là sinh thần của Hiền Phi, chúng ta đều dính chút ánh sáng của Hiền Phi, không cần quá câu nệ lễ nghĩa."
Hoàng thượng cũng không hướng mắt về bên này, hắn mải nói chuyện với Xuân Quý nhân và Tú Thường tại đang vây quanh, dường như không hề để ý đến Tốn Tần và Tú Nguyệt mới tiến vào.
Hiền Phi nhìn Tốn Tần và Tú Nguyệt, giọng nói có chút trêu chọc: "Tới rồi à, đều ngồi chứ?"
"Nhẫn Dứu, còn không dọn chỗ cho Tốn Tần và Như Quý nhân."
"Thần thiếp không ngồi ạ." Tốn Tần nói: "Hiền Phi nương nương, thần thiếp muốn nhìn Ngũ Công chúa một lát. Thần thiếp đã lâu không gặp Công chúa, Công chúa luôn yếu ớt nhiều bệnh, làm phiền Hiền Phi nương nương mở lời, tạo điều kiện cho mẫu nữ (mẹ và con gái) thần thiếp."
Nàng đã một năm không gặp Công chúa, phí một khắc ở đây với những người này sẽ làm ít đi một khắc gặp gỡ nữ nhi, thực sự là vô cùng hao phí.
Cho dù... cho dù ở đây có thể nhìn thấy Hoàng thượng.
"Tốn Tần," Hiền Phi giận tái mặt: "Hôm nay là sinh thần của bổn cung, ngươi dẫn theo Như Quý nhân đến muộn cũng không sao! Làm trò trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, nhiều tần phi ở đây, ngươi làm ra dáng vẻ này, trong lời ngoài lời dường như đều chỉ trích bổn cung khắt khe với Ngũ Công chúa, ngươi có dụng ý gì?"
"Đúng! Bổn cung khiến ngươi nhận giáo huấn, đó cũng là vì tốt cho ngươi, từ khi bổn cung trợ giúp Hoàng hậu quản lý lục cung, từ trước đến nay đều không thẹn với lương tâm, nếu như ngươi ghi hận bổn cung, bổn cung cũng chẳng có cách nào!"
"Hoàng thượng!" Hiền Phi gọi một tiếng: "Người xem Tốn Tàn, hôm nay là sinh thần của thần thiếp, nàng không chỉ tới muộn, từ khi vào cửa Cảnh Nhân cung, một câu cát tường cũng không có, lại cố tình làm trò trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhắc tới Công chúa bệnh tật ốm yếu, không phải cố ý tìm vận rủi cho thần thiếp sao!"
Không ngờ Hiền Phi lại làm khó dễ như vậy, tựa như trời quang thoáng đãng, đột nhiên đổ một cơn mưa lớn, khiến cho người ta luống cuống tay chân.
Tú Nguyệt ở bên cạnh tuy rằng muốn mở miệng giải thích giúp vài câu, nhưng lúc này nếu nàng nói sẽ chỉ phản tác dụng.
Không biết tại sao nàng lại cảm thấy, sự tức giận không vừa ý của Hiền Phi, dường như là đang hướng vào nàng.
Huống chi cùng là người của Diên Hi cung, Lan Quý nhân đến Cảnh Nhân cung đúng giờ, không khác gì đánh vào mặt của nàng và Tốn Tần, bây giờ giải thích cái gì cũng đều phí công vô dụng.
Xuân Quý nhân cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, dịu dàng cười nói: "Lan Quý nhân đến sớm, cũng coi như Tốn Tần biết cách dạy dỗ, Hiền Phi nương nương đừng tức giận quá."

Hoàng thượng nghe Hiền Phi nói xong vẫn chưa lên tiếng. Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng sau đó nhìn Tốn Tần nói: "Tốn Tần, hôm nay là sinh thần của Hiền Phi, tại sao ngươi lại nhắc tới bệnh tình của Công chúa, trong cung có một Công chúa nhỏ tuổi như vậy, Hiền Phi dốc lòng nuôi dạy mấy năm nay, trong lòng bổn cung hiểu rõ. Hiền Phi đối xử với Ngũ Công chúa còn tốt hơn so với Tam công chúa do mình sinh ra, nếu Công chúa được nuôi trong cung của ngươi..."
Lời tiếp theo Hoàng hậu không nói thì mọi người ở đây cũng hiểu rõ, Ngũ Công chúa thân thể yếu ớt, nếu nuôi ngoài cung của Hiền Phi, chỉ sợ đã sớm chết yểu.
Thời gian gần đây tâm trạng của Hoàng thượng vốn cũng không tốt, từ khi vào điện đến giờ cũng không nói được mấy câu, Ngũ Công chúa là tâm bệnh của Hoàng thượng, Tốn Tần gấp gáp nhắc đến như vậy sẽ càng chọc cho mặt rồng không vui.
Hoàng hậu đương nhiên cũng sẽ không vui.
Một đao này của Hiền Phi, xem như là chém đúng chỗ.
"Tốn Tần." Hoàng hậu nói: "Bổn cung nể tình ngươi mang bệnh trong người, không nỡ trách móc nặng nề ngươi. Sức khỏe của ngươi như vậy cũng không tiện ra ngoài, nói chúc mừng Hiền Phi một tiếng rồi về cung của ngươi đi."
"Hoàng hậu nương nương!"
Tốn Tần thở dốc, nàng nhìn sắc mặt không cho thương lượng của Hoàng hậu, nhớ tới nữ nhi đã một năm không gặp, không màng Tây Lam nâng đỡ, giãy giụa quỳ xuống, cầu xin Hoàng thượng: "Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng! Xin hãy thương xót tội nghiệp cho mẫu nữ thần thiếp, xin người nể tình thần thiếp là sinh mẫu của Công chúa, cho thần thiếp gặp Công chúa đi!"
Thái độ của Hoàng hậu và Hiền Phi vô cùng rõ ràng, tần phi ngồi đây ai dám nói chuyện vì Tốn Tần, Tú Nguyệt tại chỗ ngồi sốt ruột không biết làm thế nào cho phải, tình hình của nàng hiện giờ, nếu như mở miệng, chỉ sợ sẽ càng khiến cho chuyện của Tốn Tần nương nương hỏng bét.
Ngung Diễm vẫn không để ý đến chuyện bên này, Xuân Quý nhân ở bên dưới tới gần nói nhỏ vài câu, hắn mơ hồ nghe câu được câu mất.
"Tốn Tần." Một lát sau, hắn mở miệng, nhưng ánh mắt không hề nhìn Tốn Tần: "Bộ dạng này của ngươi, Công chúa tuổi nhỏ sức yếu, chẳng lẽ ngươi không sợ lây bệnh cho Công chúa? Cũng may có Hiền Phi đảm đương, Công chúa có người ngạch nương không hiểu chuyện như ngươi, xem như là bất hạnh của nó."
"Đi ra ngoài đi." Hắn liếc mắt nhìn Tốn Tần nói.
"Hoàng thượng!" Tú Nguyệt mới vừa không nhịn được đứng lên đã nghe ở trước phịch một tiếng, ngay sau đó thấy Tốn Tần ngã trên đất.
“Nương nương, Tốn Tần nương nương!” Nàng bất chấp bên cạnh, vội chạy lên trước đỡ Tốn Tần dựa vào vai mình: "Thuốc, nương nương, thuốc đâu?"
Tây Lam nước mắt giàn giụa quỳ gối ở phía sau: "Nương nương đã lâu không ra khỏi cửa, thuốc đều là thuốc nước, đều ở trong Diên Hi cung, nào có thuốc viên chuẩn bị sẵn bên người!"
"Thái y, vậy thái y đâu!"
Lan Quý nhân ngồi một bên bất mãn oán trách: "Hôm nay là sinh thần của Hiền Phi nương nương, kêu thái y đến Cảnh Nhân cung, nhiều vận rủi! Như Quý nhân, ngươi vẫn là nhanh chóng đỡ Tốn Tần nương nương hồi cung đi, Hoàng thượng chỉ nói với nàng một câu mà thôi, sao lại nóng nảy như vậy!"
Hiện tại Tú Nguyệt thật sự không có thời gian rảnh rỗi đáp trả nàng ta, nàng luống cuống tay chân cùng Tây Lam đỡ người dậy, vẫn là Hoàng hậu không vừa mắt, phân phó với Song Lan bên cạnh: "Tìm người đưa Tốn Tần hồi cung, đến Thái Y viện mời thái y đến chẩn bệnh cho Tốn Tần."
Bảo Yến lặng lẽ tiến lên trước, nói thầm bên tai Tú Nguyệt: "Tiểu thư, không sao đâu, chỉ là lửa nóng công tâm, tạm thời ngất đi thôi. Người đừng lo lắng."
Trong lúc nói chuyện Tú Nguyệt vừa chống người đứng lên, vừa cùng với Tây Lam đỡ Tốn Tần đi ra ngoài, lúc nàng đỡ ra đến cửa, đang chuẩn bị bước ra khỏi thì sau lưng chợt có người lên tiếng: "Hoàng hậu hạ lệnh, cũng có nô tài đưa Tốn Tần về, phải cần tới một Quý nhân như ngươi lo chuyện bao đồng sao?"
Bóng lưng Tú Nguyệt cứng đờ, nàng lúng túng nhìn Song Lan, ngay sau đó, Song Lan đỡ bên kia của Tốn Tần nương nương, cùng với Tây Lam bước ra khỏi cửa.
Tú Nguyệt đứng tại chỗ, cụp mắt quay người lại, nàng không dám nhìn sắc mặt của Hoàng thượng khi nói ra những lời này, cố gắng bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, yên lặng ngồi xuống.

Lan Quý nhân vốn có ý định đuổi Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ra ngoài, sắp thành công lại thấy nàng trở lại ngồi, hận đến hung hăng bấm vào lòng bàn tay mình.
Từ khi nàng được tấn phong làm Quý nhân, cùng ngồi cùng ăn với nàng ta, ngày thường cứ gặp Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ở thiên điện thì nàng ta đều cảm thấy hít thở không thông.
Khi nào, khi nào Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt mới bị đánh về nguyên hình, trở lại tồi tàn theo sau nàng ta sống dưới một mái hiên như trước.
Nàng ta sắp hết chịu đựng nổi rồi.
Trải qua sóng gió vừa rồi, không khí trong điện lạnh đi chút ít.
Hiền Phi mở miệng điều chỉnh lại bầu không khí: "Hoàng thượng, ngài định tặng quà gì cho thần thiếp vậy? Nếu ngài ra tay không đủ, thần thiếp sẽ không chịu đâu!"
Nghe nói vậy, Ngung Diễm nhìn về phía Hiền Phi rồi thu lại ánh mắt, lên tiếng gọi: "Thường Vĩnh Quý."
Thường Vĩnh Quý vẫn luôn chờ ở cửa, tuy sư phụ Ngạc La Lý đã quay lại làm việc nhưng còn chưa bình phục hoàn toà, tạm thời Hoàng thượng cũng không giao quá nhiều việc cho sư phụ như lúc trước, phần lớn đều do bản thân y bận rộn.
Nhưng tối xấu gì cuối cùng sư phụ y cũng bò ra khỏi Tân Giả khố, nhìn sao, ngắm trăng, y có người chống lưng, sẽ không phải run như cầy sấy cả ngày.
"Có nô tài!"
Thường Vĩnh Quý tươi cười chạy vào, trong tay cầm mấy hộp gấm, y vào cửa đánh tay áo hành lễ, sau đó cười nói với Hiền Phi: "Hiền Phi nương nương, sao Hoàng thượng có thể quên chuẩn bị quà cho người chứ, năm trước ngài ấy đã dặn nô tài đi làm rồi."
"Vàng bạc châu báu gì đó đều không phải của hiếm lạ, đã đưa tới Cảnh Nhân cung của người trước. Năm mới ngoài cung tiến cống một hộp Đông trùng hạ thảo hiếm có dùng để dưỡng nhan, Hoàng thượng nhớ đến Hiền Phi nương nương, đặc biệt ra lệnh cho Thái Y viện chế thành "Trú Nhan đan", nhân dịp sinh thần của nương nương, lục cung cùng được ân trạch, đều dính không khí vui mừng của Hiền Phi nương nương."
Dứt lời y quay đầu lại nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, thấy Ngung Diễm gật đầu bèn tiến lên đưa cho Hoàng hậu và Hiền Phi trước.
Hoàng hậu mở hộp gấm ra, nhìn viên đan dược bên trong, cười nói với Hiền Phi: "Hiền Phi, bổn cung đúng là dính chút ánh sáng của ngươi."
Hiền Phi theo sau mở hộp gấm trong tay, nhìn kích thước của viên đan dược, gần như là bằng với Hoàng hậu. Lúc này nàng ta mới cười khanh khách ngẩng đầu lên, nói mát một câu: "Hoàng hậu bớt trêu thần thiếp đi."
Thường Vĩnh Quý cười hắc hắc: "Đan dược này luyện chế dựa vào trọng lượng, quà sinh thần của Hiền Phi nương nương nên thêm một chút, ngoại trừ tặng Hoàng hậu nương nương còn có bốn viên nữa, Hoàng thượng dặn dò vừa vặn ban cho chủ vị nương nương hậu cung."
"Nhưng mà..."
Chủ vị trong cung ngoại trừ Hiền Phi thì có Oánh Tần và Tốn Tần, Tín Quý nhân tuy là Quý nhân, lại hưởng chi phí của Tần vị, bốn viên Trú Nhan đan này, đương nhiên có phần của Tín Quý nhân.
Nhưng không ai ngờ được, chỉ có mấy ngày, Giản Tần qua đời.
"Tú Thường tại," lúc này Hoàng thượng nhìn về phía nàng ta: "Giản Tần hoăng thệ, ngươi ở Tây Thiên điện có chút uất ức, sau này dọn tới chính điện Khải Tường cung ở đi. Viên Trú Nhan đan này, trẫm thưởng cho ngươi."
Dứt lời, ánh mắt của hắn lơ đãng quét về phía Tú Nguyệt. Tú Nguyệt ngồi ở xa, nàng cố gắng nhìn nhưng rất khó nhìn rõ được viên đan dược trong hộp gấm kia.
"Còn Tốn Tần, nàng bệnh lâu quấn thân, cũng không cần dùng dược liệu thanh xuân xinh đẹp gì. Nếu trong cung chỉ có mấy chủ vị như vậy, trẫm thưởng cho... Xuân Quý nhân đi."


Bình luận

Truyện đang đọc